Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…
Chương 2418
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Nghê Sơ Tuyết lập tức lo lắng, chị ta có còn ở trong quán bar không? Cô vội vàng nhắc máy: “Alo, chị, chị đang ở đâu?” “Cô ở đâu!” Giọng nói Mị Lạp ở đầu dây bên kia rất tức giận, không vừa lòng. “Em… em ở khách sạn.” “Sao tôi không thấy cô, cô ở khách sạn nào?” Giọng nói phiền não của Mị Lạp vang lên. “Chị về rồi à2 Được, em về bây giờ.” Nghê Sơ Tuyết đáp một câu. Lúc cô cúp điện thoại, cô ngẳng đầu nhìn người đàn ông trên ban công đang bước về phía này, có chút không nỡ: “Chị em về rồi, em phải về phòng đây.” “Cần tôi đưa em về phòng không?” Hạng Bạc Hàn thấp giọng cười. Nghê Sơ Tuyết vội vàng lắc đầu, cô nghĩ đến Mị Lạp có ý với anh, hiện tại bọn họ đều tỏ tình với nhau rồi, cô còn chưa nghĩ ra cách để Mị Lạp tiếp nhận chuyện này.. “Em tự về.” Lúc Nghê Sơ Tuyết đứng dậy, đột nhiên cô phát hiện bản thân chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, cô có chút xáu hỗ cầm túi nói: “Vậy em về đây.” Hạng Bạc Hàn ra mở cửa giúp cô, Nghê Sơ Tuyết cầm túi ngắng đầu nhìn anh, đôi mắt trong veo lấp lánh vô số những vì sao, hiển nhiên cô cũng đang cực kỳ đè nén sự vui mừng của mình. Nghê Sơ Tuyết lấy thẻ phòng ra, ngắng đầu nhìn Hạng Bạc Hàn: “Chú có thể về phòng trước không?” Hạng Bạc Hàn nheo mắt: “Chú?” Nghê Sơ Tuyết trong nháy mắt đỏ bừng mặt, lúc này hình như không thể coi anh như là trưởng bối mà gọi nữa, cô nhịn cười: “Xin lỗi, lần sau em sẽ sửa.” Hạng Bạc Hàn lúc này mới vừa lòng bước vào phòng anh đóng cửa, Nghê Sơ Tuyết quẹt thở phòng đẩy cửa bước Vào. Nhìn thấy Mị Lạp không biết từ lúc nào gọi một bàn đồ ăn, đang tức giận ăn đồ, ngẳng đầu nhìn cô gái mặc áo tắm bước vào, cô ta lập tức kinh ngạc đặt dĩa xuống. “Sao cô lại mặc áo tắm?” Mị Lạp chát vấn hỏi. Nghê Sơ Tuyết chỉ đành nói dối: “Dạ dày của em không tốt, nôn hết lên quần áo nên thay đồ.” Trong ánh mắt Mị Lạp lập tức hiện lên tia đó ky, lúc cô ta đi là được Hạng Bạc Hàn bề đi, hơn nữa bộ áo tắm này không lẽ cũng là thay ở trong phòng Hạng Bạc Hàn đấy chứ? “Lúc nãy là cô thay ở phòng ai?” Mị Lạp trực tiếp hỏi, còn không đợi cô trả lời cô ta đã hỏi tiếp: “Có phải là thay ở phòng Hạng Bạc Hàn bên cạnh không?” Nghê Sơ Tuyết đỏ mặt, cô không có phủ định gật đầu: “Vâng.” Khẩu vị của Mị Lạp. mắt hoàn toàn, cô cười lạnh: “Xem ra thủ đoạn của cô cũng không tồi, lúc ở quán bar thì cố giả ngất để anh ấy cô em, để có thể câu dẫn anh ấy sao?” Đôi mắt xinh đẹp của Nghê Sơ Tuyết híp lại, cô buột miệng nói: “Em không có… chỉ là ở quán bar em uống nhằm đồ, khiến toàn thân khó chịu.” Mị Lạp là khách quen của quán bar, trong quán có thể uống nhằm thứ gì, vậy chắc chắn là loại thuốc đó rồi. “Cái gì? Cô uống loại thuốc đó, còn cùng Hạng Bạc Hàn ở chung một phòng? Dược tính thuốc cô giải kiểu gì?” Mị Lạp đồ ky sắp chết rồi, loại chuyện như này sao không xảy. ra trên người cô ta? “Em uống thuốc, ngâm nước lạnh trong bồn tắm mới đỡ.” Nghê Sơ Tuyết giải thích. Cho dù Mị Lạp tin cô, nhưng cũng cảm nhận được Nghê Sơ Tuyết và Hạng Bạc Hàn đã quá thân thiết rồi. “Rõ ràng cô biết là tôi thích anh ấy, cô không được lén lút thích anh ấy sau lưng tôi.” Mị Lạp cảnh cáo nói. Nghê Sơ Tuyết thở dài: “Em cũng có quyền thích một người mài” *Đương nhiên là cô có thể thích người khác, chỉ là mục tiêu mà cô nhắm tới, tôi không cho phép.” Mị Lạp bá đạo nói. Nghê Sơ Tuyết đặt túi xuống, tạm thời không muốn đụng chạm đến cô ta: “Em đi tắm đây.”
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Nghê Sơ Tuyết lập tức lo lắng, chị ta có còn ở trong quán bar không? Cô vội vàng nhắc máy: “Alo, chị, chị đang ở đâu?” “Cô ở đâu!” Giọng nói Mị Lạp ở đầu dây bên kia rất tức giận, không vừa lòng. “Em… em ở khách sạn.” “Sao tôi không thấy cô, cô ở khách sạn nào?” Giọng nói phiền não của Mị Lạp vang lên. “Chị về rồi à2 Được, em về bây giờ.” Nghê Sơ Tuyết đáp một câu. Lúc cô cúp điện thoại, cô ngẳng đầu nhìn người đàn ông trên ban công đang bước về phía này, có chút không nỡ: “Chị em về rồi, em phải về phòng đây.” “Cần tôi đưa em về phòng không?” Hạng Bạc Hàn thấp giọng cười. Nghê Sơ Tuyết vội vàng lắc đầu, cô nghĩ đến Mị Lạp có ý với anh, hiện tại bọn họ đều tỏ tình với nhau rồi, cô còn chưa nghĩ ra cách để Mị Lạp tiếp nhận chuyện này.. “Em tự về.” Lúc Nghê Sơ Tuyết đứng dậy, đột nhiên cô phát hiện bản thân chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, cô có chút xáu hỗ cầm túi nói: “Vậy em về đây.” Hạng Bạc Hàn ra mở cửa giúp cô, Nghê Sơ Tuyết cầm túi ngắng đầu nhìn anh, đôi mắt trong veo lấp lánh vô số những vì sao, hiển nhiên cô cũng đang cực kỳ đè nén sự vui mừng của mình. Nghê Sơ Tuyết lấy thẻ phòng ra, ngắng đầu nhìn Hạng Bạc Hàn: “Chú có thể về phòng trước không?” Hạng Bạc Hàn nheo mắt: “Chú?” Nghê Sơ Tuyết trong nháy mắt đỏ bừng mặt, lúc này hình như không thể coi anh như là trưởng bối mà gọi nữa, cô nhịn cười: “Xin lỗi, lần sau em sẽ sửa.” Hạng Bạc Hàn lúc này mới vừa lòng bước vào phòng anh đóng cửa, Nghê Sơ Tuyết quẹt thở phòng đẩy cửa bước Vào. Nhìn thấy Mị Lạp không biết từ lúc nào gọi một bàn đồ ăn, đang tức giận ăn đồ, ngẳng đầu nhìn cô gái mặc áo tắm bước vào, cô ta lập tức kinh ngạc đặt dĩa xuống. “Sao cô lại mặc áo tắm?” Mị Lạp chát vấn hỏi. Nghê Sơ Tuyết chỉ đành nói dối: “Dạ dày của em không tốt, nôn hết lên quần áo nên thay đồ.” Trong ánh mắt Mị Lạp lập tức hiện lên tia đó ky, lúc cô ta đi là được Hạng Bạc Hàn bề đi, hơn nữa bộ áo tắm này không lẽ cũng là thay ở trong phòng Hạng Bạc Hàn đấy chứ? “Lúc nãy là cô thay ở phòng ai?” Mị Lạp trực tiếp hỏi, còn không đợi cô trả lời cô ta đã hỏi tiếp: “Có phải là thay ở phòng Hạng Bạc Hàn bên cạnh không?” Nghê Sơ Tuyết đỏ mặt, cô không có phủ định gật đầu: “Vâng.” Khẩu vị của Mị Lạp. mắt hoàn toàn, cô cười lạnh: “Xem ra thủ đoạn của cô cũng không tồi, lúc ở quán bar thì cố giả ngất để anh ấy cô em, để có thể câu dẫn anh ấy sao?” Đôi mắt xinh đẹp của Nghê Sơ Tuyết híp lại, cô buột miệng nói: “Em không có… chỉ là ở quán bar em uống nhằm đồ, khiến toàn thân khó chịu.” Mị Lạp là khách quen của quán bar, trong quán có thể uống nhằm thứ gì, vậy chắc chắn là loại thuốc đó rồi. “Cái gì? Cô uống loại thuốc đó, còn cùng Hạng Bạc Hàn ở chung một phòng? Dược tính thuốc cô giải kiểu gì?” Mị Lạp đồ ky sắp chết rồi, loại chuyện như này sao không xảy. ra trên người cô ta? “Em uống thuốc, ngâm nước lạnh trong bồn tắm mới đỡ.” Nghê Sơ Tuyết giải thích. Cho dù Mị Lạp tin cô, nhưng cũng cảm nhận được Nghê Sơ Tuyết và Hạng Bạc Hàn đã quá thân thiết rồi. “Rõ ràng cô biết là tôi thích anh ấy, cô không được lén lút thích anh ấy sau lưng tôi.” Mị Lạp cảnh cáo nói. Nghê Sơ Tuyết thở dài: “Em cũng có quyền thích một người mài” *Đương nhiên là cô có thể thích người khác, chỉ là mục tiêu mà cô nhắm tới, tôi không cho phép.” Mị Lạp bá đạo nói. Nghê Sơ Tuyết đặt túi xuống, tạm thời không muốn đụng chạm đến cô ta: “Em đi tắm đây.”
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Nghê Sơ Tuyết lập tức lo lắng, chị ta có còn ở trong quán bar không? Cô vội vàng nhắc máy: “Alo, chị, chị đang ở đâu?” “Cô ở đâu!” Giọng nói Mị Lạp ở đầu dây bên kia rất tức giận, không vừa lòng. “Em… em ở khách sạn.” “Sao tôi không thấy cô, cô ở khách sạn nào?” Giọng nói phiền não của Mị Lạp vang lên. “Chị về rồi à2 Được, em về bây giờ.” Nghê Sơ Tuyết đáp một câu. Lúc cô cúp điện thoại, cô ngẳng đầu nhìn người đàn ông trên ban công đang bước về phía này, có chút không nỡ: “Chị em về rồi, em phải về phòng đây.” “Cần tôi đưa em về phòng không?” Hạng Bạc Hàn thấp giọng cười. Nghê Sơ Tuyết vội vàng lắc đầu, cô nghĩ đến Mị Lạp có ý với anh, hiện tại bọn họ đều tỏ tình với nhau rồi, cô còn chưa nghĩ ra cách để Mị Lạp tiếp nhận chuyện này.. “Em tự về.” Lúc Nghê Sơ Tuyết đứng dậy, đột nhiên cô phát hiện bản thân chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, cô có chút xáu hỗ cầm túi nói: “Vậy em về đây.” Hạng Bạc Hàn ra mở cửa giúp cô, Nghê Sơ Tuyết cầm túi ngắng đầu nhìn anh, đôi mắt trong veo lấp lánh vô số những vì sao, hiển nhiên cô cũng đang cực kỳ đè nén sự vui mừng của mình. Nghê Sơ Tuyết lấy thẻ phòng ra, ngắng đầu nhìn Hạng Bạc Hàn: “Chú có thể về phòng trước không?” Hạng Bạc Hàn nheo mắt: “Chú?” Nghê Sơ Tuyết trong nháy mắt đỏ bừng mặt, lúc này hình như không thể coi anh như là trưởng bối mà gọi nữa, cô nhịn cười: “Xin lỗi, lần sau em sẽ sửa.” Hạng Bạc Hàn lúc này mới vừa lòng bước vào phòng anh đóng cửa, Nghê Sơ Tuyết quẹt thở phòng đẩy cửa bước Vào. Nhìn thấy Mị Lạp không biết từ lúc nào gọi một bàn đồ ăn, đang tức giận ăn đồ, ngẳng đầu nhìn cô gái mặc áo tắm bước vào, cô ta lập tức kinh ngạc đặt dĩa xuống. “Sao cô lại mặc áo tắm?” Mị Lạp chát vấn hỏi. Nghê Sơ Tuyết chỉ đành nói dối: “Dạ dày của em không tốt, nôn hết lên quần áo nên thay đồ.” Trong ánh mắt Mị Lạp lập tức hiện lên tia đó ky, lúc cô ta đi là được Hạng Bạc Hàn bề đi, hơn nữa bộ áo tắm này không lẽ cũng là thay ở trong phòng Hạng Bạc Hàn đấy chứ? “Lúc nãy là cô thay ở phòng ai?” Mị Lạp trực tiếp hỏi, còn không đợi cô trả lời cô ta đã hỏi tiếp: “Có phải là thay ở phòng Hạng Bạc Hàn bên cạnh không?” Nghê Sơ Tuyết đỏ mặt, cô không có phủ định gật đầu: “Vâng.” Khẩu vị của Mị Lạp. mắt hoàn toàn, cô cười lạnh: “Xem ra thủ đoạn của cô cũng không tồi, lúc ở quán bar thì cố giả ngất để anh ấy cô em, để có thể câu dẫn anh ấy sao?” Đôi mắt xinh đẹp của Nghê Sơ Tuyết híp lại, cô buột miệng nói: “Em không có… chỉ là ở quán bar em uống nhằm đồ, khiến toàn thân khó chịu.” Mị Lạp là khách quen của quán bar, trong quán có thể uống nhằm thứ gì, vậy chắc chắn là loại thuốc đó rồi. “Cái gì? Cô uống loại thuốc đó, còn cùng Hạng Bạc Hàn ở chung một phòng? Dược tính thuốc cô giải kiểu gì?” Mị Lạp đồ ky sắp chết rồi, loại chuyện như này sao không xảy. ra trên người cô ta? “Em uống thuốc, ngâm nước lạnh trong bồn tắm mới đỡ.” Nghê Sơ Tuyết giải thích. Cho dù Mị Lạp tin cô, nhưng cũng cảm nhận được Nghê Sơ Tuyết và Hạng Bạc Hàn đã quá thân thiết rồi. “Rõ ràng cô biết là tôi thích anh ấy, cô không được lén lút thích anh ấy sau lưng tôi.” Mị Lạp cảnh cáo nói. Nghê Sơ Tuyết thở dài: “Em cũng có quyền thích một người mài” *Đương nhiên là cô có thể thích người khác, chỉ là mục tiêu mà cô nhắm tới, tôi không cho phép.” Mị Lạp bá đạo nói. Nghê Sơ Tuyết đặt túi xuống, tạm thời không muốn đụng chạm đến cô ta: “Em đi tắm đây.”