Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 3290: Thay Đổi Bất Ngờ (31)
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… “Nghe nói bảo mẫu bây giờ đều không đáng tin cậy, một số người không làm tốt trách nhiệm, dám đối với trẻ con đánh đập chửi mắng! Thời gian trước còn nghe nói ở một căn hộ cao cấp xảy ra sự việc liên quan đến mạng người.”“Một cô bảo mẫu đem con của chủ nhà từ ban công ném xuống, trực tiếp tắt thở.”“Có người nói, bảo mẫu bởi vì thèm nhỏ dãi của cải của chủ nhà, mượn gió bẻ măng, cầm đi mấy thứ châu báu đáng giá. Bà chủ phát hiện, nhưng nhớ tới tình cảm của hai bên, không có lập tức báo cảnh sát mà chỉ trách mắng. Kết quả, người bảo mẫu này chẳng những không có cảm ơn mà còn ghi thù, đối với việc bị bà chủ vạch trần tại chỗ làm mất mặt mà ghi hận trong lòng.”“Do đó thừa dịp buổi tối ông chủ cùng bà chủ đều đã ngủ, len lén bế đứa trẻ ra khỏi phòng, từ ban công ném xuống…”Mộ Dịch Thần nghe được, vô cùng sợ hãi!Nếu như em gái của cậu bị người ngược đãi như thế, cậu nhất định sẽ sụp đổ!Do đó, đối với việc bảo mẫu mỗi ngày đều tới, Tiểu Dịch Thần cảm thấy không quen thuộc về rất nhiều mặt, không thể cách ly sự chăm sóc của bảo mẫu, có những chuyện không lớn không nhỏ, mặc dù là bảo mẫu thay tã thì cậu đều đứng bên cạnh, cẩn thận nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của bảo mẫu.Bảo mẫu bị cậu nhìn chằm chằm đến mức cảm thấy không dễ chịu, cô hiếu kỳ đứa trẻ này làm sao có kiên trì đứng xem muội muội thay tã, đổi lại là đứa bé khác, đã sớm cau mày ghét bỏ mà chạy đi. Cậu mập mạp đứng ở một bên, cẩn thận nhìn chăm chú, dường như chỉ lo cô sẽ ngược đãi công chúa nhỏ.Bảo mẫu tốt bụng khuyên cậu vào lúc thay tã khó tránh khỏi có mùi, mời cậu ra phòng khách tránh một chút.Cậu vẫn khăng khăng ở lại.Thế là bảo mẫu cũng không biết làm sao, cô không hiểu được tâm tư đứa trẻ này, đành mặc kệ cậu.Đến khi Vân Thi Thi trở về, cô vẫn không yên tâm về ba đứa trẻ, tất nhiên không muốn phải ồn ào một trận nhưng lại không nghĩ tới Nguyệt Dao được nuôi đến béo trắng, ngược lại Tiểu Dịch Thần lại gầy đi trông thấy.Như thế là sao?Nửa đêm bị tiếng khóc của Nguyệt Dao làm tỉnh, Dịch Thần leo khỏi giường, pha sữa bột, chờ cho sữa nguội lại cho Nguyệt Dao uống xong thì ngoài cửa sổ đã có ánh sáng lờ mờ rồi.Sau đó trở lại giường nằm xuống, qua chín giờ sáng, bảo mẫu đúng giờ lại đến.Vào lúc này, cậu thường thường phải không dám ngủ, nhất định phải đợi được đến lúc bảo mẫu đi rồi, cậu trông coi giường của em, lúc này mới có thể an tâm ngủ.Đến buổi tối, cậu lại đúng giờ trèo lên, cho em uống sữa, thay tã, trêu đùa em gái.Chăm sóc trẻ nhỏ đối với người lớn mà nói đã không phải chuyện dễ dàng gì, huống chi là một đứa trẻ tám tuổi.Có điều, đánh đổi như vậy cũng không phải tốn công vô ích!Bởi vì nửa tháng Tiểu Dịch Thần chăm sóc Nguyệt Dao cho nên đứa bé đối với cậu thân thiết nhất, vậy nên giữa Mộ Nhã Triết, Hữu Hữu cùng Dịch Thần đứa bé càng thiên về sự ôm ấp của Dịch Thần.Có khi Mộ Nhã Triết đang ôm Nguyệt Dao, Mộ Dịch Thần đi ngang qua, một khi đứa bé trông thấy liền giang hai cánh tay muốn ôm Dịch Thần, đồng thời hai chân ngắn ngủn đạp lên anh, nhất định muốn anh trai bế.Vào lúc này Hữu Hữu đi tới, muốn giả mạo Tiểu Dịch Thần.Thế nhưng đứa bé nhỏ như vậy lại nhận thức rõ ràng hai người!Đứa bé không muốn Hữu Hữu, toàn tâm toàn ý muốn Dịch Thần.Hai cha con đáng thương, Mộ Nhã Triết và Hữu Hữu, bỗng chốc không nhận được cưng sủng của công chúa nhỏ, ý chí sa sút vô cùng, trong lòng thất lạc, vô cùng ủy khuất!
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… “Nghe nói bảo mẫu bây giờ đều không đáng tin cậy, một số người không làm tốt trách nhiệm, dám đối với trẻ con đánh đập chửi mắng! Thời gian trước còn nghe nói ở một căn hộ cao cấp xảy ra sự việc liên quan đến mạng người.”“Một cô bảo mẫu đem con của chủ nhà từ ban công ném xuống, trực tiếp tắt thở.”“Có người nói, bảo mẫu bởi vì thèm nhỏ dãi của cải của chủ nhà, mượn gió bẻ măng, cầm đi mấy thứ châu báu đáng giá. Bà chủ phát hiện, nhưng nhớ tới tình cảm của hai bên, không có lập tức báo cảnh sát mà chỉ trách mắng. Kết quả, người bảo mẫu này chẳng những không có cảm ơn mà còn ghi thù, đối với việc bị bà chủ vạch trần tại chỗ làm mất mặt mà ghi hận trong lòng.”“Do đó thừa dịp buổi tối ông chủ cùng bà chủ đều đã ngủ, len lén bế đứa trẻ ra khỏi phòng, từ ban công ném xuống…”Mộ Dịch Thần nghe được, vô cùng sợ hãi!Nếu như em gái của cậu bị người ngược đãi như thế, cậu nhất định sẽ sụp đổ!Do đó, đối với việc bảo mẫu mỗi ngày đều tới, Tiểu Dịch Thần cảm thấy không quen thuộc về rất nhiều mặt, không thể cách ly sự chăm sóc của bảo mẫu, có những chuyện không lớn không nhỏ, mặc dù là bảo mẫu thay tã thì cậu đều đứng bên cạnh, cẩn thận nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của bảo mẫu.Bảo mẫu bị cậu nhìn chằm chằm đến mức cảm thấy không dễ chịu, cô hiếu kỳ đứa trẻ này làm sao có kiên trì đứng xem muội muội thay tã, đổi lại là đứa bé khác, đã sớm cau mày ghét bỏ mà chạy đi. Cậu mập mạp đứng ở một bên, cẩn thận nhìn chăm chú, dường như chỉ lo cô sẽ ngược đãi công chúa nhỏ.Bảo mẫu tốt bụng khuyên cậu vào lúc thay tã khó tránh khỏi có mùi, mời cậu ra phòng khách tránh một chút.Cậu vẫn khăng khăng ở lại.Thế là bảo mẫu cũng không biết làm sao, cô không hiểu được tâm tư đứa trẻ này, đành mặc kệ cậu.Đến khi Vân Thi Thi trở về, cô vẫn không yên tâm về ba đứa trẻ, tất nhiên không muốn phải ồn ào một trận nhưng lại không nghĩ tới Nguyệt Dao được nuôi đến béo trắng, ngược lại Tiểu Dịch Thần lại gầy đi trông thấy.Như thế là sao?Nửa đêm bị tiếng khóc của Nguyệt Dao làm tỉnh, Dịch Thần leo khỏi giường, pha sữa bột, chờ cho sữa nguội lại cho Nguyệt Dao uống xong thì ngoài cửa sổ đã có ánh sáng lờ mờ rồi.Sau đó trở lại giường nằm xuống, qua chín giờ sáng, bảo mẫu đúng giờ lại đến.Vào lúc này, cậu thường thường phải không dám ngủ, nhất định phải đợi được đến lúc bảo mẫu đi rồi, cậu trông coi giường của em, lúc này mới có thể an tâm ngủ.Đến buổi tối, cậu lại đúng giờ trèo lên, cho em uống sữa, thay tã, trêu đùa em gái.Chăm sóc trẻ nhỏ đối với người lớn mà nói đã không phải chuyện dễ dàng gì, huống chi là một đứa trẻ tám tuổi.Có điều, đánh đổi như vậy cũng không phải tốn công vô ích!Bởi vì nửa tháng Tiểu Dịch Thần chăm sóc Nguyệt Dao cho nên đứa bé đối với cậu thân thiết nhất, vậy nên giữa Mộ Nhã Triết, Hữu Hữu cùng Dịch Thần đứa bé càng thiên về sự ôm ấp của Dịch Thần.Có khi Mộ Nhã Triết đang ôm Nguyệt Dao, Mộ Dịch Thần đi ngang qua, một khi đứa bé trông thấy liền giang hai cánh tay muốn ôm Dịch Thần, đồng thời hai chân ngắn ngủn đạp lên anh, nhất định muốn anh trai bế.Vào lúc này Hữu Hữu đi tới, muốn giả mạo Tiểu Dịch Thần.Thế nhưng đứa bé nhỏ như vậy lại nhận thức rõ ràng hai người!Đứa bé không muốn Hữu Hữu, toàn tâm toàn ý muốn Dịch Thần.Hai cha con đáng thương, Mộ Nhã Triết và Hữu Hữu, bỗng chốc không nhận được cưng sủng của công chúa nhỏ, ý chí sa sút vô cùng, trong lòng thất lạc, vô cùng ủy khuất!
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… “Nghe nói bảo mẫu bây giờ đều không đáng tin cậy, một số người không làm tốt trách nhiệm, dám đối với trẻ con đánh đập chửi mắng! Thời gian trước còn nghe nói ở một căn hộ cao cấp xảy ra sự việc liên quan đến mạng người.”“Một cô bảo mẫu đem con của chủ nhà từ ban công ném xuống, trực tiếp tắt thở.”“Có người nói, bảo mẫu bởi vì thèm nhỏ dãi của cải của chủ nhà, mượn gió bẻ măng, cầm đi mấy thứ châu báu đáng giá. Bà chủ phát hiện, nhưng nhớ tới tình cảm của hai bên, không có lập tức báo cảnh sát mà chỉ trách mắng. Kết quả, người bảo mẫu này chẳng những không có cảm ơn mà còn ghi thù, đối với việc bị bà chủ vạch trần tại chỗ làm mất mặt mà ghi hận trong lòng.”“Do đó thừa dịp buổi tối ông chủ cùng bà chủ đều đã ngủ, len lén bế đứa trẻ ra khỏi phòng, từ ban công ném xuống…”Mộ Dịch Thần nghe được, vô cùng sợ hãi!Nếu như em gái của cậu bị người ngược đãi như thế, cậu nhất định sẽ sụp đổ!Do đó, đối với việc bảo mẫu mỗi ngày đều tới, Tiểu Dịch Thần cảm thấy không quen thuộc về rất nhiều mặt, không thể cách ly sự chăm sóc của bảo mẫu, có những chuyện không lớn không nhỏ, mặc dù là bảo mẫu thay tã thì cậu đều đứng bên cạnh, cẩn thận nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của bảo mẫu.Bảo mẫu bị cậu nhìn chằm chằm đến mức cảm thấy không dễ chịu, cô hiếu kỳ đứa trẻ này làm sao có kiên trì đứng xem muội muội thay tã, đổi lại là đứa bé khác, đã sớm cau mày ghét bỏ mà chạy đi. Cậu mập mạp đứng ở một bên, cẩn thận nhìn chăm chú, dường như chỉ lo cô sẽ ngược đãi công chúa nhỏ.Bảo mẫu tốt bụng khuyên cậu vào lúc thay tã khó tránh khỏi có mùi, mời cậu ra phòng khách tránh một chút.Cậu vẫn khăng khăng ở lại.Thế là bảo mẫu cũng không biết làm sao, cô không hiểu được tâm tư đứa trẻ này, đành mặc kệ cậu.Đến khi Vân Thi Thi trở về, cô vẫn không yên tâm về ba đứa trẻ, tất nhiên không muốn phải ồn ào một trận nhưng lại không nghĩ tới Nguyệt Dao được nuôi đến béo trắng, ngược lại Tiểu Dịch Thần lại gầy đi trông thấy.Như thế là sao?Nửa đêm bị tiếng khóc của Nguyệt Dao làm tỉnh, Dịch Thần leo khỏi giường, pha sữa bột, chờ cho sữa nguội lại cho Nguyệt Dao uống xong thì ngoài cửa sổ đã có ánh sáng lờ mờ rồi.Sau đó trở lại giường nằm xuống, qua chín giờ sáng, bảo mẫu đúng giờ lại đến.Vào lúc này, cậu thường thường phải không dám ngủ, nhất định phải đợi được đến lúc bảo mẫu đi rồi, cậu trông coi giường của em, lúc này mới có thể an tâm ngủ.Đến buổi tối, cậu lại đúng giờ trèo lên, cho em uống sữa, thay tã, trêu đùa em gái.Chăm sóc trẻ nhỏ đối với người lớn mà nói đã không phải chuyện dễ dàng gì, huống chi là một đứa trẻ tám tuổi.Có điều, đánh đổi như vậy cũng không phải tốn công vô ích!Bởi vì nửa tháng Tiểu Dịch Thần chăm sóc Nguyệt Dao cho nên đứa bé đối với cậu thân thiết nhất, vậy nên giữa Mộ Nhã Triết, Hữu Hữu cùng Dịch Thần đứa bé càng thiên về sự ôm ấp của Dịch Thần.Có khi Mộ Nhã Triết đang ôm Nguyệt Dao, Mộ Dịch Thần đi ngang qua, một khi đứa bé trông thấy liền giang hai cánh tay muốn ôm Dịch Thần, đồng thời hai chân ngắn ngủn đạp lên anh, nhất định muốn anh trai bế.Vào lúc này Hữu Hữu đi tới, muốn giả mạo Tiểu Dịch Thần.Thế nhưng đứa bé nhỏ như vậy lại nhận thức rõ ràng hai người!Đứa bé không muốn Hữu Hữu, toàn tâm toàn ý muốn Dịch Thần.Hai cha con đáng thương, Mộ Nhã Triết và Hữu Hữu, bỗng chốc không nhận được cưng sủng của công chúa nhỏ, ý chí sa sút vô cùng, trong lòng thất lạc, vô cùng ủy khuất!