Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 3146: Phiên Ngoại: Con Đường Trở Thành Bảo Mẫu (2)
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Dần dần, anh tìm ra được quy luật của công chúa nhà anh rồi.Thường thường, lúc hai giờ sáng, công chúa nhỏ sẽ đói bụng, đồng hồ sinh học cũng chuẩn quá mức, sớm một phút đồng hồ cũng không được, trễ một phút đồng hồ cũng không được.Hơn nữa, Tiểu Nguyệt Dao này cũng có chút ý tứ, còn nhỏ như nắm gạo nếp vậy, nhưng mà tuyệt đối có khí phách của nữ vương, chỉ cần bé con vừa khóc, nếu anh không lập tức đi đến, ôm bé con vào lòng dụ dỗ một phen, trễ vài phút, tiếng khóc của bé con sẽ cao thêm mấy dB!Mộ Nhã Triết nghe thấy tiếng bé con khóc, lập tức thức dậy, từ trên giường đứng dậy, mái tóc đen hỗn loạn, giống như mộng du vậy, quen thuộc đi đến bên giường trẻ sơ sinh.Con đường này, anh đi một cách vô thức, vừa nghe tiếng khóc, anh đi đến đó theo bản năng quen thuộc, không bật đèn cũng có thể đi đến đó.Tiếng khóc của Tiểu Nguyệt Dao lớn hơn một chút.Mộ Nhã Triết híp đôi mắt mệt mỏi ôm bé con mềm mềm vào trong ngực, dịu dàng dụ dỗ, “Dạ, dạ… Nữ vương đại nhân, thần cứu giá chậm trễ, tội đáng chết vạn lần, thần biết sai rồi, thỉnh Nữ vương đại nhân tha tội!”Anh há miệng, khàn khàn dụ dỗ.Đèn tường cảm ứng sáng lên, anh cúi đầu, thấy Tiểu Nguyệt Dao khóc đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, giống như bị ấm ức rất lớn!Mộ Nhã Triết ôm bé con, đi tới phòng khách, trong phòng khách còn đặt một cái giường sơ sinh khác, anh đặt bé con vào bên trong, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất lấy bình sữa trong tủ lạnh ra, nhanh chóng tăng nhiệt độ, sau khi lắc lắc, đi tới trước giường trẻ sơ sinh, bế Nguyệt Dao lên.Bé con vẫn khóc như cũ, cái miệng nhỏ mở lớn, Mộ Nhã Triết thấy đúng giờ, nhét núm cao su vào trong miệng bé con.Tiểu Nguyệt Dao hầu như ngậm chặt núm cao sư theo bản năng, hai bàn tay nhỏ non mềm ôm chặt lấy bình sữa, hút sữa.Ngay từ đầu, lúc đổi thành bình sữa, Tiểu Nguyệt Dao còn có chút không vừa ý, nhét vào trong miệng, bé con thường quay đầu, cọ tới cọ lui, không chịu ngoan ngoãn uống sữa.Bú bằng bình và bú trực tiếp vẫn có chút khác nhau!Bởi vậy, Tiểu Nguyệt Dao thật sự ghét bỏ bình sữa.Nhưng mà Hữu Hữu rất thông minh, cậu tìm bình sữa dự phòng, rót coca vào bên trong, sau đó đứng ở bên giường trẻ sơ sinh, trước mặt Tiểu Nguyệt Dao, bắt đầu ôm bình sữa uống coca ngon lành!Nếu không làm sao lại có câu nói, nồi của người khác ăn ngon!Tiểu Nguyệt Dao mới mấy tháng, đã biết được điểm này, cho nên lúc bé con nhìn thấy cậu ôm bình sữa uống hăng say, đôi mắt vốn hàm chứa nước mắt, lập tức phát sáng!Bé con tò mò mở to hai mắt nhìn, nâng mắt nhìn Hữu Hữu hút coca trong bình sữa, lập tức tham lam, vì thế vươn hai tay nhỏ đầy thịt ra, muốn uống!Hữu Hữu cố ý không cho, Tiểu Nguyệt Dao giơ hai tay lên cao, muốn cậu cho bé.Hữu Hữu giơ giơ bình sữa trong tay lên, bộ dạng ngạo mạn, không cho uống.Tiểu Nguyệt Dao sốt ruột, gào khóc, thừa dịp lúc này, Hữu Hữu đánh tráo bình sữa, sau đó nhét vào lòng bé con.Một lát sau, Tiểu Nguyệt Dao thỏa mãn, ôm bình sữa, không khóc nữa cười rưng rưng, Mộ Nhã Triết còn khẩn trương nhận lấy bình sữa, khẩn trương cho bé con uống.Từ sau đó, Tiểu Nguyệt Dao biết dùng bình sữa uống, có đôi khi, bé con còn quấy phá, Vân Thi Thi tự mình cho bú sữa, bé con không cần, muốn uống bằng bình.
Dần dần, anh tìm ra được quy luật của công chúa nhà anh rồi.
Thường thường, lúc hai giờ sáng, công chúa nhỏ sẽ đói bụng, đồng hồ sinh học cũng chuẩn quá mức, sớm một phút đồng hồ cũng không được, trễ một phút đồng hồ cũng không được.
Hơn nữa, Tiểu Nguyệt Dao này cũng có chút ý tứ, còn nhỏ như nắm gạo nếp vậy, nhưng mà tuyệt đối có khí phách của nữ vương, chỉ cần bé con vừa khóc, nếu anh không lập tức đi đến, ôm bé con vào lòng dụ dỗ một phen, trễ vài phút, tiếng khóc của bé con sẽ cao thêm mấy dB!
Mộ Nhã Triết nghe thấy tiếng bé con khóc, lập tức thức dậy, từ trên giường đứng dậy, mái tóc đen hỗn loạn, giống như mộng du vậy, quen thuộc đi đến bên giường trẻ sơ sinh.
Con đường này, anh đi một cách vô thức, vừa nghe tiếng khóc, anh đi đến đó theo bản năng quen thuộc, không bật đèn cũng có thể đi đến đó.
Tiếng khóc của Tiểu Nguyệt Dao lớn hơn một chút.
Mộ Nhã Triết híp đôi mắt mệt mỏi ôm bé con mềm mềm vào trong ngực, dịu dàng dụ dỗ, “Dạ, dạ… Nữ vương đại nhân, thần cứu giá chậm trễ, tội đáng chết vạn lần, thần biết sai rồi, thỉnh Nữ vương đại nhân tha tội!”
Anh há miệng, khàn khàn dụ dỗ.
Đèn tường cảm ứng sáng lên, anh cúi đầu, thấy Tiểu Nguyệt Dao khóc đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, giống như bị ấm ức rất lớn!
Mộ Nhã Triết ôm bé con, đi tới phòng khách, trong phòng khách còn đặt một cái giường sơ sinh khác, anh đặt bé con vào bên trong, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất lấy bình sữa trong tủ lạnh ra, nhanh chóng tăng nhiệt độ, sau khi lắc lắc, đi tới trước giường trẻ sơ sinh, bế Nguyệt Dao lên.
Bé con vẫn khóc như cũ, cái miệng nhỏ mở lớn, Mộ Nhã Triết thấy đúng giờ, nhét núm cao su vào trong miệng bé con.
Tiểu Nguyệt Dao hầu như ngậm chặt núm cao sư theo bản năng, hai bàn tay nhỏ non mềm ôm chặt lấy bình sữa, hút sữa.
Ngay từ đầu, lúc đổi thành bình sữa, Tiểu Nguyệt Dao còn có chút không vừa ý, nhét vào trong miệng, bé con thường quay đầu, cọ tới cọ lui, không chịu ngoan ngoãn uống sữa.
Bú bằng bình và bú trực tiếp vẫn có chút khác nhau!
Bởi vậy, Tiểu Nguyệt Dao thật sự ghét bỏ bình sữa.
Nhưng mà Hữu Hữu rất thông minh, cậu tìm bình sữa dự phòng, rót coca vào bên trong, sau đó đứng ở bên giường trẻ sơ sinh, trước mặt Tiểu Nguyệt Dao, bắt đầu ôm bình sữa uống coca ngon lành!
Nếu không làm sao lại có câu nói, nồi của người khác ăn ngon!
Tiểu Nguyệt Dao mới mấy tháng, đã biết được điểm này, cho nên lúc bé con nhìn thấy cậu ôm bình sữa uống hăng say, đôi mắt vốn hàm chứa nước mắt, lập tức phát sáng!
Bé con tò mò mở to hai mắt nhìn, nâng mắt nhìn Hữu Hữu hút coca trong bình sữa, lập tức tham lam, vì thế vươn hai tay nhỏ đầy thịt ra, muốn uống!
Hữu Hữu cố ý không cho, Tiểu Nguyệt Dao giơ hai tay lên cao, muốn cậu cho bé.
Hữu Hữu giơ giơ bình sữa trong tay lên, bộ dạng ngạo mạn, không cho uống.
Tiểu Nguyệt Dao sốt ruột, gào khóc, thừa dịp lúc này, Hữu Hữu đánh tráo bình sữa, sau đó nhét vào lòng bé con.
Một lát sau, Tiểu Nguyệt Dao thỏa mãn, ôm bình sữa, không khóc nữa cười rưng rưng, Mộ Nhã Triết còn khẩn trương nhận lấy bình sữa, khẩn trương cho bé con uống.
Từ sau đó, Tiểu Nguyệt Dao biết dùng bình sữa uống, có đôi khi, bé con còn quấy phá, Vân Thi Thi tự mình cho bú sữa, bé con không cần, muốn uống bằng bình.
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Dần dần, anh tìm ra được quy luật của công chúa nhà anh rồi.Thường thường, lúc hai giờ sáng, công chúa nhỏ sẽ đói bụng, đồng hồ sinh học cũng chuẩn quá mức, sớm một phút đồng hồ cũng không được, trễ một phút đồng hồ cũng không được.Hơn nữa, Tiểu Nguyệt Dao này cũng có chút ý tứ, còn nhỏ như nắm gạo nếp vậy, nhưng mà tuyệt đối có khí phách của nữ vương, chỉ cần bé con vừa khóc, nếu anh không lập tức đi đến, ôm bé con vào lòng dụ dỗ một phen, trễ vài phút, tiếng khóc của bé con sẽ cao thêm mấy dB!Mộ Nhã Triết nghe thấy tiếng bé con khóc, lập tức thức dậy, từ trên giường đứng dậy, mái tóc đen hỗn loạn, giống như mộng du vậy, quen thuộc đi đến bên giường trẻ sơ sinh.Con đường này, anh đi một cách vô thức, vừa nghe tiếng khóc, anh đi đến đó theo bản năng quen thuộc, không bật đèn cũng có thể đi đến đó.Tiếng khóc của Tiểu Nguyệt Dao lớn hơn một chút.Mộ Nhã Triết híp đôi mắt mệt mỏi ôm bé con mềm mềm vào trong ngực, dịu dàng dụ dỗ, “Dạ, dạ… Nữ vương đại nhân, thần cứu giá chậm trễ, tội đáng chết vạn lần, thần biết sai rồi, thỉnh Nữ vương đại nhân tha tội!”Anh há miệng, khàn khàn dụ dỗ.Đèn tường cảm ứng sáng lên, anh cúi đầu, thấy Tiểu Nguyệt Dao khóc đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, giống như bị ấm ức rất lớn!Mộ Nhã Triết ôm bé con, đi tới phòng khách, trong phòng khách còn đặt một cái giường sơ sinh khác, anh đặt bé con vào bên trong, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất lấy bình sữa trong tủ lạnh ra, nhanh chóng tăng nhiệt độ, sau khi lắc lắc, đi tới trước giường trẻ sơ sinh, bế Nguyệt Dao lên.Bé con vẫn khóc như cũ, cái miệng nhỏ mở lớn, Mộ Nhã Triết thấy đúng giờ, nhét núm cao su vào trong miệng bé con.Tiểu Nguyệt Dao hầu như ngậm chặt núm cao sư theo bản năng, hai bàn tay nhỏ non mềm ôm chặt lấy bình sữa, hút sữa.Ngay từ đầu, lúc đổi thành bình sữa, Tiểu Nguyệt Dao còn có chút không vừa ý, nhét vào trong miệng, bé con thường quay đầu, cọ tới cọ lui, không chịu ngoan ngoãn uống sữa.Bú bằng bình và bú trực tiếp vẫn có chút khác nhau!Bởi vậy, Tiểu Nguyệt Dao thật sự ghét bỏ bình sữa.Nhưng mà Hữu Hữu rất thông minh, cậu tìm bình sữa dự phòng, rót coca vào bên trong, sau đó đứng ở bên giường trẻ sơ sinh, trước mặt Tiểu Nguyệt Dao, bắt đầu ôm bình sữa uống coca ngon lành!Nếu không làm sao lại có câu nói, nồi của người khác ăn ngon!Tiểu Nguyệt Dao mới mấy tháng, đã biết được điểm này, cho nên lúc bé con nhìn thấy cậu ôm bình sữa uống hăng say, đôi mắt vốn hàm chứa nước mắt, lập tức phát sáng!Bé con tò mò mở to hai mắt nhìn, nâng mắt nhìn Hữu Hữu hút coca trong bình sữa, lập tức tham lam, vì thế vươn hai tay nhỏ đầy thịt ra, muốn uống!Hữu Hữu cố ý không cho, Tiểu Nguyệt Dao giơ hai tay lên cao, muốn cậu cho bé.Hữu Hữu giơ giơ bình sữa trong tay lên, bộ dạng ngạo mạn, không cho uống.Tiểu Nguyệt Dao sốt ruột, gào khóc, thừa dịp lúc này, Hữu Hữu đánh tráo bình sữa, sau đó nhét vào lòng bé con.Một lát sau, Tiểu Nguyệt Dao thỏa mãn, ôm bình sữa, không khóc nữa cười rưng rưng, Mộ Nhã Triết còn khẩn trương nhận lấy bình sữa, khẩn trương cho bé con uống.Từ sau đó, Tiểu Nguyệt Dao biết dùng bình sữa uống, có đôi khi, bé con còn quấy phá, Vân Thi Thi tự mình cho bú sữa, bé con không cần, muốn uống bằng bình.