Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…

Chương 2506

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Thế là, cô nhìn thấy chiếc xe cảnh sát đó đi về phía cô. “Chú ơi, nhìn thấy chị gái xinh đẹp kia chưa? Chị ấy chính là mẹ cháu.” Cậu nhóc ngồi ghế sau chớp mắt, vừa nhìn liền thấy Hứa Tâm Duyệt, cả chặng đường, cậu vẫn luôn gọi Hứa Tâm Duyệt là mẹ. Lão Lý căn bản không có nghỉ ngờ gì về quan hệ mẹ con, dừng xe bên cạnh Hứa Tâm Duyệt, kéo cửa xe nói với Hứa Tâm Duyệt: “Con trai cô ngồi ghế sau.” Hứa Tâm Duyệt kinh ngạc, không nói gì nhiều, kéo cửa ghế sau, cậu nhóc mạnh mẽ nhào vào lòng cô, khiến cô có chút luống cuống ôm chặt cậu nhóc, còn Cố Dĩ Mục gọi một tiếng rồi hôn lên mặt cô. Cảm giác tiếp xúc mềm mại khiến Hứa Tâm Duyệt dở khóc dở cười, đồng thời trách mắng một câu: “Tiểu Mục, sao em có thể chạy lung tung như vậy?” Lão Lý nhìn bọn họ thân mật, hơn nữa, lúc Hứa Tâm Duyệt cảm kích nhìn sang, ông ta phát hiện mi tâm của đứa bé này cực kỳ giống với người phụ nữ, ông liền nhận định bọn họ là mẹ con. “Tiểu thư, lần sau phải trông con cho tốt, đứa bé còn nhỏ như này, đi lạc là không dễ tìm đâu.” Lão Lý tốt bụng khuyên bảo một câu. “Tôi biết rồi, cảm ơn anh, thật sự rất biết ơn anh.” Hứa Tâm Duyệt ôm cậu nhóc, cảm kích Lão Lý không thôi. Lão Lý vẫy tay: “Chúng tôi là phục vụ vì dân, không cần cảm kích, tạm biệt.” Nói xong, lão Lý nói với cậu nhóc: Tiểu quỷ, tạm biệt nhé.” “Tạm biệt chú cảnh sát.” Cậu nhóc lễ phép vẫy tay. Hứa Tâm Duyệt nhìn cậu nhóc dựa vào trong lòng mình không chịu xuống, cô cũng không nỡ buông, ôm cậu nhóc đi về phía nhà bà ngoại, vừa đi vừa hỏi: “Tiểu Mục, có biết số điện thoại của ba em không? Lát nữa gọi điện thoại để ba đến đón em.” “Em không biết số điện thoại của ba em, ngoài chị ra, không nhớ của ai cả.” Cậu nhóc lắc đầu khuôn mặt lanh lợi nói. “Thế à? Vậy sao em lại nhớ của chị?” Hứa Tâm Duyệt thật sự có chút thắc mắc. “Bởi vì em thích chị gái xinh đẹp!” Cậu nhóc ôm cổ cô, cười khanh khánh nói. Dưới ánh mặt trời, Hứa Tâm Duyệt nhìn khuôn mặt xinh xắn này của cậu nhóc, ngũ quan cực kỳ giống Cố Thừa Tiêu, bộ dáng cười lên tựa như thiên sứ, cô không khỏi nghĩ đến thời gian lúc cậu nhóc ở trong bụng, lúc này cô âm thầm ôm chặt cậu nhóc. Cô không có suy nghĩ gì, chỉ muốn nhân cơ hội này ôm cậu nhóc. Cậu nhóc cũng nhìn cô bằng đôi mắt to tròn ngắn nước, đôi mắt trong veo đầy yêu thương dành cho cô. Cậu cũng không biết vì sao, chính là rất thích chị gái xinh đẹp này, hy vọng cô có thể làm mẹ mình, sống cùng với ba! Lúc Hứa Tâm Duyệt ôm cậu nhóc về nhà, một chiếc xe màu đen Bentley đáng giá ngàn vạn đang phóng nhanh trên phó. Người đàn ông lái xe ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước, giống như bắt cứ lúc nào cũng có thể tức giận. La Mẫn bên cạnh thầm nắm chặt dây an toàn, tâm trạng của ông chủ hôm nay giống như thuốc nổ, lúc nào cũng có thể bộc phát. Mặc dù tiểu thiếu gia có dự tính ra khỏi nhà, nhưng, cô vẫn day dứt lương tâm tự trách bản thân. Rốt cuộc tiểu thiếu gia đi tìm người như thế nào? Còn là ở khu nội thành cũ, đây là hạng mục mà ông chủ sắp khai phá! Dựa theo sự chỉ dẫn, nhà bà ngoại Hứa Tâm Duyệt ở ngay gần đây. Hứa Tâm Duyệt dẫn theo cậu nhóc vào nhà bà ngoại, trong ánh mắt cậu nhóc có chút kinh ngạc nhìn xung quanh đánh giá: “Chị ơi, chị sóng ở đây sao?” “Đúng vậy!” “Chị không có tiền mua nhà mới sao?” Cậu nhóc chưa từng đến căn nhà cũ nát như này, nhà ở đây đều là nơi cậu chưa từng thấy, cực kỳ cổ xưa.

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Thế là, cô nhìn thấy chiếc xe cảnh sát đó đi về phía cô. “Chú ơi, nhìn thấy chị gái xinh đẹp kia chưa? Chị ấy chính là mẹ cháu.” Cậu nhóc ngồi ghế sau chớp mắt, vừa nhìn liền thấy Hứa Tâm Duyệt, cả chặng đường, cậu vẫn luôn gọi Hứa Tâm Duyệt là mẹ. Lão Lý căn bản không có nghỉ ngờ gì về quan hệ mẹ con, dừng xe bên cạnh Hứa Tâm Duyệt, kéo cửa xe nói với Hứa Tâm Duyệt: “Con trai cô ngồi ghế sau.” Hứa Tâm Duyệt kinh ngạc, không nói gì nhiều, kéo cửa ghế sau, cậu nhóc mạnh mẽ nhào vào lòng cô, khiến cô có chút luống cuống ôm chặt cậu nhóc, còn Cố Dĩ Mục gọi một tiếng rồi hôn lên mặt cô. Cảm giác tiếp xúc mềm mại khiến Hứa Tâm Duyệt dở khóc dở cười, đồng thời trách mắng một câu: “Tiểu Mục, sao em có thể chạy lung tung như vậy?” Lão Lý nhìn bọn họ thân mật, hơn nữa, lúc Hứa Tâm Duyệt cảm kích nhìn sang, ông ta phát hiện mi tâm của đứa bé này cực kỳ giống với người phụ nữ, ông liền nhận định bọn họ là mẹ con. “Tiểu thư, lần sau phải trông con cho tốt, đứa bé còn nhỏ như này, đi lạc là không dễ tìm đâu.” Lão Lý tốt bụng khuyên bảo một câu. “Tôi biết rồi, cảm ơn anh, thật sự rất biết ơn anh.” Hứa Tâm Duyệt ôm cậu nhóc, cảm kích Lão Lý không thôi. Lão Lý vẫy tay: “Chúng tôi là phục vụ vì dân, không cần cảm kích, tạm biệt.” Nói xong, lão Lý nói với cậu nhóc: Tiểu quỷ, tạm biệt nhé.” “Tạm biệt chú cảnh sát.” Cậu nhóc lễ phép vẫy tay. Hứa Tâm Duyệt nhìn cậu nhóc dựa vào trong lòng mình không chịu xuống, cô cũng không nỡ buông, ôm cậu nhóc đi về phía nhà bà ngoại, vừa đi vừa hỏi: “Tiểu Mục, có biết số điện thoại của ba em không? Lát nữa gọi điện thoại để ba đến đón em.” “Em không biết số điện thoại của ba em, ngoài chị ra, không nhớ của ai cả.” Cậu nhóc lắc đầu khuôn mặt lanh lợi nói. “Thế à? Vậy sao em lại nhớ của chị?” Hứa Tâm Duyệt thật sự có chút thắc mắc. “Bởi vì em thích chị gái xinh đẹp!” Cậu nhóc ôm cổ cô, cười khanh khánh nói. Dưới ánh mặt trời, Hứa Tâm Duyệt nhìn khuôn mặt xinh xắn này của cậu nhóc, ngũ quan cực kỳ giống Cố Thừa Tiêu, bộ dáng cười lên tựa như thiên sứ, cô không khỏi nghĩ đến thời gian lúc cậu nhóc ở trong bụng, lúc này cô âm thầm ôm chặt cậu nhóc. Cô không có suy nghĩ gì, chỉ muốn nhân cơ hội này ôm cậu nhóc. Cậu nhóc cũng nhìn cô bằng đôi mắt to tròn ngắn nước, đôi mắt trong veo đầy yêu thương dành cho cô. Cậu cũng không biết vì sao, chính là rất thích chị gái xinh đẹp này, hy vọng cô có thể làm mẹ mình, sống cùng với ba! Lúc Hứa Tâm Duyệt ôm cậu nhóc về nhà, một chiếc xe màu đen Bentley đáng giá ngàn vạn đang phóng nhanh trên phó. Người đàn ông lái xe ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước, giống như bắt cứ lúc nào cũng có thể tức giận. La Mẫn bên cạnh thầm nắm chặt dây an toàn, tâm trạng của ông chủ hôm nay giống như thuốc nổ, lúc nào cũng có thể bộc phát. Mặc dù tiểu thiếu gia có dự tính ra khỏi nhà, nhưng, cô vẫn day dứt lương tâm tự trách bản thân. Rốt cuộc tiểu thiếu gia đi tìm người như thế nào? Còn là ở khu nội thành cũ, đây là hạng mục mà ông chủ sắp khai phá! Dựa theo sự chỉ dẫn, nhà bà ngoại Hứa Tâm Duyệt ở ngay gần đây. Hứa Tâm Duyệt dẫn theo cậu nhóc vào nhà bà ngoại, trong ánh mắt cậu nhóc có chút kinh ngạc nhìn xung quanh đánh giá: “Chị ơi, chị sóng ở đây sao?” “Đúng vậy!” “Chị không có tiền mua nhà mới sao?” Cậu nhóc chưa từng đến căn nhà cũ nát như này, nhà ở đây đều là nơi cậu chưa từng thấy, cực kỳ cổ xưa.

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Thế là, cô nhìn thấy chiếc xe cảnh sát đó đi về phía cô. “Chú ơi, nhìn thấy chị gái xinh đẹp kia chưa? Chị ấy chính là mẹ cháu.” Cậu nhóc ngồi ghế sau chớp mắt, vừa nhìn liền thấy Hứa Tâm Duyệt, cả chặng đường, cậu vẫn luôn gọi Hứa Tâm Duyệt là mẹ. Lão Lý căn bản không có nghỉ ngờ gì về quan hệ mẹ con, dừng xe bên cạnh Hứa Tâm Duyệt, kéo cửa xe nói với Hứa Tâm Duyệt: “Con trai cô ngồi ghế sau.” Hứa Tâm Duyệt kinh ngạc, không nói gì nhiều, kéo cửa ghế sau, cậu nhóc mạnh mẽ nhào vào lòng cô, khiến cô có chút luống cuống ôm chặt cậu nhóc, còn Cố Dĩ Mục gọi một tiếng rồi hôn lên mặt cô. Cảm giác tiếp xúc mềm mại khiến Hứa Tâm Duyệt dở khóc dở cười, đồng thời trách mắng một câu: “Tiểu Mục, sao em có thể chạy lung tung như vậy?” Lão Lý nhìn bọn họ thân mật, hơn nữa, lúc Hứa Tâm Duyệt cảm kích nhìn sang, ông ta phát hiện mi tâm của đứa bé này cực kỳ giống với người phụ nữ, ông liền nhận định bọn họ là mẹ con. “Tiểu thư, lần sau phải trông con cho tốt, đứa bé còn nhỏ như này, đi lạc là không dễ tìm đâu.” Lão Lý tốt bụng khuyên bảo một câu. “Tôi biết rồi, cảm ơn anh, thật sự rất biết ơn anh.” Hứa Tâm Duyệt ôm cậu nhóc, cảm kích Lão Lý không thôi. Lão Lý vẫy tay: “Chúng tôi là phục vụ vì dân, không cần cảm kích, tạm biệt.” Nói xong, lão Lý nói với cậu nhóc: Tiểu quỷ, tạm biệt nhé.” “Tạm biệt chú cảnh sát.” Cậu nhóc lễ phép vẫy tay. Hứa Tâm Duyệt nhìn cậu nhóc dựa vào trong lòng mình không chịu xuống, cô cũng không nỡ buông, ôm cậu nhóc đi về phía nhà bà ngoại, vừa đi vừa hỏi: “Tiểu Mục, có biết số điện thoại của ba em không? Lát nữa gọi điện thoại để ba đến đón em.” “Em không biết số điện thoại của ba em, ngoài chị ra, không nhớ của ai cả.” Cậu nhóc lắc đầu khuôn mặt lanh lợi nói. “Thế à? Vậy sao em lại nhớ của chị?” Hứa Tâm Duyệt thật sự có chút thắc mắc. “Bởi vì em thích chị gái xinh đẹp!” Cậu nhóc ôm cổ cô, cười khanh khánh nói. Dưới ánh mặt trời, Hứa Tâm Duyệt nhìn khuôn mặt xinh xắn này của cậu nhóc, ngũ quan cực kỳ giống Cố Thừa Tiêu, bộ dáng cười lên tựa như thiên sứ, cô không khỏi nghĩ đến thời gian lúc cậu nhóc ở trong bụng, lúc này cô âm thầm ôm chặt cậu nhóc. Cô không có suy nghĩ gì, chỉ muốn nhân cơ hội này ôm cậu nhóc. Cậu nhóc cũng nhìn cô bằng đôi mắt to tròn ngắn nước, đôi mắt trong veo đầy yêu thương dành cho cô. Cậu cũng không biết vì sao, chính là rất thích chị gái xinh đẹp này, hy vọng cô có thể làm mẹ mình, sống cùng với ba! Lúc Hứa Tâm Duyệt ôm cậu nhóc về nhà, một chiếc xe màu đen Bentley đáng giá ngàn vạn đang phóng nhanh trên phó. Người đàn ông lái xe ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước, giống như bắt cứ lúc nào cũng có thể tức giận. La Mẫn bên cạnh thầm nắm chặt dây an toàn, tâm trạng của ông chủ hôm nay giống như thuốc nổ, lúc nào cũng có thể bộc phát. Mặc dù tiểu thiếu gia có dự tính ra khỏi nhà, nhưng, cô vẫn day dứt lương tâm tự trách bản thân. Rốt cuộc tiểu thiếu gia đi tìm người như thế nào? Còn là ở khu nội thành cũ, đây là hạng mục mà ông chủ sắp khai phá! Dựa theo sự chỉ dẫn, nhà bà ngoại Hứa Tâm Duyệt ở ngay gần đây. Hứa Tâm Duyệt dẫn theo cậu nhóc vào nhà bà ngoại, trong ánh mắt cậu nhóc có chút kinh ngạc nhìn xung quanh đánh giá: “Chị ơi, chị sóng ở đây sao?” “Đúng vậy!” “Chị không có tiền mua nhà mới sao?” Cậu nhóc chưa từng đến căn nhà cũ nát như này, nhà ở đây đều là nơi cậu chưa từng thấy, cực kỳ cổ xưa.

Chương 2506