Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…
Chương 2484
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Khiến con trai không thèm nhận cô ta? Vợ chồng Hứa thị ngồi đối diện cũng đau lòng thay con gái, nhưng cũng hết cách, trẻ con cần có thời gian, sau này con gái chỉ có thể nỗ lực thêm một chút. Cố Thừa Tiêu cũng không ăn gì, vẻ mặt lúc nào cũng bình tĩnh đến khó đoán, Hứa Đào Dương ở đối diện nói chuyện với anh vài câu, anh cũng không mắt đi sự lễ phép mà trả lời, chỉ là, anh thích trò chuyện về sự sống chết khiến người khác khó xử. Một bữa cơm sau nhiều thăng trầm cuối cùng cũng ăn xong, một đoàn người xuống tầng, Hứa An An nhìn con trai được Cố Thừa Tiêu bế trong lòng, nội tâm cô ta vẫn rất vui vẻ, nhìn cặp ba con nhan sắc tuyệt đẹp, cô đi cùng bên cạnh họ cũng trở thành người một nhà. “Cố phu nhân, cảm ơn bữa chiêu đãi của bà, hôm nay thật sự rất vui! Điều xúc động nhất vẫn là được nhìn thấy Tiểu Mục.” Lý Tịnh Nhã kích động rơi lệ. “Tiểu Mục còn nhỏ, không hiểu chuyện, mọi người đừng chê cười, sau này để cho An An đến nhà đi lại nhiều hơn, sẽ ổn cả thôi.” Hồng Mỹ San mời nói. Hứa An An bên cạnh lập tức vui mừng nói: “Cảm ơn dì Có, sau này có thời gian cháu sẽ đến làm bạn với Tiểu Mục.” “Mẹ, con đi trước đây.” Cố Thừa Tiêu thấp giọng nói, ôm con trai đi về phía ghế sau xe đã mở sẵn cửa. “Thừa Tiêu, chăm sóc tốt cho Tiểu Mục.” Hồng Mỹ San nói với theo. Có Thừa Tiêu chuẩn bị lên xe, nghĩ đến điều gì đó, nói với con trai đang vùi đầu trong lòng anh: “Con vẫn chưa nói tạm biệt.” Cậu nhóc vốn đã nhịn khóc cả nửa bữa cơm, chiếc miệng nhỏ ám ức ngắng đầu vẫy tay với Hồng Mỹ San: “Tạm biệt bà nội.” Trong âm thanh mang theo chút khụt khit. “Aiyo! Cháu trai của bà, đừng khóc, tối bà sẽ sang thăm cháu.” Hồng Mỹ San đau lòng qua đó xoa đầu cháu trai. Có Thừa Tiêu bát lực, tính ngang bướng này của cậu nhóc là do mẹ anh chiều mà ra sao, anh ôm con trai lên xe, đặt lên ghế rồi thắt dây an toàn. Ba người nhà Hứa gia vội vàng vẫy tay, ánh mắt nhìn ba con họ rời đi. Ánh mắt Hứa An An thật lâu sau vẫn không muốn thu lại, Cố Thừa Tiêu mặc dù có chút lạnh nhạt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sức hắp dẫn của anh, thậm chí bởi vì sự lạnh lùng đối đã với mọi người này của anh càng khiến cô say mê. Một khi yêu phải người đàn ông như vậy, nhất định sẽ được sủng lên tận trời! Hứa An An gặp qua rất nhiều người đàn ông như vậy, sớm đã nhìn rõ được đàn ông. Cho nên, cô ta nhất định phải trở thành người trong lòng đó của Cố Thừa Tiêu, tương lai sẽ được anh bề kiểu công chúa. Hồng Mỹ San và vợ chồng Hứa thị nắm tay từ biệt, nói với Hứa An An: “An An, dì biết hôm nay ấm ức cho cháu rồi, nhưng cháu cũng đừng nhụt chí, Tiểu Mục cần có thời gian, chúng ta thông cảm một chút.” *Dì, sao cháu có thể trách thằng bé được? Cháu đau lòng còn không kịp! Trước đây cháu không thể ở cùng thằng bé, từ nay về sau cháu nhất định sẽ đem tát cả tình yêu và sự quan tâm dành cho nó, cháu tin có thể cảm động được thằng bé.” “Điều đó là đương nhiên, vốn dĩ cháu là mẹ ruột của Tiểu Mục mà!” Hồng Mỹ San cũng tin chắc điểm này, trên thế giới này còn có gì thân thiết hơn tình mẫu tử chứ? Lý Tịnh Nhã nói với chồng: “Đào Dương, ông đến công ty đi! Lát nữa tôi và An An phải đên một nơi.” Hứa Đào Dương gật đầu, cho dù thế nào, con gái gả vào Cố gia cũng là chuyện sớm muộn, sau này trên phương diện hạng mục ông có thể nhận được sự giúp đỡ của Cố Thừa Tiêu. Hứa Đào Dương vừa đi, thì xe của Hồng Mỹ San đến, bà cũng đi trước. Hai mẹ con Lý Tịnh Nhã còn lại cũng lên xe. Vừa có được không gian riêng của hai mẹ con, khuôn mặt ban nãy vẫn cười hi hi của Lý Tĩnh Nhã thay đổi, giống như một con hồ cái ăn thịt người. Hứa An An cũng vậy, hình tượng dịu dàng trước mặt Hồng Mỹ San ban nãy, cũng trở thành khuôn mặt tràn đầy tức giận. “Một bữa ăn ngon lại bị Hứa Tâm Duyệt đê tiện phá hỏng, nếu như cô ta không xuất hiện, nói không chừng Tiểu Mục sẽ nhận con.” Hứa An An đem mọi lỗi lầm hôm nay đều tính lên người Hứa Tâm Duyệt. Lý Tịnh Nhã lập tức kéo tắm che, phân phó địa chỉ cho tài xế, là hướng của bà ngoại Hứa Tâm Duyệt ở.
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Khiến con trai không thèm nhận cô ta? Vợ chồng Hứa thị ngồi đối diện cũng đau lòng thay con gái, nhưng cũng hết cách, trẻ con cần có thời gian, sau này con gái chỉ có thể nỗ lực thêm một chút. Cố Thừa Tiêu cũng không ăn gì, vẻ mặt lúc nào cũng bình tĩnh đến khó đoán, Hứa Đào Dương ở đối diện nói chuyện với anh vài câu, anh cũng không mắt đi sự lễ phép mà trả lời, chỉ là, anh thích trò chuyện về sự sống chết khiến người khác khó xử. Một bữa cơm sau nhiều thăng trầm cuối cùng cũng ăn xong, một đoàn người xuống tầng, Hứa An An nhìn con trai được Cố Thừa Tiêu bế trong lòng, nội tâm cô ta vẫn rất vui vẻ, nhìn cặp ba con nhan sắc tuyệt đẹp, cô đi cùng bên cạnh họ cũng trở thành người một nhà. “Cố phu nhân, cảm ơn bữa chiêu đãi của bà, hôm nay thật sự rất vui! Điều xúc động nhất vẫn là được nhìn thấy Tiểu Mục.” Lý Tịnh Nhã kích động rơi lệ. “Tiểu Mục còn nhỏ, không hiểu chuyện, mọi người đừng chê cười, sau này để cho An An đến nhà đi lại nhiều hơn, sẽ ổn cả thôi.” Hồng Mỹ San mời nói. Hứa An An bên cạnh lập tức vui mừng nói: “Cảm ơn dì Có, sau này có thời gian cháu sẽ đến làm bạn với Tiểu Mục.” “Mẹ, con đi trước đây.” Cố Thừa Tiêu thấp giọng nói, ôm con trai đi về phía ghế sau xe đã mở sẵn cửa. “Thừa Tiêu, chăm sóc tốt cho Tiểu Mục.” Hồng Mỹ San nói với theo. Có Thừa Tiêu chuẩn bị lên xe, nghĩ đến điều gì đó, nói với con trai đang vùi đầu trong lòng anh: “Con vẫn chưa nói tạm biệt.” Cậu nhóc vốn đã nhịn khóc cả nửa bữa cơm, chiếc miệng nhỏ ám ức ngắng đầu vẫy tay với Hồng Mỹ San: “Tạm biệt bà nội.” Trong âm thanh mang theo chút khụt khit. “Aiyo! Cháu trai của bà, đừng khóc, tối bà sẽ sang thăm cháu.” Hồng Mỹ San đau lòng qua đó xoa đầu cháu trai. Có Thừa Tiêu bát lực, tính ngang bướng này của cậu nhóc là do mẹ anh chiều mà ra sao, anh ôm con trai lên xe, đặt lên ghế rồi thắt dây an toàn. Ba người nhà Hứa gia vội vàng vẫy tay, ánh mắt nhìn ba con họ rời đi. Ánh mắt Hứa An An thật lâu sau vẫn không muốn thu lại, Cố Thừa Tiêu mặc dù có chút lạnh nhạt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sức hắp dẫn của anh, thậm chí bởi vì sự lạnh lùng đối đã với mọi người này của anh càng khiến cô say mê. Một khi yêu phải người đàn ông như vậy, nhất định sẽ được sủng lên tận trời! Hứa An An gặp qua rất nhiều người đàn ông như vậy, sớm đã nhìn rõ được đàn ông. Cho nên, cô ta nhất định phải trở thành người trong lòng đó của Cố Thừa Tiêu, tương lai sẽ được anh bề kiểu công chúa. Hồng Mỹ San và vợ chồng Hứa thị nắm tay từ biệt, nói với Hứa An An: “An An, dì biết hôm nay ấm ức cho cháu rồi, nhưng cháu cũng đừng nhụt chí, Tiểu Mục cần có thời gian, chúng ta thông cảm một chút.” *Dì, sao cháu có thể trách thằng bé được? Cháu đau lòng còn không kịp! Trước đây cháu không thể ở cùng thằng bé, từ nay về sau cháu nhất định sẽ đem tát cả tình yêu và sự quan tâm dành cho nó, cháu tin có thể cảm động được thằng bé.” “Điều đó là đương nhiên, vốn dĩ cháu là mẹ ruột của Tiểu Mục mà!” Hồng Mỹ San cũng tin chắc điểm này, trên thế giới này còn có gì thân thiết hơn tình mẫu tử chứ? Lý Tịnh Nhã nói với chồng: “Đào Dương, ông đến công ty đi! Lát nữa tôi và An An phải đên một nơi.” Hứa Đào Dương gật đầu, cho dù thế nào, con gái gả vào Cố gia cũng là chuyện sớm muộn, sau này trên phương diện hạng mục ông có thể nhận được sự giúp đỡ của Cố Thừa Tiêu. Hứa Đào Dương vừa đi, thì xe của Hồng Mỹ San đến, bà cũng đi trước. Hai mẹ con Lý Tịnh Nhã còn lại cũng lên xe. Vừa có được không gian riêng của hai mẹ con, khuôn mặt ban nãy vẫn cười hi hi của Lý Tĩnh Nhã thay đổi, giống như một con hồ cái ăn thịt người. Hứa An An cũng vậy, hình tượng dịu dàng trước mặt Hồng Mỹ San ban nãy, cũng trở thành khuôn mặt tràn đầy tức giận. “Một bữa ăn ngon lại bị Hứa Tâm Duyệt đê tiện phá hỏng, nếu như cô ta không xuất hiện, nói không chừng Tiểu Mục sẽ nhận con.” Hứa An An đem mọi lỗi lầm hôm nay đều tính lên người Hứa Tâm Duyệt. Lý Tịnh Nhã lập tức kéo tắm che, phân phó địa chỉ cho tài xế, là hướng của bà ngoại Hứa Tâm Duyệt ở.
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Khiến con trai không thèm nhận cô ta? Vợ chồng Hứa thị ngồi đối diện cũng đau lòng thay con gái, nhưng cũng hết cách, trẻ con cần có thời gian, sau này con gái chỉ có thể nỗ lực thêm một chút. Cố Thừa Tiêu cũng không ăn gì, vẻ mặt lúc nào cũng bình tĩnh đến khó đoán, Hứa Đào Dương ở đối diện nói chuyện với anh vài câu, anh cũng không mắt đi sự lễ phép mà trả lời, chỉ là, anh thích trò chuyện về sự sống chết khiến người khác khó xử. Một bữa cơm sau nhiều thăng trầm cuối cùng cũng ăn xong, một đoàn người xuống tầng, Hứa An An nhìn con trai được Cố Thừa Tiêu bế trong lòng, nội tâm cô ta vẫn rất vui vẻ, nhìn cặp ba con nhan sắc tuyệt đẹp, cô đi cùng bên cạnh họ cũng trở thành người một nhà. “Cố phu nhân, cảm ơn bữa chiêu đãi của bà, hôm nay thật sự rất vui! Điều xúc động nhất vẫn là được nhìn thấy Tiểu Mục.” Lý Tịnh Nhã kích động rơi lệ. “Tiểu Mục còn nhỏ, không hiểu chuyện, mọi người đừng chê cười, sau này để cho An An đến nhà đi lại nhiều hơn, sẽ ổn cả thôi.” Hồng Mỹ San mời nói. Hứa An An bên cạnh lập tức vui mừng nói: “Cảm ơn dì Có, sau này có thời gian cháu sẽ đến làm bạn với Tiểu Mục.” “Mẹ, con đi trước đây.” Cố Thừa Tiêu thấp giọng nói, ôm con trai đi về phía ghế sau xe đã mở sẵn cửa. “Thừa Tiêu, chăm sóc tốt cho Tiểu Mục.” Hồng Mỹ San nói với theo. Có Thừa Tiêu chuẩn bị lên xe, nghĩ đến điều gì đó, nói với con trai đang vùi đầu trong lòng anh: “Con vẫn chưa nói tạm biệt.” Cậu nhóc vốn đã nhịn khóc cả nửa bữa cơm, chiếc miệng nhỏ ám ức ngắng đầu vẫy tay với Hồng Mỹ San: “Tạm biệt bà nội.” Trong âm thanh mang theo chút khụt khit. “Aiyo! Cháu trai của bà, đừng khóc, tối bà sẽ sang thăm cháu.” Hồng Mỹ San đau lòng qua đó xoa đầu cháu trai. Có Thừa Tiêu bát lực, tính ngang bướng này của cậu nhóc là do mẹ anh chiều mà ra sao, anh ôm con trai lên xe, đặt lên ghế rồi thắt dây an toàn. Ba người nhà Hứa gia vội vàng vẫy tay, ánh mắt nhìn ba con họ rời đi. Ánh mắt Hứa An An thật lâu sau vẫn không muốn thu lại, Cố Thừa Tiêu mặc dù có chút lạnh nhạt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sức hắp dẫn của anh, thậm chí bởi vì sự lạnh lùng đối đã với mọi người này của anh càng khiến cô say mê. Một khi yêu phải người đàn ông như vậy, nhất định sẽ được sủng lên tận trời! Hứa An An gặp qua rất nhiều người đàn ông như vậy, sớm đã nhìn rõ được đàn ông. Cho nên, cô ta nhất định phải trở thành người trong lòng đó của Cố Thừa Tiêu, tương lai sẽ được anh bề kiểu công chúa. Hồng Mỹ San và vợ chồng Hứa thị nắm tay từ biệt, nói với Hứa An An: “An An, dì biết hôm nay ấm ức cho cháu rồi, nhưng cháu cũng đừng nhụt chí, Tiểu Mục cần có thời gian, chúng ta thông cảm một chút.” *Dì, sao cháu có thể trách thằng bé được? Cháu đau lòng còn không kịp! Trước đây cháu không thể ở cùng thằng bé, từ nay về sau cháu nhất định sẽ đem tát cả tình yêu và sự quan tâm dành cho nó, cháu tin có thể cảm động được thằng bé.” “Điều đó là đương nhiên, vốn dĩ cháu là mẹ ruột của Tiểu Mục mà!” Hồng Mỹ San cũng tin chắc điểm này, trên thế giới này còn có gì thân thiết hơn tình mẫu tử chứ? Lý Tịnh Nhã nói với chồng: “Đào Dương, ông đến công ty đi! Lát nữa tôi và An An phải đên một nơi.” Hứa Đào Dương gật đầu, cho dù thế nào, con gái gả vào Cố gia cũng là chuyện sớm muộn, sau này trên phương diện hạng mục ông có thể nhận được sự giúp đỡ của Cố Thừa Tiêu. Hứa Đào Dương vừa đi, thì xe của Hồng Mỹ San đến, bà cũng đi trước. Hai mẹ con Lý Tịnh Nhã còn lại cũng lên xe. Vừa có được không gian riêng của hai mẹ con, khuôn mặt ban nãy vẫn cười hi hi của Lý Tĩnh Nhã thay đổi, giống như một con hồ cái ăn thịt người. Hứa An An cũng vậy, hình tượng dịu dàng trước mặt Hồng Mỹ San ban nãy, cũng trở thành khuôn mặt tràn đầy tức giận. “Một bữa ăn ngon lại bị Hứa Tâm Duyệt đê tiện phá hỏng, nếu như cô ta không xuất hiện, nói không chừng Tiểu Mục sẽ nhận con.” Hứa An An đem mọi lỗi lầm hôm nay đều tính lên người Hứa Tâm Duyệt. Lý Tịnh Nhã lập tức kéo tắm che, phân phó địa chỉ cho tài xế, là hướng của bà ngoại Hứa Tâm Duyệt ở.