Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…
Chương 2552
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Chương 2552: “Hai đứa nhỏ đều không sao cả chứ?” Ba Mặc ở đầu dây bên kia nghe vậy thì lập tức kinh ngạc hỏi. “Hai đứa nhỏ đều không sao, va chạm không nghiêm trọng, tôi đang ở hiện trường va chạm, chờ công ty bảo hiểm đến xử lý đây.” “Ông đang ở đâu đấy! Tôi sang đó một chuyền.” Mặc Vinh Khải nói đến là đến ngay. “Được, vậy ông đến đây một chuyến đi! Buỏi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm rồi để con gái tôi đền tội với con trai của ông.” “Bỏ đi, không có gì, cùng nhau ăn bữa cơm là được rồi, chắc con gái của ông cũng không có ý tông vào xe của con trai tôi đâu.” “Được, vậy tôi đợi ông sang!” Lê Thiên Thắng nói xong, thì liền ngênh ngang ngồi vào ghế lái trên xe của vợ chờ bạn cũ. Lê Yên lúc này đã đến dưới tầng của toà soạn của tạp chí thời trang Gudi. Cô liếc nhìn thời gian. Trời ạ! Chỉ còn đúng năm phút đồng hồ, cô dẫm trên một đôi giày cao bảy phân chạy thẳng vào thang máy của tòa nhà. Cuối cùng, khi cô đứng ở quầy lễ tân của toà soạn Gudi thì nghe thấy một nhân viên nhân sự đến để phỏng vấn gọi: “Lê Yên, Lê Yên đã đến chưa?” “Đến rồi, đến rồi, tôi ở đây…” Lê Yên thở hổn hển đáp. Trợ lý đó quay đầu lại trừng cô: “Nếu như cô còn chưa tới thì sẽ bị loại thẳng đáy.” “Xin lỗi, trên đường bị kẹt xe…” Lê Yên nói xong liền vội vàng chỉnh lại tóc, vén vài sợi tóc con qua tai, chỉnh sửa lại vẻ mặt, hít sâu một hơi, thẳng lưng ưỡn ngực đi theo nhân viên đi đến phòng phỏng vắn. Lê Yên nhìn thấy phòng làm việc ở đây vô cùng rộng rãi sáng sủa, khắp nơi đều có mùi vị của thời trang, thể hiện rõ được khí chất của một công ty dẫn đầu về thời trang, cô thầm nắm chặt nắm tay, nhất định phải nắm lấy cơ hội này. Thấy người trợ lý quẹo vào một ngã rẽ trên hành lang, cô nãy giờ vẫn lo ngó nghiêng xung quanh, không theo kịp cô ấy, thế là vội vàng chạy theo sau. Mà ngay ở góc rẽ ấy. “Bịch” một tiếng, cô đâm sầm vào một người đàn ông đang đi đến từ phía đối diện. Lê Yên vội vàng cúi đầu xin lỗi: “Thực xin lỗi.” Lê Yên còn chưa kịp nhìn rõ người mình đụng phải, đang định đi qua người đó rời đi, thế nhưng, một cánh tay mảnh khảnh đã ngăn cô lại, từ trên cao truyền đến một giọng nam đây giễu cọt: “Tại sao chỗ nào cũng thấy cô vậy?” Giọng nam lạnh lùng quen thuộc. Lê Yên lúc này mới giật mình ngắng đầu lên, không ngờ lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Là anh! *Tại sao lại là anh?” Lê Yên sắp giận điên người rồi, thế giới lớn như vậy, sao cô đi đâu cũng đụng phải anh thế? Mặc Trạch Dương thực sự tức giận, lần trước ở trên máy bay cô chiếm tiện nghi của anh, anh đã nhịn rồi, cô tông xe của anh thì cũng thôi bỏ qua, thế mà ngay cả ở toà soạn tạp chí của mình mà anh cũng gặp phải cô. Lúc này, vị trợ lý kia quay lại, có chút mắt kiên nhẫn gọi cô: “Lê Yên, cô có muốn phỏng vấn nữa không đấy?.” Lê Yên nhanh chóng trả lời trợ lý: “Chờ một chút, tôi đến ngay đây.” Lê Yên lướt qua người đàn ông bên cạnh, vội vàng đi theo nữ trợ lý vào phòng phỏng ván. Mặc Trạch Dương vừa đi qua chỗ rẽ lúc này đã nhanh chóng dừng lại bước chân, môi mỏng của anh khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh. Xem ra, dù thế nào đi nữa, anh cũng phải cho người phụ nữ này biết thế nào là lễ độ. Lúc này, Lê Yên đang ngồi đối diện với một người phụ nữ ăn mặc rất thời thượng, bà là giám đốc của Gudi, tên là Cloja, năm nay đã ngoài bốn mươi, có một đôi mắt vô cùng sắc bén, bà quan sát Lê Yên đang ngồi đối diện, sau đó lơ đểnh nhìn qua lý lịch của cô. “Nói cho tôi biết, tại sao cô lại nghỉ việc ở công ty trước đó, lý do khiến cô không ở lại đó là gì.” “Ừm… Vì lý do riêng trong nhà nên tôi quyết định trở về nước phát triển. Ba mẹ tôi chỉ có một cô con gái là tôi, vậy nên tôi muốn về nước làm việc, thuận tiện chăm sóc họ.” Lê Yên nhanh chóng trả lời. Nếu như nói thật ra là cô đã chạy nhầm địa điểm, bỏ lỡ một cơ hội phỏng vấn quan trọng thì nhất định là chết chắc.
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Chương 2552: “Hai đứa nhỏ đều không sao cả chứ?” Ba Mặc ở đầu dây bên kia nghe vậy thì lập tức kinh ngạc hỏi. “Hai đứa nhỏ đều không sao, va chạm không nghiêm trọng, tôi đang ở hiện trường va chạm, chờ công ty bảo hiểm đến xử lý đây.” “Ông đang ở đâu đấy! Tôi sang đó một chuyền.” Mặc Vinh Khải nói đến là đến ngay. “Được, vậy ông đến đây một chuyến đi! Buỏi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm rồi để con gái tôi đền tội với con trai của ông.” “Bỏ đi, không có gì, cùng nhau ăn bữa cơm là được rồi, chắc con gái của ông cũng không có ý tông vào xe của con trai tôi đâu.” “Được, vậy tôi đợi ông sang!” Lê Thiên Thắng nói xong, thì liền ngênh ngang ngồi vào ghế lái trên xe của vợ chờ bạn cũ. Lê Yên lúc này đã đến dưới tầng của toà soạn của tạp chí thời trang Gudi. Cô liếc nhìn thời gian. Trời ạ! Chỉ còn đúng năm phút đồng hồ, cô dẫm trên một đôi giày cao bảy phân chạy thẳng vào thang máy của tòa nhà. Cuối cùng, khi cô đứng ở quầy lễ tân của toà soạn Gudi thì nghe thấy một nhân viên nhân sự đến để phỏng vấn gọi: “Lê Yên, Lê Yên đã đến chưa?” “Đến rồi, đến rồi, tôi ở đây…” Lê Yên thở hổn hển đáp. Trợ lý đó quay đầu lại trừng cô: “Nếu như cô còn chưa tới thì sẽ bị loại thẳng đáy.” “Xin lỗi, trên đường bị kẹt xe…” Lê Yên nói xong liền vội vàng chỉnh lại tóc, vén vài sợi tóc con qua tai, chỉnh sửa lại vẻ mặt, hít sâu một hơi, thẳng lưng ưỡn ngực đi theo nhân viên đi đến phòng phỏng vắn. Lê Yên nhìn thấy phòng làm việc ở đây vô cùng rộng rãi sáng sủa, khắp nơi đều có mùi vị của thời trang, thể hiện rõ được khí chất của một công ty dẫn đầu về thời trang, cô thầm nắm chặt nắm tay, nhất định phải nắm lấy cơ hội này. Thấy người trợ lý quẹo vào một ngã rẽ trên hành lang, cô nãy giờ vẫn lo ngó nghiêng xung quanh, không theo kịp cô ấy, thế là vội vàng chạy theo sau. Mà ngay ở góc rẽ ấy. “Bịch” một tiếng, cô đâm sầm vào một người đàn ông đang đi đến từ phía đối diện. Lê Yên vội vàng cúi đầu xin lỗi: “Thực xin lỗi.” Lê Yên còn chưa kịp nhìn rõ người mình đụng phải, đang định đi qua người đó rời đi, thế nhưng, một cánh tay mảnh khảnh đã ngăn cô lại, từ trên cao truyền đến một giọng nam đây giễu cọt: “Tại sao chỗ nào cũng thấy cô vậy?” Giọng nam lạnh lùng quen thuộc. Lê Yên lúc này mới giật mình ngắng đầu lên, không ngờ lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Là anh! *Tại sao lại là anh?” Lê Yên sắp giận điên người rồi, thế giới lớn như vậy, sao cô đi đâu cũng đụng phải anh thế? Mặc Trạch Dương thực sự tức giận, lần trước ở trên máy bay cô chiếm tiện nghi của anh, anh đã nhịn rồi, cô tông xe của anh thì cũng thôi bỏ qua, thế mà ngay cả ở toà soạn tạp chí của mình mà anh cũng gặp phải cô. Lúc này, vị trợ lý kia quay lại, có chút mắt kiên nhẫn gọi cô: “Lê Yên, cô có muốn phỏng vấn nữa không đấy?.” Lê Yên nhanh chóng trả lời trợ lý: “Chờ một chút, tôi đến ngay đây.” Lê Yên lướt qua người đàn ông bên cạnh, vội vàng đi theo nữ trợ lý vào phòng phỏng ván. Mặc Trạch Dương vừa đi qua chỗ rẽ lúc này đã nhanh chóng dừng lại bước chân, môi mỏng của anh khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh. Xem ra, dù thế nào đi nữa, anh cũng phải cho người phụ nữ này biết thế nào là lễ độ. Lúc này, Lê Yên đang ngồi đối diện với một người phụ nữ ăn mặc rất thời thượng, bà là giám đốc của Gudi, tên là Cloja, năm nay đã ngoài bốn mươi, có một đôi mắt vô cùng sắc bén, bà quan sát Lê Yên đang ngồi đối diện, sau đó lơ đểnh nhìn qua lý lịch của cô. “Nói cho tôi biết, tại sao cô lại nghỉ việc ở công ty trước đó, lý do khiến cô không ở lại đó là gì.” “Ừm… Vì lý do riêng trong nhà nên tôi quyết định trở về nước phát triển. Ba mẹ tôi chỉ có một cô con gái là tôi, vậy nên tôi muốn về nước làm việc, thuận tiện chăm sóc họ.” Lê Yên nhanh chóng trả lời. Nếu như nói thật ra là cô đã chạy nhầm địa điểm, bỏ lỡ một cơ hội phỏng vấn quan trọng thì nhất định là chết chắc.
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Chương 2552: “Hai đứa nhỏ đều không sao cả chứ?” Ba Mặc ở đầu dây bên kia nghe vậy thì lập tức kinh ngạc hỏi. “Hai đứa nhỏ đều không sao, va chạm không nghiêm trọng, tôi đang ở hiện trường va chạm, chờ công ty bảo hiểm đến xử lý đây.” “Ông đang ở đâu đấy! Tôi sang đó một chuyền.” Mặc Vinh Khải nói đến là đến ngay. “Được, vậy ông đến đây một chuyến đi! Buỏi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm rồi để con gái tôi đền tội với con trai của ông.” “Bỏ đi, không có gì, cùng nhau ăn bữa cơm là được rồi, chắc con gái của ông cũng không có ý tông vào xe của con trai tôi đâu.” “Được, vậy tôi đợi ông sang!” Lê Thiên Thắng nói xong, thì liền ngênh ngang ngồi vào ghế lái trên xe của vợ chờ bạn cũ. Lê Yên lúc này đã đến dưới tầng của toà soạn của tạp chí thời trang Gudi. Cô liếc nhìn thời gian. Trời ạ! Chỉ còn đúng năm phút đồng hồ, cô dẫm trên một đôi giày cao bảy phân chạy thẳng vào thang máy của tòa nhà. Cuối cùng, khi cô đứng ở quầy lễ tân của toà soạn Gudi thì nghe thấy một nhân viên nhân sự đến để phỏng vấn gọi: “Lê Yên, Lê Yên đã đến chưa?” “Đến rồi, đến rồi, tôi ở đây…” Lê Yên thở hổn hển đáp. Trợ lý đó quay đầu lại trừng cô: “Nếu như cô còn chưa tới thì sẽ bị loại thẳng đáy.” “Xin lỗi, trên đường bị kẹt xe…” Lê Yên nói xong liền vội vàng chỉnh lại tóc, vén vài sợi tóc con qua tai, chỉnh sửa lại vẻ mặt, hít sâu một hơi, thẳng lưng ưỡn ngực đi theo nhân viên đi đến phòng phỏng vắn. Lê Yên nhìn thấy phòng làm việc ở đây vô cùng rộng rãi sáng sủa, khắp nơi đều có mùi vị của thời trang, thể hiện rõ được khí chất của một công ty dẫn đầu về thời trang, cô thầm nắm chặt nắm tay, nhất định phải nắm lấy cơ hội này. Thấy người trợ lý quẹo vào một ngã rẽ trên hành lang, cô nãy giờ vẫn lo ngó nghiêng xung quanh, không theo kịp cô ấy, thế là vội vàng chạy theo sau. Mà ngay ở góc rẽ ấy. “Bịch” một tiếng, cô đâm sầm vào một người đàn ông đang đi đến từ phía đối diện. Lê Yên vội vàng cúi đầu xin lỗi: “Thực xin lỗi.” Lê Yên còn chưa kịp nhìn rõ người mình đụng phải, đang định đi qua người đó rời đi, thế nhưng, một cánh tay mảnh khảnh đã ngăn cô lại, từ trên cao truyền đến một giọng nam đây giễu cọt: “Tại sao chỗ nào cũng thấy cô vậy?” Giọng nam lạnh lùng quen thuộc. Lê Yên lúc này mới giật mình ngắng đầu lên, không ngờ lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Là anh! *Tại sao lại là anh?” Lê Yên sắp giận điên người rồi, thế giới lớn như vậy, sao cô đi đâu cũng đụng phải anh thế? Mặc Trạch Dương thực sự tức giận, lần trước ở trên máy bay cô chiếm tiện nghi của anh, anh đã nhịn rồi, cô tông xe của anh thì cũng thôi bỏ qua, thế mà ngay cả ở toà soạn tạp chí của mình mà anh cũng gặp phải cô. Lúc này, vị trợ lý kia quay lại, có chút mắt kiên nhẫn gọi cô: “Lê Yên, cô có muốn phỏng vấn nữa không đấy?.” Lê Yên nhanh chóng trả lời trợ lý: “Chờ một chút, tôi đến ngay đây.” Lê Yên lướt qua người đàn ông bên cạnh, vội vàng đi theo nữ trợ lý vào phòng phỏng ván. Mặc Trạch Dương vừa đi qua chỗ rẽ lúc này đã nhanh chóng dừng lại bước chân, môi mỏng của anh khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh. Xem ra, dù thế nào đi nữa, anh cũng phải cho người phụ nữ này biết thế nào là lễ độ. Lúc này, Lê Yên đang ngồi đối diện với một người phụ nữ ăn mặc rất thời thượng, bà là giám đốc của Gudi, tên là Cloja, năm nay đã ngoài bốn mươi, có một đôi mắt vô cùng sắc bén, bà quan sát Lê Yên đang ngồi đối diện, sau đó lơ đểnh nhìn qua lý lịch của cô. “Nói cho tôi biết, tại sao cô lại nghỉ việc ở công ty trước đó, lý do khiến cô không ở lại đó là gì.” “Ừm… Vì lý do riêng trong nhà nên tôi quyết định trở về nước phát triển. Ba mẹ tôi chỉ có một cô con gái là tôi, vậy nên tôi muốn về nước làm việc, thuận tiện chăm sóc họ.” Lê Yên nhanh chóng trả lời. Nếu như nói thật ra là cô đã chạy nhầm địa điểm, bỏ lỡ một cơ hội phỏng vấn quan trọng thì nhất định là chết chắc.