Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…
Chương 2539
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Mà cậu nhóc này đang nghĩ gì, có lẽ chỉ có Cố Thừa Tiêu ở phía đối diện biết, con trai chắc đang lo cách chuẩn bị cơm tối cho người phụ nữ trên lầu đây mà. Không, anh tuyệt đối sẽ không cho con trai mình mang đồ ăn lên cho cô, bởi vì anh có chứng ám ảnh sạch sẽ, tuyệt đối không cho phép người khác ăn trong phòng ngủ của mình. “Bà ơi, cháu no rồi, cháu lên lầu chơi được không ạ?” Cậu nhóc nói với Hồng Mỹ San. “Cháu mới ăn có chút máy, sao lại no rồi? Ăn thêm chút nữa đi nhat” “Vậy cháu ăn thêm một cái đùi gà nữa nha! Cháu bưng lên lầu ăn đây ạ.” Cậu nhóc vừa dứt lời đã lấy một cái đĩa sạch bên cạnh, cho một cái đùi gà lớn vào, chuẩn bị rời bàn bưng đi. “Có Dĩ Mục, con không được đem đồ lên lầu ăn.” Có Thừa Tiêu ngay lập tức ngăn con trai mình lại. Cậu nhóc lập tức giương mắt nhìn anh, trong mắt hiện lên vẻ cầu xin: “Daddy, daddy để con đem lên trên ăn đi!” “Không được! Muốn ăn thì ngồi im đây mà ăn.” Cố Thừa Tiêu nhìn cậu chằm chằm, khiến cậu nhóc hiểu rằng anh đã nhìn thấu tất cả mọi thứ. “Không chịu đâu! Con muốn mang lên lầu ăn cơ.” “Không được.” Cố Thừa Tiêu trầm giọng ra lệnh: “Con dám đi lên thử xem.” Cậu nhóc bưng cái đĩa nhỏ, vẻ mặt phụng phịu đầy tức giận: “Daddy đáng ghét.” Nói xong cậu nhóc đặt đĩa đùi gà xuống, lại cầm lấy hai quả táo to trên bàn rồi đi lên lầu. Có Thừa Tiêu nhìn theo bóng lưng của con trai đang trèo lên cầu thang, vừa thấy buồn cười vừa thấy tức, con trai anh chưa bao giờ giận anh vì người khác, thế mà bây giờ cậu lại ghét anh vì một người ngoài. Thấy tình hình như này, Hứa An An chuẩn bị đứng dậy, cô ta nói với Hồng Mỹ San: “Dì, cháu ăn no rồi, để cháu đi xem Tiểu Mục.” Cố Thừa Tiêu nhíu mày kiếm, vươn tay giữ lấy cổ tay Hứa An An: “Đừng để ý tới nó, ăn cơm tiếp đi!” Hứa An An thấy Cố Thừa Tiêu đang nắm tay mình thì trái tim lập túc đập dữ dội, cô ta vừa vui mừng vừa ngượng ngùng nói: “Tiểu Mục hình như giận rồi, tôi phải đi xem một chút.” Cố Thừa Tiêu buông tay cô ta ra, lạnh lùng nói: “Tôi nói, kệ nó đi.” Hồng Mỹ San thấy con trai nắm lấy tay Hứa An An thì không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra phải để hai đứa tiếp xúc nhiều một chút mới có thể khiến cho hai người trẻ tuổi này nảy sinh tình cảm! Ngay khi lên đến tầng 2, cậu nhóc đã nhanh chóng chạy bước nhỏ về phía phòng ngủ chính trên tầng 3. Hứa Tâm Duyệt trốn trong phòng thay đồ chất đầy hàng xa xỉ này, khuôn mặt vẫn còn hơi nóng, trong không khí nồng nặc mùi hoocmon mạnh mẽ của người đàn ông khiến cô muốn chạy trồn khỏi đây ngay lập tức. Bây giờ cô chỉ thầm cầu nguyện cho Hứa An An và Cố phu nhân nhanh chóng đi đi, để cô có thể an toàn đi ra khỏi đây. Lúc này, cô nghe thấy bên ngoài có tiếng đóng cửa, trái tim lập tức thắt chặt lại, ai đến vậy? Chẳng lẽ lại là tên khốn Có Thừa Tiêu kia? Lại muốn đến ăn đậu hũ của cô? Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng của cậu nhóc: “Chị Tâm Duyệt, chị Tâm Duyệt, là em.” Hứa Tâm Duyệt lập tức mở cánh cửa trượt của phòng thay đồ ra thì thấy cậu nhóc mỗi tay cầm một quả táo bước vào. “Chị ơi, chị có đói không? Đây, em đem táo cho chị ăn này.” Cậu nhóc đưa cho cô hai quả táo. Hứa Tâm Duyệt không khỏi cảm động, hóa ra cậu nhóc này vẫn luôn nhớ đến cô! Cô quả thực đói bụng rồi, vươn tay sang nhận lấy một quả: “Chị ăn một quả, còn một quả em ăn đi.” “Cho chị hết đấy.” Cậu nhóc nói xong liền dúi quả còn lại vào tay cô, rồi bực tức nói: “Vốn dĩ là em muốn đem lên cho chị một cái đùi gà to cơ, nhưng mà daddy không cho, tức chết em ấy!” Hứa Tâm Duyệt thấy bộ dạng giận dỗi đáng yêu của cậu chàng thì an ủi: “Chị ăn táo được rồi, cảm ơn Tiểu Mục nha.” Nhưng mà, trong mắt của cậu nhóc, Hứa Tâm Duyệt chỉ ăn táo thì rất tội cho cô: “Chị ơi, đợi bà của em và dì Hứa đó rời đi, em dẫn chị xuống ăn đùi gà nha?” “Không cần đâu em, bà em và dì Hứa đó đi thì chị cũng phải đi rồi.” Hứa Tâm Duyệt cắn một miếng táo, cảm giác táo ngọt vô cùng. “Táo rất ngon.” Hứa Tâm Duyệt mỉm cười nói. Cậu nhóc ngồi trên ghế sô pha, nhìn cô ăn.
Mà cậu nhóc này đang nghĩ gì, có lẽ chỉ có Cố Thừa Tiêu ở phía đối diện biết, con trai chắc đang lo cách chuẩn bị cơm tối cho người phụ nữ trên lầu đây mà.
Không, anh tuyệt đối sẽ không cho con trai mình mang đồ ăn lên cho cô, bởi vì anh có chứng ám ảnh sạch sẽ, tuyệt đối không cho phép người khác ăn trong phòng ngủ của mình.
“Bà ơi, cháu no rồi, cháu lên lầu chơi được không ạ?” Cậu nhóc nói với Hồng Mỹ San.
“Cháu mới ăn có chút máy, sao lại no rồi? Ăn thêm chút nữa đi nhat”
“Vậy cháu ăn thêm một cái đùi gà nữa nha! Cháu bưng lên lầu ăn đây ạ.” Cậu nhóc vừa dứt lời đã lấy một cái đĩa sạch bên cạnh, cho một cái đùi gà lớn vào, chuẩn bị rời bàn bưng đi.
“Có Dĩ Mục, con không được đem đồ lên lầu ăn.” Có Thừa Tiêu ngay lập tức ngăn con trai mình lại.
Cậu nhóc lập tức giương mắt nhìn anh, trong mắt hiện lên vẻ cầu xin: “Daddy, daddy để con đem lên trên ăn đi!”
“Không được! Muốn ăn thì ngồi im đây mà ăn.” Cố Thừa Tiêu nhìn cậu chằm chằm, khiến cậu nhóc hiểu rằng anh đã nhìn thấu tất cả mọi thứ.
“Không chịu đâu! Con muốn mang lên lầu ăn cơ.”
“Không được.” Cố Thừa Tiêu trầm giọng ra lệnh: “Con dám đi lên thử xem.”
Cậu nhóc bưng cái đĩa nhỏ, vẻ mặt phụng phịu đầy tức giận: “Daddy đáng ghét.”
Nói xong cậu nhóc đặt đĩa đùi gà xuống, lại cầm lấy hai quả táo to trên bàn rồi đi lên lầu.
Có Thừa Tiêu nhìn theo bóng lưng của con trai đang trèo lên cầu thang, vừa thấy buồn cười vừa thấy tức, con trai anh chưa bao giờ giận anh vì người khác, thế mà bây giờ cậu lại ghét anh vì một người ngoài.
Thấy tình hình như này, Hứa An An chuẩn bị đứng dậy, cô ta nói với Hồng Mỹ San: “Dì, cháu ăn no rồi, để cháu đi xem Tiểu Mục.”
Cố Thừa Tiêu nhíu mày kiếm, vươn tay giữ lấy cổ tay Hứa An An: “Đừng để ý tới nó, ăn cơm tiếp đi!”
Hứa An An thấy Cố Thừa Tiêu đang nắm tay mình thì trái tim lập túc đập dữ dội, cô ta vừa vui mừng vừa ngượng ngùng nói: “Tiểu Mục hình như giận rồi, tôi phải đi xem một chút.”
Cố Thừa Tiêu buông tay cô ta ra, lạnh lùng nói: “Tôi nói, kệ nó đi.”
Hồng Mỹ San thấy con trai nắm lấy tay Hứa An An thì không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra phải để hai đứa tiếp xúc nhiều một chút mới có thể khiến cho hai người trẻ tuổi này nảy sinh tình cảm!
Ngay khi lên đến tầng 2, cậu nhóc đã nhanh chóng chạy bước nhỏ về phía phòng ngủ chính trên tầng 3.
Hứa Tâm Duyệt trốn trong phòng thay đồ chất đầy hàng xa xỉ này, khuôn mặt vẫn còn hơi nóng, trong không khí nồng nặc mùi hoocmon mạnh mẽ của người đàn ông khiến cô muốn chạy trồn khỏi đây ngay lập tức.
Bây giờ cô chỉ thầm cầu nguyện cho Hứa An An và Cố phu nhân nhanh chóng đi đi, để cô có thể an toàn đi ra khỏi đây.
Lúc này, cô nghe thấy bên ngoài có tiếng đóng cửa, trái tim lập tức thắt chặt lại, ai đến vậy? Chẳng lẽ lại là tên khốn Có Thừa Tiêu kia? Lại muốn đến ăn đậu hũ của cô?
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng của cậu nhóc: “Chị Tâm Duyệt, chị Tâm Duyệt, là em.”
Hứa Tâm Duyệt lập tức mở cánh cửa trượt của phòng thay đồ ra thì thấy cậu nhóc mỗi tay cầm một quả táo bước vào.
“Chị ơi, chị có đói không? Đây, em đem táo cho chị ăn này.” Cậu nhóc đưa cho cô hai quả táo.
Hứa Tâm Duyệt không khỏi cảm động, hóa ra cậu nhóc này vẫn luôn nhớ đến cô! Cô quả thực đói bụng rồi, vươn tay sang nhận lấy một quả: “Chị ăn một quả, còn một quả em ăn đi.”
“Cho chị hết đấy.” Cậu nhóc nói xong liền dúi quả còn lại vào tay cô, rồi bực tức nói: “Vốn dĩ là em muốn đem lên cho chị một cái đùi gà to cơ, nhưng mà daddy không cho, tức chết em ấy!”
Hứa Tâm Duyệt thấy bộ dạng giận dỗi đáng yêu của cậu chàng thì an ủi: “Chị ăn táo được rồi, cảm ơn Tiểu Mục nha.”
Nhưng mà, trong mắt của cậu nhóc, Hứa Tâm Duyệt chỉ ăn táo thì rất tội cho cô: “Chị ơi, đợi bà của em và dì Hứa đó rời đi, em dẫn chị xuống ăn đùi gà nha?”
“Không cần đâu em, bà em và dì Hứa đó đi thì chị cũng phải đi rồi.” Hứa Tâm Duyệt cắn một miếng táo, cảm giác táo ngọt vô cùng.
“Táo rất ngon.” Hứa Tâm Duyệt mỉm cười nói.
Cậu nhóc ngồi trên ghế sô pha, nhìn cô ăn.
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Mà cậu nhóc này đang nghĩ gì, có lẽ chỉ có Cố Thừa Tiêu ở phía đối diện biết, con trai chắc đang lo cách chuẩn bị cơm tối cho người phụ nữ trên lầu đây mà. Không, anh tuyệt đối sẽ không cho con trai mình mang đồ ăn lên cho cô, bởi vì anh có chứng ám ảnh sạch sẽ, tuyệt đối không cho phép người khác ăn trong phòng ngủ của mình. “Bà ơi, cháu no rồi, cháu lên lầu chơi được không ạ?” Cậu nhóc nói với Hồng Mỹ San. “Cháu mới ăn có chút máy, sao lại no rồi? Ăn thêm chút nữa đi nhat” “Vậy cháu ăn thêm một cái đùi gà nữa nha! Cháu bưng lên lầu ăn đây ạ.” Cậu nhóc vừa dứt lời đã lấy một cái đĩa sạch bên cạnh, cho một cái đùi gà lớn vào, chuẩn bị rời bàn bưng đi. “Có Dĩ Mục, con không được đem đồ lên lầu ăn.” Có Thừa Tiêu ngay lập tức ngăn con trai mình lại. Cậu nhóc lập tức giương mắt nhìn anh, trong mắt hiện lên vẻ cầu xin: “Daddy, daddy để con đem lên trên ăn đi!” “Không được! Muốn ăn thì ngồi im đây mà ăn.” Cố Thừa Tiêu nhìn cậu chằm chằm, khiến cậu nhóc hiểu rằng anh đã nhìn thấu tất cả mọi thứ. “Không chịu đâu! Con muốn mang lên lầu ăn cơ.” “Không được.” Cố Thừa Tiêu trầm giọng ra lệnh: “Con dám đi lên thử xem.” Cậu nhóc bưng cái đĩa nhỏ, vẻ mặt phụng phịu đầy tức giận: “Daddy đáng ghét.” Nói xong cậu nhóc đặt đĩa đùi gà xuống, lại cầm lấy hai quả táo to trên bàn rồi đi lên lầu. Có Thừa Tiêu nhìn theo bóng lưng của con trai đang trèo lên cầu thang, vừa thấy buồn cười vừa thấy tức, con trai anh chưa bao giờ giận anh vì người khác, thế mà bây giờ cậu lại ghét anh vì một người ngoài. Thấy tình hình như này, Hứa An An chuẩn bị đứng dậy, cô ta nói với Hồng Mỹ San: “Dì, cháu ăn no rồi, để cháu đi xem Tiểu Mục.” Cố Thừa Tiêu nhíu mày kiếm, vươn tay giữ lấy cổ tay Hứa An An: “Đừng để ý tới nó, ăn cơm tiếp đi!” Hứa An An thấy Cố Thừa Tiêu đang nắm tay mình thì trái tim lập túc đập dữ dội, cô ta vừa vui mừng vừa ngượng ngùng nói: “Tiểu Mục hình như giận rồi, tôi phải đi xem một chút.” Cố Thừa Tiêu buông tay cô ta ra, lạnh lùng nói: “Tôi nói, kệ nó đi.” Hồng Mỹ San thấy con trai nắm lấy tay Hứa An An thì không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra phải để hai đứa tiếp xúc nhiều một chút mới có thể khiến cho hai người trẻ tuổi này nảy sinh tình cảm! Ngay khi lên đến tầng 2, cậu nhóc đã nhanh chóng chạy bước nhỏ về phía phòng ngủ chính trên tầng 3. Hứa Tâm Duyệt trốn trong phòng thay đồ chất đầy hàng xa xỉ này, khuôn mặt vẫn còn hơi nóng, trong không khí nồng nặc mùi hoocmon mạnh mẽ của người đàn ông khiến cô muốn chạy trồn khỏi đây ngay lập tức. Bây giờ cô chỉ thầm cầu nguyện cho Hứa An An và Cố phu nhân nhanh chóng đi đi, để cô có thể an toàn đi ra khỏi đây. Lúc này, cô nghe thấy bên ngoài có tiếng đóng cửa, trái tim lập tức thắt chặt lại, ai đến vậy? Chẳng lẽ lại là tên khốn Có Thừa Tiêu kia? Lại muốn đến ăn đậu hũ của cô? Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng của cậu nhóc: “Chị Tâm Duyệt, chị Tâm Duyệt, là em.” Hứa Tâm Duyệt lập tức mở cánh cửa trượt của phòng thay đồ ra thì thấy cậu nhóc mỗi tay cầm một quả táo bước vào. “Chị ơi, chị có đói không? Đây, em đem táo cho chị ăn này.” Cậu nhóc đưa cho cô hai quả táo. Hứa Tâm Duyệt không khỏi cảm động, hóa ra cậu nhóc này vẫn luôn nhớ đến cô! Cô quả thực đói bụng rồi, vươn tay sang nhận lấy một quả: “Chị ăn một quả, còn một quả em ăn đi.” “Cho chị hết đấy.” Cậu nhóc nói xong liền dúi quả còn lại vào tay cô, rồi bực tức nói: “Vốn dĩ là em muốn đem lên cho chị một cái đùi gà to cơ, nhưng mà daddy không cho, tức chết em ấy!” Hứa Tâm Duyệt thấy bộ dạng giận dỗi đáng yêu của cậu chàng thì an ủi: “Chị ăn táo được rồi, cảm ơn Tiểu Mục nha.” Nhưng mà, trong mắt của cậu nhóc, Hứa Tâm Duyệt chỉ ăn táo thì rất tội cho cô: “Chị ơi, đợi bà của em và dì Hứa đó rời đi, em dẫn chị xuống ăn đùi gà nha?” “Không cần đâu em, bà em và dì Hứa đó đi thì chị cũng phải đi rồi.” Hứa Tâm Duyệt cắn một miếng táo, cảm giác táo ngọt vô cùng. “Táo rất ngon.” Hứa Tâm Duyệt mỉm cười nói. Cậu nhóc ngồi trên ghế sô pha, nhìn cô ăn.