Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…

Chương 3287: Thay Đổi Bất Ngờ (28)

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Lời của anh khiến cô cảm động.Cô cười: “Có anh, bất luận là đi đâu thì cũng là thế giới rộng lớn.”Nụ cười này của cô đúng là nhát tiếu khuynh thành, vô cùng xinh đẹp, đặc biệt là ánh mắt kia, cứ như có điện, khiến cho anh không thể giấu được tình cảm của mình nữa.Anh ôm lấy cô, cúi đầu, những đường nét trên gương mặt cô trong mắt anh đều vô cùng xinh đẹp.Ôm lấy cô, anh có thể cảm nhận được làn da mềm mại của cô dù đã được lớp vải ngăn cách. Nhớ lại khoảng thời gian đẹp đẽ, anh liền cảm thấy hưng phấn.Chỉ nghĩ thôi thì không được.Cho nên anh liền biến suy nghĩ thành hành động.Cô bị áp sát ở tay vịn ban công, anh cúi đầu hôn lên đôi môi cô. Cho dù cô không hề thoa son nhưng đôi môi nhỏ nhắn của cô vẫn khiến anh say mê. Đôi môi mềm mịn như đậu hũ, nhưng lại không hề có mùi tanh mà lại có vị anh đào, hơn nữa còn mềm hơn anh đào đến vài phần.Giống như thạch, nhưng còn ngọt và hấp dẫn hơn cả thạch.Tính chiếm hữu của Mộ Nhã Triết dâng cao, nhưng anh cố gắng kiềm chế bản thân, anh sợ nếu vội vã thô bạo quá sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của cô!Kể từ khi kết hôn, ý thức được trách nhiệm của bản thân là chồng, anh luôn tự nhắc nhở bản thân.Trước đây, anh luôn là bá chủ thiên hạ!Cho dù là chuyện gì thì chỉ có anh mới có quyền nói tiếp tục hay dừng lại!Hơn nữa, anh lại rất khỏe, nên nhiều lúc không hề có ý định dừng lại!Cho nên phải đến khi cô không chịu nổi nữa thì anh mới chịu dừng lại!Nhưng giờ đây, anh luôn lo nghĩ cho cảm giác của cô!Anh luôn hy vọng cô sẽ có được những trải nghiệm tuyệt vời trong chuyện tình cảm.Vì vậy, kể từ khi hiểu cho cảm giác của cô, anh không còn cực đoan như trước, không còn dữ dội mà vô cùng nhẫn nại, kiên nhẫn chờ đợi để cảm xúc của cô có thể hòa cùng anh.Vân Thi Thi đẩy anh ra, gắt gỏng: “Em… em vẫn còn chưa tắm.”“Dẫu sao thì tí nữa cũng lại phải tắm, đợi tắm luôn một thể!”“Anh…”Vân Thi Thi vừa tức vừa vội, nhưng lại không thể lay chuyển được quyết định của anh, nên chỉ đành mặc cho anh bế cô lên giường.Dưới ánh đèn, anh cúi đầu ngắm nhìn gương mặt cô, khóe môi khẽ cong lên, nở thành một nụ cười tà mị!Gương mặt anh tuấn dưới bầu trời đêm càng trở nên sắc sảo. Như lúc này đây, khi nhìn anh, cô đã bị nụ cười kia làm cho điên đảo.Cô giữ lấy mặt anh, nhẹ nhàng hôn lên má anh và nói: “Em yêu anh…”Người đàn ông nghe vậy vô cùng hài lòng, tay lại càng ôm chặt lấy cô.Hai tiếng sau, trời quang mưa tạnh, anh ôm lấy cô vào lòng, nói lời ngọt ngào.Sau khi kết thúc, dù người đầm đìa mồ hôi, nhưng Vân Thi Thi lại lười đến mức không muốn động đậy. Anh muốn bế cô đi tắm gội nhưng cô lại nhất quyết chui rút vào lòng anh không chịu nhúc nhích.Mảnh vải màu ngọc chắn ngang khuôn ngực, tôn lên làn da bánh mì của anh, tăng thêm vài phần gợi cảm.Vân Thi Thi cảm thấy chỉ cần ôm anh thế này thôi thì cô cũng mãn nguyện rồi.Thở phào một cái, tứ chi thả lỏng, cả trái tim cô ngập tràn hạnh phúc.Mộ Nhã Triết cúi đầu nhìn cô, tay nhẹ nhàng xoa lưng cho cô.

Lời của anh khiến cô cảm động.

Cô cười: “Có anh, bất luận là đi đâu thì cũng là thế giới rộng lớn.”

Nụ cười này của cô đúng là nhát tiếu khuynh thành, vô cùng xinh đẹp, đặc biệt là ánh mắt kia, cứ như có điện, khiến cho anh không thể giấu được tình cảm của mình nữa.

Anh ôm lấy cô, cúi đầu, những đường nét trên gương mặt cô trong mắt anh đều vô cùng xinh đẹp.

Ôm lấy cô, anh có thể cảm nhận được làn da mềm mại của cô dù đã được lớp vải ngăn cách. Nhớ lại khoảng thời gian đẹp đẽ, anh liền cảm thấy hưng phấn.

Chỉ nghĩ thôi thì không được.

Cho nên anh liền biến suy nghĩ thành hành động.

Cô bị áp sát ở tay vịn ban công, anh cúi đầu hôn lên đôi môi cô. Cho dù cô không hề thoa son nhưng đôi môi nhỏ nhắn của cô vẫn khiến anh say mê. Đôi môi mềm mịn như đậu hũ, nhưng lại không hề có mùi tanh mà lại có vị anh đào, hơn nữa còn mềm hơn anh đào đến vài phần.

Giống như thạch, nhưng còn ngọt và hấp dẫn hơn cả thạch.

Tính chiếm hữu của Mộ Nhã Triết dâng cao, nhưng anh cố gắng kiềm chế bản thân, anh sợ nếu vội vã thô bạo quá sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của cô!

Kể từ khi kết hôn, ý thức được trách nhiệm của bản thân là chồng, anh luôn tự nhắc nhở bản thân.

Trước đây, anh luôn là bá chủ thiên hạ!

Cho dù là chuyện gì thì chỉ có anh mới có quyền nói tiếp tục hay dừng lại!

Hơn nữa, anh lại rất khỏe, nên nhiều lúc không hề có ý định dừng lại!

Cho nên phải đến khi cô không chịu nổi nữa thì anh mới chịu dừng lại!

Nhưng giờ đây, anh luôn lo nghĩ cho cảm giác của cô!

Anh luôn hy vọng cô sẽ có được những trải nghiệm tuyệt vời trong chuyện tình cảm.

Vì vậy, kể từ khi hiểu cho cảm giác của cô, anh không còn cực đoan như trước, không còn dữ dội mà vô cùng nhẫn nại, kiên nhẫn chờ đợi để cảm xúc của cô có thể hòa cùng anh.

Vân Thi Thi đẩy anh ra, gắt gỏng: “Em… em vẫn còn chưa tắm.”

“Dẫu sao thì tí nữa cũng lại phải tắm, đợi tắm luôn một thể!”

“Anh…”

Vân Thi Thi vừa tức vừa vội, nhưng lại không thể lay chuyển được quyết định của anh, nên chỉ đành mặc cho anh bế cô lên giường.

Dưới ánh đèn, anh cúi đầu ngắm nhìn gương mặt cô, khóe môi khẽ cong lên, nở thành một nụ cười tà mị!

Gương mặt anh tuấn dưới bầu trời đêm càng trở nên sắc sảo. Như lúc này đây, khi nhìn anh, cô đã bị nụ cười kia làm cho điên đảo.

Cô giữ lấy mặt anh, nhẹ nhàng hôn lên má anh và nói: “Em yêu anh…”

Người đàn ông nghe vậy vô cùng hài lòng, tay lại càng ôm chặt lấy cô.

Hai tiếng sau, trời quang mưa tạnh, anh ôm lấy cô vào lòng, nói lời ngọt ngào.

Sau khi kết thúc, dù người đầm đìa mồ hôi, nhưng Vân Thi Thi lại lười đến mức không muốn động đậy. Anh muốn bế cô đi tắm gội nhưng cô lại nhất quyết chui rút vào lòng anh không chịu nhúc nhích.

Mảnh vải màu ngọc chắn ngang khuôn ngực, tôn lên làn da bánh mì của anh, tăng thêm vài phần gợi cảm.

Vân Thi Thi cảm thấy chỉ cần ôm anh thế này thôi thì cô cũng mãn nguyện rồi.

Thở phào một cái, tứ chi thả lỏng, cả trái tim cô ngập tràn hạnh phúc.

Mộ Nhã Triết cúi đầu nhìn cô, tay nhẹ nhàng xoa lưng cho cô.

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Lời của anh khiến cô cảm động.Cô cười: “Có anh, bất luận là đi đâu thì cũng là thế giới rộng lớn.”Nụ cười này của cô đúng là nhát tiếu khuynh thành, vô cùng xinh đẹp, đặc biệt là ánh mắt kia, cứ như có điện, khiến cho anh không thể giấu được tình cảm của mình nữa.Anh ôm lấy cô, cúi đầu, những đường nét trên gương mặt cô trong mắt anh đều vô cùng xinh đẹp.Ôm lấy cô, anh có thể cảm nhận được làn da mềm mại của cô dù đã được lớp vải ngăn cách. Nhớ lại khoảng thời gian đẹp đẽ, anh liền cảm thấy hưng phấn.Chỉ nghĩ thôi thì không được.Cho nên anh liền biến suy nghĩ thành hành động.Cô bị áp sát ở tay vịn ban công, anh cúi đầu hôn lên đôi môi cô. Cho dù cô không hề thoa son nhưng đôi môi nhỏ nhắn của cô vẫn khiến anh say mê. Đôi môi mềm mịn như đậu hũ, nhưng lại không hề có mùi tanh mà lại có vị anh đào, hơn nữa còn mềm hơn anh đào đến vài phần.Giống như thạch, nhưng còn ngọt và hấp dẫn hơn cả thạch.Tính chiếm hữu của Mộ Nhã Triết dâng cao, nhưng anh cố gắng kiềm chế bản thân, anh sợ nếu vội vã thô bạo quá sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của cô!Kể từ khi kết hôn, ý thức được trách nhiệm của bản thân là chồng, anh luôn tự nhắc nhở bản thân.Trước đây, anh luôn là bá chủ thiên hạ!Cho dù là chuyện gì thì chỉ có anh mới có quyền nói tiếp tục hay dừng lại!Hơn nữa, anh lại rất khỏe, nên nhiều lúc không hề có ý định dừng lại!Cho nên phải đến khi cô không chịu nổi nữa thì anh mới chịu dừng lại!Nhưng giờ đây, anh luôn lo nghĩ cho cảm giác của cô!Anh luôn hy vọng cô sẽ có được những trải nghiệm tuyệt vời trong chuyện tình cảm.Vì vậy, kể từ khi hiểu cho cảm giác của cô, anh không còn cực đoan như trước, không còn dữ dội mà vô cùng nhẫn nại, kiên nhẫn chờ đợi để cảm xúc của cô có thể hòa cùng anh.Vân Thi Thi đẩy anh ra, gắt gỏng: “Em… em vẫn còn chưa tắm.”“Dẫu sao thì tí nữa cũng lại phải tắm, đợi tắm luôn một thể!”“Anh…”Vân Thi Thi vừa tức vừa vội, nhưng lại không thể lay chuyển được quyết định của anh, nên chỉ đành mặc cho anh bế cô lên giường.Dưới ánh đèn, anh cúi đầu ngắm nhìn gương mặt cô, khóe môi khẽ cong lên, nở thành một nụ cười tà mị!Gương mặt anh tuấn dưới bầu trời đêm càng trở nên sắc sảo. Như lúc này đây, khi nhìn anh, cô đã bị nụ cười kia làm cho điên đảo.Cô giữ lấy mặt anh, nhẹ nhàng hôn lên má anh và nói: “Em yêu anh…”Người đàn ông nghe vậy vô cùng hài lòng, tay lại càng ôm chặt lấy cô.Hai tiếng sau, trời quang mưa tạnh, anh ôm lấy cô vào lòng, nói lời ngọt ngào.Sau khi kết thúc, dù người đầm đìa mồ hôi, nhưng Vân Thi Thi lại lười đến mức không muốn động đậy. Anh muốn bế cô đi tắm gội nhưng cô lại nhất quyết chui rút vào lòng anh không chịu nhúc nhích.Mảnh vải màu ngọc chắn ngang khuôn ngực, tôn lên làn da bánh mì của anh, tăng thêm vài phần gợi cảm.Vân Thi Thi cảm thấy chỉ cần ôm anh thế này thôi thì cô cũng mãn nguyện rồi.Thở phào một cái, tứ chi thả lỏng, cả trái tim cô ngập tràn hạnh phúc.Mộ Nhã Triết cúi đầu nhìn cô, tay nhẹ nhàng xoa lưng cho cô.

Chương 3287: Thay Đổi Bất Ngờ (28)