Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 3127: Quả Trám (48)
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Vì có Tô Kỳ, lần đầu tiên trong đời tôi bước vào phòng KTV, tối hôm sinh nhật Đông Vũ, là lần thứ hai.So với lần thứ nhất: Khẩn trương, tôi và Tô Kỳ ngồi trong phòng KTV, lại có cảm giác chững chạc hơn.Chọn rất nhiều bài hát, phần lớn đều là bài hát lưu hành lúc ấy.Lúc đó, lưu hành ca khúc của Châu Kiệt Luân và Lâm Tuấn Kiệt, tôi chọn bài , ôm microphone, bắt đầu hát.“Nước mắt tràn trên gương mặtAi mới là người nên đau khổ đây?Rốt cuộc ai mới là người buông tay với mối tình này?Cuối cùng tôi mới hiểu rằng… những lời hứa không thể thực hiện đượcSẽ biến thành gông cùmHạnh phúc trên đời luôn là không đủHãy nói với anh ấyTôi không hề yêu anh ấyCười buồn đau khổLà tự tôi trừng phạt chính mìnhMuốn dừng hết lại những điều khó khăn nàyBuông trái tim xuốngĐể nói một lời dối gian chân thànhĐừng nói với anh ấyTôi vẫn còn nhớ đến anh ấyHận so với yêu, dễ dàng buông xuống hơnKhi nước mắt đã lấp đầy trái timHãy để sự trầm mặc nàyThay thế mọi đáp án…”Bài hát này, ở trong mp3 của Đông Vũ, lưu giữ thật lâu.Lúc ấy tôi không hiểu, tại sao anh lại thích bài hát này, lúc đầu nghe bài hát này, giai điệu dễ nghe, lời bài hát rất hay, tôi cũng nghe theo mà nghiện, lưu lại rất nhiều bài hát của Lâm Tuấn Kiệt, cũng thành fan của Lâm Tuấn Kiệt.Nhưng nghe xong bài hát nhiều lần, nhưng có một đoạn, nghe hoài không chán.“Tôi không yêu, không đau khổ, cũng không muốn hiểuTrái tim này sớm đã trống rỗngNhững lời thật lòng, quả thật không dễ dàng nói raHãy nói với cô ấyTôi không hề yêu cô ấyCười buồn đau khổLà tự tôi trừng phạt chính mìnhMuốn dừng hết lại những điều khó khăn nàyBuông trái tim xuốngĐể nói một lời dối gian chân thànhĐừng nói với cô ấyTôi vẫn còn nhớ đến cô ấyHận so với yêu, dễ dàng buông xuống hơnKhi nước mắt đã lấp đầy trái timHãy để sự trầm mặc nàyThay thế tất cả mọi đáp án…”Hát xong bài hát này, tôi đột nhiên cảm thấy, mỗi một chữ trong câu hát, giống như muốn trừng phạt tôi, trái tim lại càng đau đớn hơn, tiện tay lấy một lon bia, mở nắp ra, uống thật mạnh.Tô Kỳ yên lặng nhìn tôi, có lẽ anh ta cũng nhìn ra được, cảm xúc hôm nay của tôi có chút không thích hợp, nhưng anh ta lại không hiểu được thương tâm khổ sở của tôi, trong lúc này, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh tôi, ôm lấy bờ vai tôi.“Đừng quan tâm đến bọn họ!”Tôi nói với anh ta, “Chúng ta hát đi!”Tô Kỳ nói, “Hạ Thuần, em làm sao vậy? Em uống nhiều bia như vậy, không sao chứ?”“Chút bia ấy thì tính là cái gì chứ?”Lúc tôi nói chuyện, lại mở lon khác, rốt cuộc anh ta nhìn không được, đưa tay ra ngăn cản tôi.“Đừng uống nữa! Em đến đây để ca hát, hay là uống bia?”“Anh gọi nhiều bia như vậy, không uống không phải quá lãng phí sao?”“Gọi cũng không cần thiết phải uống hết!”Tôi không giải thích ôm vai anh ta, lúc đó, bởi vì có chút say, đầu óc của tôi bắt đầu mơ màng, dựa vào anh ta rất gần, để sát mặt vào anh ta, tôi cười, nói, “Cùng em ca hát, có được hay không?”“… Được.”“Em nghe nói, anh hát rất êm ai, hát một bài cho em nghe đi!”Tô Kỳ cười, lập tức đi lên chọn một bài hát, có lẽ đoán được tôi thích Lâm Tuấn Kiệt, anh chọn bài .“Bầu trời đã giăng đầy cơn mưaCô ấy… tay cầm dù đi bên cạnh tôiNhưng mà tôi không thấy vuiBởi vì tôi đã nhìn thấy tươi cười trên mặt cô ấy là gượng gạoTôi rất muốn yêu cô ấyNhưng đôi mắt hiện rõ lời dối gianChe dấu có phải là sẽ dễ dàng hơn không?Để tránh tình cảm trở nên phức tạpTôi rất muốn yêu cô ấyNhưng lý trí đang giằng xé trong tôiRút lui có thể giải thoát được không?Ai có thể cho tôi một câu trả lời chân thật?Nếu như không dứt bỏ đượcCứ như vậy tiếp mỗi người trong chúng ta đều là kẻ bị hạiTôi rất muốn yêu cô ấyNhưng đôi mắt hiện rõ lời dối gianChe dấu có phải là sẽ dễ dàng hơn không?Để tránh tình cảm trở nên phức tạpTôi rất muốn yêu cô ấyNhưng lý trí đang giằng xé trong tôiRút lui có thể giải thoát được không?Ai có thể cho tôi một câu trả lời chân thật?
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Vì có Tô Kỳ, lần đầu tiên trong đời tôi bước vào phòng KTV, tối hôm sinh nhật Đông Vũ, là lần thứ hai.So với lần thứ nhất: Khẩn trương, tôi và Tô Kỳ ngồi trong phòng KTV, lại có cảm giác chững chạc hơn.Chọn rất nhiều bài hát, phần lớn đều là bài hát lưu hành lúc ấy.Lúc đó, lưu hành ca khúc của Châu Kiệt Luân và Lâm Tuấn Kiệt, tôi chọn bài , ôm microphone, bắt đầu hát.“Nước mắt tràn trên gương mặtAi mới là người nên đau khổ đây?Rốt cuộc ai mới là người buông tay với mối tình này?Cuối cùng tôi mới hiểu rằng… những lời hứa không thể thực hiện đượcSẽ biến thành gông cùmHạnh phúc trên đời luôn là không đủHãy nói với anh ấyTôi không hề yêu anh ấyCười buồn đau khổLà tự tôi trừng phạt chính mìnhMuốn dừng hết lại những điều khó khăn nàyBuông trái tim xuốngĐể nói một lời dối gian chân thànhĐừng nói với anh ấyTôi vẫn còn nhớ đến anh ấyHận so với yêu, dễ dàng buông xuống hơnKhi nước mắt đã lấp đầy trái timHãy để sự trầm mặc nàyThay thế mọi đáp án…”Bài hát này, ở trong mp3 của Đông Vũ, lưu giữ thật lâu.Lúc ấy tôi không hiểu, tại sao anh lại thích bài hát này, lúc đầu nghe bài hát này, giai điệu dễ nghe, lời bài hát rất hay, tôi cũng nghe theo mà nghiện, lưu lại rất nhiều bài hát của Lâm Tuấn Kiệt, cũng thành fan của Lâm Tuấn Kiệt.Nhưng nghe xong bài hát nhiều lần, nhưng có một đoạn, nghe hoài không chán.“Tôi không yêu, không đau khổ, cũng không muốn hiểuTrái tim này sớm đã trống rỗngNhững lời thật lòng, quả thật không dễ dàng nói raHãy nói với cô ấyTôi không hề yêu cô ấyCười buồn đau khổLà tự tôi trừng phạt chính mìnhMuốn dừng hết lại những điều khó khăn nàyBuông trái tim xuốngĐể nói một lời dối gian chân thànhĐừng nói với cô ấyTôi vẫn còn nhớ đến cô ấyHận so với yêu, dễ dàng buông xuống hơnKhi nước mắt đã lấp đầy trái timHãy để sự trầm mặc nàyThay thế tất cả mọi đáp án…”Hát xong bài hát này, tôi đột nhiên cảm thấy, mỗi một chữ trong câu hát, giống như muốn trừng phạt tôi, trái tim lại càng đau đớn hơn, tiện tay lấy một lon bia, mở nắp ra, uống thật mạnh.Tô Kỳ yên lặng nhìn tôi, có lẽ anh ta cũng nhìn ra được, cảm xúc hôm nay của tôi có chút không thích hợp, nhưng anh ta lại không hiểu được thương tâm khổ sở của tôi, trong lúc này, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh tôi, ôm lấy bờ vai tôi.“Đừng quan tâm đến bọn họ!”Tôi nói với anh ta, “Chúng ta hát đi!”Tô Kỳ nói, “Hạ Thuần, em làm sao vậy? Em uống nhiều bia như vậy, không sao chứ?”“Chút bia ấy thì tính là cái gì chứ?”Lúc tôi nói chuyện, lại mở lon khác, rốt cuộc anh ta nhìn không được, đưa tay ra ngăn cản tôi.“Đừng uống nữa! Em đến đây để ca hát, hay là uống bia?”“Anh gọi nhiều bia như vậy, không uống không phải quá lãng phí sao?”“Gọi cũng không cần thiết phải uống hết!”Tôi không giải thích ôm vai anh ta, lúc đó, bởi vì có chút say, đầu óc của tôi bắt đầu mơ màng, dựa vào anh ta rất gần, để sát mặt vào anh ta, tôi cười, nói, “Cùng em ca hát, có được hay không?”“… Được.”“Em nghe nói, anh hát rất êm ai, hát một bài cho em nghe đi!”Tô Kỳ cười, lập tức đi lên chọn một bài hát, có lẽ đoán được tôi thích Lâm Tuấn Kiệt, anh chọn bài .“Bầu trời đã giăng đầy cơn mưaCô ấy… tay cầm dù đi bên cạnh tôiNhưng mà tôi không thấy vuiBởi vì tôi đã nhìn thấy tươi cười trên mặt cô ấy là gượng gạoTôi rất muốn yêu cô ấyNhưng đôi mắt hiện rõ lời dối gianChe dấu có phải là sẽ dễ dàng hơn không?Để tránh tình cảm trở nên phức tạpTôi rất muốn yêu cô ấyNhưng lý trí đang giằng xé trong tôiRút lui có thể giải thoát được không?Ai có thể cho tôi một câu trả lời chân thật?Nếu như không dứt bỏ đượcCứ như vậy tiếp mỗi người trong chúng ta đều là kẻ bị hạiTôi rất muốn yêu cô ấyNhưng đôi mắt hiện rõ lời dối gianChe dấu có phải là sẽ dễ dàng hơn không?Để tránh tình cảm trở nên phức tạpTôi rất muốn yêu cô ấyNhưng lý trí đang giằng xé trong tôiRút lui có thể giải thoát được không?Ai có thể cho tôi một câu trả lời chân thật?
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Vì có Tô Kỳ, lần đầu tiên trong đời tôi bước vào phòng KTV, tối hôm sinh nhật Đông Vũ, là lần thứ hai.So với lần thứ nhất: Khẩn trương, tôi và Tô Kỳ ngồi trong phòng KTV, lại có cảm giác chững chạc hơn.Chọn rất nhiều bài hát, phần lớn đều là bài hát lưu hành lúc ấy.Lúc đó, lưu hành ca khúc của Châu Kiệt Luân và Lâm Tuấn Kiệt, tôi chọn bài , ôm microphone, bắt đầu hát.“Nước mắt tràn trên gương mặtAi mới là người nên đau khổ đây?Rốt cuộc ai mới là người buông tay với mối tình này?Cuối cùng tôi mới hiểu rằng… những lời hứa không thể thực hiện đượcSẽ biến thành gông cùmHạnh phúc trên đời luôn là không đủHãy nói với anh ấyTôi không hề yêu anh ấyCười buồn đau khổLà tự tôi trừng phạt chính mìnhMuốn dừng hết lại những điều khó khăn nàyBuông trái tim xuốngĐể nói một lời dối gian chân thànhĐừng nói với anh ấyTôi vẫn còn nhớ đến anh ấyHận so với yêu, dễ dàng buông xuống hơnKhi nước mắt đã lấp đầy trái timHãy để sự trầm mặc nàyThay thế mọi đáp án…”Bài hát này, ở trong mp3 của Đông Vũ, lưu giữ thật lâu.Lúc ấy tôi không hiểu, tại sao anh lại thích bài hát này, lúc đầu nghe bài hát này, giai điệu dễ nghe, lời bài hát rất hay, tôi cũng nghe theo mà nghiện, lưu lại rất nhiều bài hát của Lâm Tuấn Kiệt, cũng thành fan của Lâm Tuấn Kiệt.Nhưng nghe xong bài hát nhiều lần, nhưng có một đoạn, nghe hoài không chán.“Tôi không yêu, không đau khổ, cũng không muốn hiểuTrái tim này sớm đã trống rỗngNhững lời thật lòng, quả thật không dễ dàng nói raHãy nói với cô ấyTôi không hề yêu cô ấyCười buồn đau khổLà tự tôi trừng phạt chính mìnhMuốn dừng hết lại những điều khó khăn nàyBuông trái tim xuốngĐể nói một lời dối gian chân thànhĐừng nói với cô ấyTôi vẫn còn nhớ đến cô ấyHận so với yêu, dễ dàng buông xuống hơnKhi nước mắt đã lấp đầy trái timHãy để sự trầm mặc nàyThay thế tất cả mọi đáp án…”Hát xong bài hát này, tôi đột nhiên cảm thấy, mỗi một chữ trong câu hát, giống như muốn trừng phạt tôi, trái tim lại càng đau đớn hơn, tiện tay lấy một lon bia, mở nắp ra, uống thật mạnh.Tô Kỳ yên lặng nhìn tôi, có lẽ anh ta cũng nhìn ra được, cảm xúc hôm nay của tôi có chút không thích hợp, nhưng anh ta lại không hiểu được thương tâm khổ sở của tôi, trong lúc này, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh tôi, ôm lấy bờ vai tôi.“Đừng quan tâm đến bọn họ!”Tôi nói với anh ta, “Chúng ta hát đi!”Tô Kỳ nói, “Hạ Thuần, em làm sao vậy? Em uống nhiều bia như vậy, không sao chứ?”“Chút bia ấy thì tính là cái gì chứ?”Lúc tôi nói chuyện, lại mở lon khác, rốt cuộc anh ta nhìn không được, đưa tay ra ngăn cản tôi.“Đừng uống nữa! Em đến đây để ca hát, hay là uống bia?”“Anh gọi nhiều bia như vậy, không uống không phải quá lãng phí sao?”“Gọi cũng không cần thiết phải uống hết!”Tôi không giải thích ôm vai anh ta, lúc đó, bởi vì có chút say, đầu óc của tôi bắt đầu mơ màng, dựa vào anh ta rất gần, để sát mặt vào anh ta, tôi cười, nói, “Cùng em ca hát, có được hay không?”“… Được.”“Em nghe nói, anh hát rất êm ai, hát một bài cho em nghe đi!”Tô Kỳ cười, lập tức đi lên chọn một bài hát, có lẽ đoán được tôi thích Lâm Tuấn Kiệt, anh chọn bài .“Bầu trời đã giăng đầy cơn mưaCô ấy… tay cầm dù đi bên cạnh tôiNhưng mà tôi không thấy vuiBởi vì tôi đã nhìn thấy tươi cười trên mặt cô ấy là gượng gạoTôi rất muốn yêu cô ấyNhưng đôi mắt hiện rõ lời dối gianChe dấu có phải là sẽ dễ dàng hơn không?Để tránh tình cảm trở nên phức tạpTôi rất muốn yêu cô ấyNhưng lý trí đang giằng xé trong tôiRút lui có thể giải thoát được không?Ai có thể cho tôi một câu trả lời chân thật?Nếu như không dứt bỏ đượcCứ như vậy tiếp mỗi người trong chúng ta đều là kẻ bị hạiTôi rất muốn yêu cô ấyNhưng đôi mắt hiện rõ lời dối gianChe dấu có phải là sẽ dễ dàng hơn không?Để tránh tình cảm trở nên phức tạpTôi rất muốn yêu cô ấyNhưng lý trí đang giằng xé trong tôiRút lui có thể giải thoát được không?Ai có thể cho tôi một câu trả lời chân thật?