Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…

Chương 3094: Quả Trám 15

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Một mái tóc đen nhánh, ngủ quan đường nét thanh tú, mái tóc cắt gọn gàng, trên lỗ tai có một viên đá nhỏ, đặc biệt ấn tượng.Dung mạo của anh ta, công bằng mà nói, ở trong trường trung học, tuyệt đối là phát triển.Cả người cao một mét tám, chiều cao này được rất người cô gái yêu mến.Anh ta một bên xử lý vết thương cho tôi, một bên hỏi: "Anh xem đồng phục trên người em, không phải học sinh cao trung!""Đúng vậy, tôi chờ người tan học!""Ồ? Chờ bạn trai em sao?" Anh ta nửa đùa nửa thật, hỏi thăm dò.Tôi hừ lạnh một tiếng."Cái này mắc mớ gì tới anh?"Có lẽ là chưa từng gặp cô gái nào lại nói chuyện với anh ta bằng giọng như vậy, liền cảm thấy cực kỳ thích thú: "Em chơi thật vui, không bằng, chúng ta kết bạn? Anh là Tô Kỳ, còn em?""Muốn kết bạn, tôi nhìn anh một nửa điểm thành ý cũng không có!"Tôi nói vậy, thực chất chỉ là muốn cự tuyệt anh ta mà thôi.Nhưng lại bị anh ta hiểu lầm.Một giây tiếp theo, liền thấy anh ta hướng về phía tôi, dùng tay nắm chặt cằm tôi, rồi nhẹ nhàng đặt lên môi một nụ hôn."Như vậy, có tính là có thành ý rồi chứ?"Tôi kinh ngạc nhìn anh ta chằm chằm, năm giây sau mới phản ứng kịp, tôi bị anh ta hôn trộm rồi!Tôi cũng không biết, Tô Kỳ là kiểu người gì nữa.Sau đó nghe Đông Vũ nhắc tới, anh ta là học sinh cao trung, tướng mạo có chút khá, nước da trắng noãn, con mắt trong suốt, sống mũi cao.Chỉ là chiều cao 1m8, trong lúc đó liền khiến cho mọi cô gái nhìn thấy anh ta đều không có sức chống cự, cộng thêm anh ta chơi bóng rổ rất lợi hại, vì vậy liền được mọi người gán cho cái biệt danh là "Hoàng tử bóng rổ"!Có lẽ là vì khuôn mặt hại nước hại dân của anh ta, liền có cảm giác như tất cả mọi cô gái, đều không có cách nào chống lại được mị lực của anh ta.Anh ta hôn như vậy, nếu đổi thành cô gái khác, vậy đó chính là một chuyện tình yêu thanh xuân vường trường vô cùng lãng mạn.Nhưng còn với tôi, đó chính là sự xâm phạm vô cùng lớn!Tôi không khỏi kinh hãi, lập tức đẩy anh ta ra, vội vàng dùng ống tay áo lau môi mình, một bên quát lớn: "Anh làm cái gì vậy?"Vừa dứt lời, con mắt tôi lập tức đỏ.Trong mắt tôi, hôn môi, chính là mức độ thân mật cao nhất.Anh ta hôn bất ngờ như vậy, khiến tôi trở tay không kịp, nước mắt liền lập tức rơi xuống.Anh ta nhìn tôi, có chút ảo não nói: "Sao lại khóc?""Anh bắt nạt người!""Em... không phải em nói anh chưa đủ thành ý sao? Anh còn tưởng rằng, em giống với những cô gái khác..."Tô Kỳ nói, liền đưa tay lau nước mắt trên mặt tôi, tôi liền che mặt không cho anh ta đụng vào.Anh ta nhất thời, chân tay có chút luống cuống.Nhưng qua chuyện đó, tôi liền có ấn tượng vơi cái tên này."Tô Kỳ!"Cửa bỗng nhiên mở ra, một học sinh nữ đi tới, vừa hét lên: "Em mới nói tại sao không thấy anh... thì ra..."Nói được nửa câu, cô ta nhìn thấy tôi, sắc mặt liền biến hóa không kịp, có chút đặc sắc.Tôi cũng theo hướng âm thanh đó nhìn lại, liền thấy một học sinh nữ dáng dấp cao ráo, cô ta nhìn thoáng qua Tô Kỳ, rồi lại liếc nhìn tôi, sắc mặt không vui."Người này là ai?"Cô ta chẳng biết tai sao, ánh mắt nhìn tôi đầy địch ý: "Tôi xem đồng phục trên người bạn, không phải là học sinh trường cao trung, bạn không biết không phải học sinh trong trường thì không được vào sao?"Lòng tôi lập tức "bộp" một cái, kêu không tốt, cuống quít muốn đứng dậy rời đi.Tô Kỳ kéo tay tôi, hỏi: "Em còn chưa nói cho anh biết tên của em!""Tôi sắp xong tới nơi rồi còn muốn nói cho anh biết?"

Một mái tóc đen nhánh, ngủ quan đường nét thanh tú, mái tóc cắt gọn gàng, trên lỗ tai có một viên đá nhỏ, đặc biệt ấn tượng.

Dung mạo của anh ta, công bằng mà nói, ở trong trường trung học, tuyệt đối là phát triển.

Cả người cao một mét tám, chiều cao này được rất người cô gái yêu mến.

Anh ta một bên xử lý vết thương cho tôi, một bên hỏi: "Anh xem đồng phục trên người em, không phải học sinh cao trung!"

"Đúng vậy, tôi chờ người tan học!"

"Ồ? Chờ bạn trai em sao?" Anh ta nửa đùa nửa thật, hỏi thăm dò.

Tôi hừ lạnh một tiếng.

"Cái này mắc mớ gì tới anh?"

Có lẽ là chưa từng gặp cô gái nào lại nói chuyện với anh ta bằng giọng như vậy, liền cảm thấy cực kỳ thích thú: "Em chơi thật vui, không bằng, chúng ta kết bạn? Anh là Tô Kỳ, còn em?"

"Muốn kết bạn, tôi nhìn anh một nửa điểm thành ý cũng không có!"

Tôi nói vậy, thực chất chỉ là muốn cự tuyệt anh ta mà thôi.

Nhưng lại bị anh ta hiểu lầm.

Một giây tiếp theo, liền thấy anh ta hướng về phía tôi, dùng tay nắm chặt cằm tôi, rồi nhẹ nhàng đặt lên môi một nụ hôn.

"Như vậy, có tính là có thành ý rồi chứ?"

Tôi kinh ngạc nhìn anh ta chằm chằm, năm giây sau mới phản ứng kịp, tôi bị anh ta hôn trộm rồi!

Tôi cũng không biết, Tô Kỳ là kiểu người gì nữa.

Sau đó nghe Đông Vũ nhắc tới, anh ta là học sinh cao trung, tướng mạo có chút khá, nước da trắng noãn, con mắt trong suốt, sống mũi cao.

Chỉ là chiều cao 1m8, trong lúc đó liền khiến cho mọi cô gái nhìn thấy anh ta đều không có sức chống cự, cộng thêm anh ta chơi bóng rổ rất lợi hại, vì vậy liền được mọi người gán cho cái biệt danh là "Hoàng tử bóng rổ"!

Có lẽ là vì khuôn mặt hại nước hại dân của anh ta, liền có cảm giác như tất cả mọi cô gái, đều không có cách nào chống lại được mị lực của anh ta.

Anh ta hôn như vậy, nếu đổi thành cô gái khác, vậy đó chính là một chuyện tình yêu thanh xuân vường trường vô cùng lãng mạn.

Nhưng còn với tôi, đó chính là sự xâm phạm vô cùng lớn!

Tôi không khỏi kinh hãi, lập tức đẩy anh ta ra, vội vàng dùng ống tay áo lau môi mình, một bên quát lớn: "Anh làm cái gì vậy?"

Vừa dứt lời, con mắt tôi lập tức đỏ.

Trong mắt tôi, hôn môi, chính là mức độ thân mật cao nhất.

Anh ta hôn bất ngờ như vậy, khiến tôi trở tay không kịp, nước mắt liền lập tức rơi xuống.

Anh ta nhìn tôi, có chút ảo não nói: "Sao lại khóc?"

"Anh bắt nạt người!"

"Em... không phải em nói anh chưa đủ thành ý sao? Anh còn tưởng rằng, em giống với những cô gái khác..."

Tô Kỳ nói, liền đưa tay lau nước mắt trên mặt tôi, tôi liền che mặt không cho anh ta đụng vào.

Anh ta nhất thời, chân tay có chút luống cuống.

Nhưng qua chuyện đó, tôi liền có ấn tượng vơi cái tên này.

"Tô Kỳ!"

Cửa bỗng nhiên mở ra, một học sinh nữ đi tới, vừa hét lên: "Em mới nói tại sao không thấy anh... thì ra..."

Nói được nửa câu, cô ta nhìn thấy tôi, sắc mặt liền biến hóa không kịp, có chút đặc sắc.

Tôi cũng theo hướng âm thanh đó nhìn lại, liền thấy một học sinh nữ dáng dấp cao ráo, cô ta nhìn thoáng qua Tô Kỳ, rồi lại liếc nhìn tôi, sắc mặt không vui.

"Người này là ai?"

Cô ta chẳng biết tai sao, ánh mắt nhìn tôi đầy địch ý: "Tôi xem đồng phục trên người bạn, không phải là học sinh trường cao trung, bạn không biết không phải học sinh trong trường thì không được vào sao?"

Lòng tôi lập tức "bộp" một cái, kêu không tốt, cuống quít muốn đứng dậy rời đi.

Tô Kỳ kéo tay tôi, hỏi: "Em còn chưa nói cho anh biết tên của em!"

"Tôi sắp xong tới nơi rồi còn muốn nói cho anh biết?"

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Một mái tóc đen nhánh, ngủ quan đường nét thanh tú, mái tóc cắt gọn gàng, trên lỗ tai có một viên đá nhỏ, đặc biệt ấn tượng.Dung mạo của anh ta, công bằng mà nói, ở trong trường trung học, tuyệt đối là phát triển.Cả người cao một mét tám, chiều cao này được rất người cô gái yêu mến.Anh ta một bên xử lý vết thương cho tôi, một bên hỏi: "Anh xem đồng phục trên người em, không phải học sinh cao trung!""Đúng vậy, tôi chờ người tan học!""Ồ? Chờ bạn trai em sao?" Anh ta nửa đùa nửa thật, hỏi thăm dò.Tôi hừ lạnh một tiếng."Cái này mắc mớ gì tới anh?"Có lẽ là chưa từng gặp cô gái nào lại nói chuyện với anh ta bằng giọng như vậy, liền cảm thấy cực kỳ thích thú: "Em chơi thật vui, không bằng, chúng ta kết bạn? Anh là Tô Kỳ, còn em?""Muốn kết bạn, tôi nhìn anh một nửa điểm thành ý cũng không có!"Tôi nói vậy, thực chất chỉ là muốn cự tuyệt anh ta mà thôi.Nhưng lại bị anh ta hiểu lầm.Một giây tiếp theo, liền thấy anh ta hướng về phía tôi, dùng tay nắm chặt cằm tôi, rồi nhẹ nhàng đặt lên môi một nụ hôn."Như vậy, có tính là có thành ý rồi chứ?"Tôi kinh ngạc nhìn anh ta chằm chằm, năm giây sau mới phản ứng kịp, tôi bị anh ta hôn trộm rồi!Tôi cũng không biết, Tô Kỳ là kiểu người gì nữa.Sau đó nghe Đông Vũ nhắc tới, anh ta là học sinh cao trung, tướng mạo có chút khá, nước da trắng noãn, con mắt trong suốt, sống mũi cao.Chỉ là chiều cao 1m8, trong lúc đó liền khiến cho mọi cô gái nhìn thấy anh ta đều không có sức chống cự, cộng thêm anh ta chơi bóng rổ rất lợi hại, vì vậy liền được mọi người gán cho cái biệt danh là "Hoàng tử bóng rổ"!Có lẽ là vì khuôn mặt hại nước hại dân của anh ta, liền có cảm giác như tất cả mọi cô gái, đều không có cách nào chống lại được mị lực của anh ta.Anh ta hôn như vậy, nếu đổi thành cô gái khác, vậy đó chính là một chuyện tình yêu thanh xuân vường trường vô cùng lãng mạn.Nhưng còn với tôi, đó chính là sự xâm phạm vô cùng lớn!Tôi không khỏi kinh hãi, lập tức đẩy anh ta ra, vội vàng dùng ống tay áo lau môi mình, một bên quát lớn: "Anh làm cái gì vậy?"Vừa dứt lời, con mắt tôi lập tức đỏ.Trong mắt tôi, hôn môi, chính là mức độ thân mật cao nhất.Anh ta hôn bất ngờ như vậy, khiến tôi trở tay không kịp, nước mắt liền lập tức rơi xuống.Anh ta nhìn tôi, có chút ảo não nói: "Sao lại khóc?""Anh bắt nạt người!""Em... không phải em nói anh chưa đủ thành ý sao? Anh còn tưởng rằng, em giống với những cô gái khác..."Tô Kỳ nói, liền đưa tay lau nước mắt trên mặt tôi, tôi liền che mặt không cho anh ta đụng vào.Anh ta nhất thời, chân tay có chút luống cuống.Nhưng qua chuyện đó, tôi liền có ấn tượng vơi cái tên này."Tô Kỳ!"Cửa bỗng nhiên mở ra, một học sinh nữ đi tới, vừa hét lên: "Em mới nói tại sao không thấy anh... thì ra..."Nói được nửa câu, cô ta nhìn thấy tôi, sắc mặt liền biến hóa không kịp, có chút đặc sắc.Tôi cũng theo hướng âm thanh đó nhìn lại, liền thấy một học sinh nữ dáng dấp cao ráo, cô ta nhìn thoáng qua Tô Kỳ, rồi lại liếc nhìn tôi, sắc mặt không vui."Người này là ai?"Cô ta chẳng biết tai sao, ánh mắt nhìn tôi đầy địch ý: "Tôi xem đồng phục trên người bạn, không phải là học sinh trường cao trung, bạn không biết không phải học sinh trong trường thì không được vào sao?"Lòng tôi lập tức "bộp" một cái, kêu không tốt, cuống quít muốn đứng dậy rời đi.Tô Kỳ kéo tay tôi, hỏi: "Em còn chưa nói cho anh biết tên của em!""Tôi sắp xong tới nơi rồi còn muốn nói cho anh biết?"

Chương 3094: Quả Trám 15