Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…

Chương 3255: Du Lịch Tuần Trăng Mật (6)

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Khi Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi rời đi, chuyện còn lại, tất nhiên là giao cho Lục Cận Dự và Khương Thân xử lý.Mà Cung Kiệt cũng ở lại, khiến Vân Thi Thi tưởng rằng còn phải tiếp tục chiêu đãi khách khứa, Hữu Hữu lại nói: “Mẹ, chuyện còn lại, mẹ cứ yên tâm giao cho bọn con là được! Mẹ chỉ cần ở cùng cha, hưởng thụ đêm động phòng hoa chúc thật tốt là được!”Vân Thi Thi không khỏi đỏ mặt.Cung Kiệt đầu cậu nhóc một cái: “Cháu biết đêm động phòng hoa chúc sẽ như thế nào không? Vậy mà cũng dám nói ra khỏi miệng.”“Đương nhiên là cháu biết!”Hữu Hữu giơ một bàn tay lên, sau đó lại giơ ngón tay cái của bàn tay kia, làm động tác chọc chọc, cười rất có thâm ý: “Không phải chuyện này à? Hửm? Cậu à...”Cung Kiệt, “……”Vân Thi Thi vừa bất đắc dĩ, vừa cảm động, nếu bọn họ đều đã nói như vậy, cô liền giao mọi chuyện lại cho họ, yên tâm hưởng thụ tân hôn thật tốt.Buổi tối, khi cô tắm rửa xong, đi vào phòng, thấy áo cưới đặt gọn gàng trên giường, liền ngồi xuống, ôm áo cưới, nhẹ nhàng vuốt ve, trong lòng vô cùng thỏa mãn!Quá hạnh phúc!Hạnh phúc, đến mức có chút không thật.Người đàn ông này, hết lần này đến lần khác mang đến cho cô niềm vui bất ngờ, hôn lễ lần này, khiến cô thật sự rất cảm động!Bởi vậy, mặc dù hôn lễ kết thúc, cô vẫn đắm chìm trong hạnh phúc như cũ, hoàn toàn không ý thức được phía sau mình đang có một người đàn ông đang lặng lẽ bước lại gần.Mộ Nhã Triết ôm chặt cô từ phía sau, nhẹ nhàng đặt cằm lên hõm vai cô, nhẹ nhàng hỏi: “Đang làm gì thế?”Vân Thi Thi ngước mắt, thấy được ánh mắt dịu dàng của anh, trong lúc nhất thời, trái tim cũng trở nên mềm nhũn.“Em có cảm giác, ngày hôm nay giống như một giấc mộng vậy.”“Mộng?”“Ừ!”Vân Thi Thi có chút ngượng ngùng: “Chính là, quá mức hạnh phúc, đến mức khiến em cảm thấy có chút không thật, giống như đang ở trong mộng vậy!”Bởi vì hạnh phúc, nên nụ cười của cô cũng trở nên quyến rũ động lòng người, trên mặt nổi lên một tầng đỏ ửng kiều diễm, khiến người ta không nhịn muốn âu yếm!Mộ Nhã Triết nghe xong, lại cảm thấy lời này của cô khá thú vị: “Tại sao em lại có cảm giác như vậy chứ?”“Em chưa từng nghĩ tới, em cũng có thể có được hôn lễ mộng ảo như vậy!”Ngay lập tức, Mộ Nhã Triết liền lấy eo cô, đặt cô nằm nằm trên giường, thân hình cao lớn đè lên người cô, hai tay chống ở hai bên sườn của cô, sau đó giơ một tay lên vuốt ve tóc cô, ánh mắt đánh giá khuôn mặt xinh đẹp tinh khiết của cô.Anh cúi đầu, khẽ mút nhẹ bờ môi cô, mới đầu, chỉ là chuồn chuồn lướt nước, dần dần, anh không còn cảm thấy thỏa mãn với kiểu hôn hời hợt như vậy nữa, đầu lưỡi linh hoạt liền chen vào miệng cô.Vân Thi Thi cũng ôm chặt bờ vai anh, vừa thẹn thùng vừa nhiệt tình đáp lại anh.Hai người ôm hôn không ngừng, cho đến khi nụ hôn kết thúc, hơi thở của cô có chút dồn dập, lại thấy ánh mắt người đàn ông nào đó nhìn cô chăm chú, ý vị thâm trường hỏi lại: “Hiện tại, em còn cảm thấy đây là một giấc mộng nữa không?”“…… Ừm?”Mộ Nhã Triết lại khẽ hôn lên môi cô một cái, bàn tay to luồn vào trong áo tắm của cô, nụ cười trên miệng anh càng trở nên tà mị:“Còn không cảm thấy chân thật sao?”Một tay anh giữ chặt đầu vai cô, tay kia cởi áo tắm của cô trễ xuống nửa vai, khuôn mặt tuấn tú chôn vào hõm cổ cô, không ngừng đốt lửa.Vân Thi Thi mẫn cảm run lên, ánh mắt dần dần trở nên mông lung.Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng hôn lên mặt cô một lần nữa, quyến rũ cười: “Phu nhân, có câu nói là, một khắc đêm xuân giá ngàn vàng, em đã từng nghe qua chưa?”Vệt đỏ trên má cô càng trở nên rõ ràng.“Anh nói gì vậy chứ?”

Khi Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi rời đi, chuyện còn lại, tất nhiên là giao cho Lục Cận Dự và Khương Thân xử lý.

Mà Cung Kiệt cũng ở lại, khiến Vân Thi Thi tưởng rằng còn phải tiếp tục chiêu đãi khách khứa, Hữu Hữu lại nói: “Mẹ, chuyện còn lại, mẹ cứ yên tâm giao cho bọn con là được! Mẹ chỉ cần ở cùng cha, hưởng thụ đêm động phòng hoa chúc thật tốt là được!”

Vân Thi Thi không khỏi đỏ mặt.

Cung Kiệt đầu cậu nhóc một cái: “Cháu biết đêm động phòng hoa chúc sẽ như thế nào không? Vậy mà cũng dám nói ra khỏi miệng.”

“Đương nhiên là cháu biết!”

Hữu Hữu giơ một bàn tay lên, sau đó lại giơ ngón tay cái của bàn tay kia, làm động tác chọc chọc, cười rất có thâm ý: “Không phải chuyện này à? Hửm? Cậu à...”

Cung Kiệt, “……”

Vân Thi Thi vừa bất đắc dĩ, vừa cảm động, nếu bọn họ đều đã nói như vậy, cô liền giao mọi chuyện lại cho họ, yên tâm hưởng thụ tân hôn thật tốt.

Buổi tối, khi cô tắm rửa xong, đi vào phòng, thấy áo cưới đặt gọn gàng trên giường, liền ngồi xuống, ôm áo cưới, nhẹ nhàng vuốt ve, trong lòng vô cùng thỏa mãn!

Quá hạnh phúc!

Hạnh phúc, đến mức có chút không thật.

Người đàn ông này, hết lần này đến lần khác mang đến cho cô niềm vui bất ngờ, hôn lễ lần này, khiến cô thật sự rất cảm động!

Bởi vậy, mặc dù hôn lễ kết thúc, cô vẫn đắm chìm trong hạnh phúc như cũ, hoàn toàn không ý thức được phía sau mình đang có một người đàn ông đang lặng lẽ bước lại gần.

Mộ Nhã Triết ôm chặt cô từ phía sau, nhẹ nhàng đặt cằm lên hõm vai cô, nhẹ nhàng hỏi: “Đang làm gì thế?”

Vân Thi Thi ngước mắt, thấy được ánh mắt dịu dàng của anh, trong lúc nhất thời, trái tim cũng trở nên mềm nhũn.

“Em có cảm giác, ngày hôm nay giống như một giấc mộng vậy.”

“Mộng?”

“Ừ!”

Vân Thi Thi có chút ngượng ngùng: “Chính là, quá mức hạnh phúc, đến mức khiến em cảm thấy có chút không thật, giống như đang ở trong mộng vậy!”

Bởi vì hạnh phúc, nên nụ cười của cô cũng trở nên quyến rũ động lòng người, trên mặt nổi lên một tầng đỏ ửng kiều diễm, khiến người ta không nhịn muốn âu yếm!

Mộ Nhã Triết nghe xong, lại cảm thấy lời này của cô khá thú vị: “Tại sao em lại có cảm giác như vậy chứ?”

“Em chưa từng nghĩ tới, em cũng có thể có được hôn lễ mộng ảo như vậy!”

Ngay lập tức, Mộ Nhã Triết liền lấy eo cô, đặt cô nằm nằm trên giường, thân hình cao lớn đè lên người cô, hai tay chống ở hai bên sườn của cô, sau đó giơ một tay lên vuốt ve tóc cô, ánh mắt đánh giá khuôn mặt xinh đẹp tinh khiết của cô.

Anh cúi đầu, khẽ mút nhẹ bờ môi cô, mới đầu, chỉ là chuồn chuồn lướt nước, dần dần, anh không còn cảm thấy thỏa mãn với kiểu hôn hời hợt như vậy nữa, đầu lưỡi linh hoạt liền chen vào miệng cô.

Vân Thi Thi cũng ôm chặt bờ vai anh, vừa thẹn thùng vừa nhiệt tình đáp lại anh.

Hai người ôm hôn không ngừng, cho đến khi nụ hôn kết thúc, hơi thở của cô có chút dồn dập, lại thấy ánh mắt người đàn ông nào đó nhìn cô chăm chú, ý vị thâm trường hỏi lại: “Hiện tại, em còn cảm thấy đây là một giấc mộng nữa không?”

“…… Ừm?”

Mộ Nhã Triết lại khẽ hôn lên môi cô một cái, bàn tay to luồn vào trong áo tắm của cô, nụ cười trên miệng anh càng trở nên tà mị:

“Còn không cảm thấy chân thật sao?”

Một tay anh giữ chặt đầu vai cô, tay kia cởi áo tắm của cô trễ xuống nửa vai, khuôn mặt tuấn tú chôn vào hõm cổ cô, không ngừng đốt lửa.

Vân Thi Thi mẫn cảm run lên, ánh mắt dần dần trở nên mông lung.

Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng hôn lên mặt cô một lần nữa, quyến rũ cười: “Phu nhân, có câu nói là, một khắc đêm xuân giá ngàn vàng, em đã từng nghe qua chưa?”

Vệt đỏ trên má cô càng trở nên rõ ràng.

“Anh nói gì vậy chứ?”

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Khi Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi rời đi, chuyện còn lại, tất nhiên là giao cho Lục Cận Dự và Khương Thân xử lý.Mà Cung Kiệt cũng ở lại, khiến Vân Thi Thi tưởng rằng còn phải tiếp tục chiêu đãi khách khứa, Hữu Hữu lại nói: “Mẹ, chuyện còn lại, mẹ cứ yên tâm giao cho bọn con là được! Mẹ chỉ cần ở cùng cha, hưởng thụ đêm động phòng hoa chúc thật tốt là được!”Vân Thi Thi không khỏi đỏ mặt.Cung Kiệt đầu cậu nhóc một cái: “Cháu biết đêm động phòng hoa chúc sẽ như thế nào không? Vậy mà cũng dám nói ra khỏi miệng.”“Đương nhiên là cháu biết!”Hữu Hữu giơ một bàn tay lên, sau đó lại giơ ngón tay cái của bàn tay kia, làm động tác chọc chọc, cười rất có thâm ý: “Không phải chuyện này à? Hửm? Cậu à...”Cung Kiệt, “……”Vân Thi Thi vừa bất đắc dĩ, vừa cảm động, nếu bọn họ đều đã nói như vậy, cô liền giao mọi chuyện lại cho họ, yên tâm hưởng thụ tân hôn thật tốt.Buổi tối, khi cô tắm rửa xong, đi vào phòng, thấy áo cưới đặt gọn gàng trên giường, liền ngồi xuống, ôm áo cưới, nhẹ nhàng vuốt ve, trong lòng vô cùng thỏa mãn!Quá hạnh phúc!Hạnh phúc, đến mức có chút không thật.Người đàn ông này, hết lần này đến lần khác mang đến cho cô niềm vui bất ngờ, hôn lễ lần này, khiến cô thật sự rất cảm động!Bởi vậy, mặc dù hôn lễ kết thúc, cô vẫn đắm chìm trong hạnh phúc như cũ, hoàn toàn không ý thức được phía sau mình đang có một người đàn ông đang lặng lẽ bước lại gần.Mộ Nhã Triết ôm chặt cô từ phía sau, nhẹ nhàng đặt cằm lên hõm vai cô, nhẹ nhàng hỏi: “Đang làm gì thế?”Vân Thi Thi ngước mắt, thấy được ánh mắt dịu dàng của anh, trong lúc nhất thời, trái tim cũng trở nên mềm nhũn.“Em có cảm giác, ngày hôm nay giống như một giấc mộng vậy.”“Mộng?”“Ừ!”Vân Thi Thi có chút ngượng ngùng: “Chính là, quá mức hạnh phúc, đến mức khiến em cảm thấy có chút không thật, giống như đang ở trong mộng vậy!”Bởi vì hạnh phúc, nên nụ cười của cô cũng trở nên quyến rũ động lòng người, trên mặt nổi lên một tầng đỏ ửng kiều diễm, khiến người ta không nhịn muốn âu yếm!Mộ Nhã Triết nghe xong, lại cảm thấy lời này của cô khá thú vị: “Tại sao em lại có cảm giác như vậy chứ?”“Em chưa từng nghĩ tới, em cũng có thể có được hôn lễ mộng ảo như vậy!”Ngay lập tức, Mộ Nhã Triết liền lấy eo cô, đặt cô nằm nằm trên giường, thân hình cao lớn đè lên người cô, hai tay chống ở hai bên sườn của cô, sau đó giơ một tay lên vuốt ve tóc cô, ánh mắt đánh giá khuôn mặt xinh đẹp tinh khiết của cô.Anh cúi đầu, khẽ mút nhẹ bờ môi cô, mới đầu, chỉ là chuồn chuồn lướt nước, dần dần, anh không còn cảm thấy thỏa mãn với kiểu hôn hời hợt như vậy nữa, đầu lưỡi linh hoạt liền chen vào miệng cô.Vân Thi Thi cũng ôm chặt bờ vai anh, vừa thẹn thùng vừa nhiệt tình đáp lại anh.Hai người ôm hôn không ngừng, cho đến khi nụ hôn kết thúc, hơi thở của cô có chút dồn dập, lại thấy ánh mắt người đàn ông nào đó nhìn cô chăm chú, ý vị thâm trường hỏi lại: “Hiện tại, em còn cảm thấy đây là một giấc mộng nữa không?”“…… Ừm?”Mộ Nhã Triết lại khẽ hôn lên môi cô một cái, bàn tay to luồn vào trong áo tắm của cô, nụ cười trên miệng anh càng trở nên tà mị:“Còn không cảm thấy chân thật sao?”Một tay anh giữ chặt đầu vai cô, tay kia cởi áo tắm của cô trễ xuống nửa vai, khuôn mặt tuấn tú chôn vào hõm cổ cô, không ngừng đốt lửa.Vân Thi Thi mẫn cảm run lên, ánh mắt dần dần trở nên mông lung.Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng hôn lên mặt cô một lần nữa, quyến rũ cười: “Phu nhân, có câu nói là, một khắc đêm xuân giá ngàn vàng, em đã từng nghe qua chưa?”Vệt đỏ trên má cô càng trở nên rõ ràng.“Anh nói gì vậy chứ?”

Chương 3255: Du Lịch Tuần Trăng Mật (6)