Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 3298: Thay Đổi Bất Ngờ (39)
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Phụ nữ có thai thường sẽ bị rạn da.Nhưng cô lại may mắn được ông trời ưu ái, lúc mang thai Nguyệt Dao, con gái thương xót cho cô nên không khiến bụng quá to.Cuối cùng, sau khi chọn lễ phục xong, Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết trở về khách sạn, cô nằm dài trên giường, đau khổ giấu mặt."Em muốn giảm cân."Tối nay, cô đã nói câu này hai mươi tám lần.Người đàn ông nào đó dở khóc dở cười."Đã kết hôn rồi, giảm cân làm gì nữa?"Vân Thi Thi nghiêm túc nói: "Em muốn thật xinh đẹp!"Mộ Nhã Triết cong môi cười: "Xinh đẹp? Em xinh đẹp cho ai xem?""Cho anh xem đó!""Nếu như để anh xem, vậy thì không cần! Dù cho dáng người em có thay đổi, mập mạp lên anh cũng không quan tâm!"Vân Thi Thi nghe vậy, hốt hoảng che miệng anh lại: "Hứ, không được nói vậy! Toàn nói lời xui xẻo! Lở như thật sự xảy ra thì sao? Có phải anh chê em chưa đủ mập không?"Xui xẻo?Mộ Nhã Triết bị những lời của cô chọc cười.Nói cái gì vậy chứ?Anh cầm lấy cổ tay cô, lấy ra khỏi miệng mình, nhếch hàng chân mày anh tuấn: "Sao lại xui xẻo, anh đâu phải miệng quạ, sợ gì linh nghiệm.""Nhưng lỡ như em mập lên thì sao? Chỉ một cái tuần trăng mật, mà em đã tăng 5kg, tại ai mà em tăng 5kg hả?""Không sao cả."Mộ Nhã Triết hôn lên đầu ngón tay cô: "Anh không quan tâm.""Nhưng mà em quan tâm!"Vân Thi Thi rút tay lại, buồn bã đi đến cửa sổ, tự lầm bầm một mình: "Người gì đâu, nói thì dễ lắm, nếu thật sự có một ngày như vậy, em mập lên, ai biết anh có chê hay không?"Cửa sổ có tầm nhìn ra biển, đúng lúc là ban đêm, ánh trăng soi sáng những gợn sóng lăn tăn trên mặt biển, cảnh đêm đẹp đẽ khiến lòng người an tĩnh.Phía sau, hơi thở của đàn ông thổi đến.Anh áp vào lưng cô, nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo thon thả."Sao anh có cảm giác, em không hề mập lên chút nào vậy?""Bởi vì anh xem em là heo! Nuôi đến cuối năm là có thể đem cân bán với giá cao rồi!"Mộ Nhã Triết nghe vậy, bất đất dĩ bị cô chọc cười.Nuôi heo?Lại còn cân bán?"Mộ Nhã Triết anh không sa sút đến nỗi bán thịt heo.""Hơ."Vân Thi Thi định xoay người lại thì bị anh giữ chặt, cô thì thầm: "Này, anh đừng có đè em, nặng quá!""Cảnh biển rất đẹp, không phải em rất thích ngắm biển sao?"Không biết từ khi nào, chiếc váy đã bị anh vén lên một góc.Cuối cùng, cô bị bế lên giường, một trận mây mưa diễn ra sau đó, dĩ nhiên là chuyện nước chảy thành sông.Ở trên giường, người nào đó lập tức biến thành dã thú, ăn cô sạch sẽ!Chỉ là, tối nay Mộ Nhã Triết phải tiết chế chút, sau một lần lâm trận liền rút quân, hai người ôm nhau ngủ.Hôm sau thức dậy, lúc đánh răng rửa mặt cô phát hiện trên cổ mình có một dấu hôn, xấu hổ vội vàng thoa một lớp che khuyết điểm thật dày, vất vả lắm mới làm mờ được dấu hôn!
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Phụ nữ có thai thường sẽ bị rạn da.Nhưng cô lại may mắn được ông trời ưu ái, lúc mang thai Nguyệt Dao, con gái thương xót cho cô nên không khiến bụng quá to.Cuối cùng, sau khi chọn lễ phục xong, Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết trở về khách sạn, cô nằm dài trên giường, đau khổ giấu mặt."Em muốn giảm cân."Tối nay, cô đã nói câu này hai mươi tám lần.Người đàn ông nào đó dở khóc dở cười."Đã kết hôn rồi, giảm cân làm gì nữa?"Vân Thi Thi nghiêm túc nói: "Em muốn thật xinh đẹp!"Mộ Nhã Triết cong môi cười: "Xinh đẹp? Em xinh đẹp cho ai xem?""Cho anh xem đó!""Nếu như để anh xem, vậy thì không cần! Dù cho dáng người em có thay đổi, mập mạp lên anh cũng không quan tâm!"Vân Thi Thi nghe vậy, hốt hoảng che miệng anh lại: "Hứ, không được nói vậy! Toàn nói lời xui xẻo! Lở như thật sự xảy ra thì sao? Có phải anh chê em chưa đủ mập không?"Xui xẻo?Mộ Nhã Triết bị những lời của cô chọc cười.Nói cái gì vậy chứ?Anh cầm lấy cổ tay cô, lấy ra khỏi miệng mình, nhếch hàng chân mày anh tuấn: "Sao lại xui xẻo, anh đâu phải miệng quạ, sợ gì linh nghiệm.""Nhưng lỡ như em mập lên thì sao? Chỉ một cái tuần trăng mật, mà em đã tăng 5kg, tại ai mà em tăng 5kg hả?""Không sao cả."Mộ Nhã Triết hôn lên đầu ngón tay cô: "Anh không quan tâm.""Nhưng mà em quan tâm!"Vân Thi Thi rút tay lại, buồn bã đi đến cửa sổ, tự lầm bầm một mình: "Người gì đâu, nói thì dễ lắm, nếu thật sự có một ngày như vậy, em mập lên, ai biết anh có chê hay không?"Cửa sổ có tầm nhìn ra biển, đúng lúc là ban đêm, ánh trăng soi sáng những gợn sóng lăn tăn trên mặt biển, cảnh đêm đẹp đẽ khiến lòng người an tĩnh.Phía sau, hơi thở của đàn ông thổi đến.Anh áp vào lưng cô, nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo thon thả."Sao anh có cảm giác, em không hề mập lên chút nào vậy?""Bởi vì anh xem em là heo! Nuôi đến cuối năm là có thể đem cân bán với giá cao rồi!"Mộ Nhã Triết nghe vậy, bất đất dĩ bị cô chọc cười.Nuôi heo?Lại còn cân bán?"Mộ Nhã Triết anh không sa sút đến nỗi bán thịt heo.""Hơ."Vân Thi Thi định xoay người lại thì bị anh giữ chặt, cô thì thầm: "Này, anh đừng có đè em, nặng quá!""Cảnh biển rất đẹp, không phải em rất thích ngắm biển sao?"Không biết từ khi nào, chiếc váy đã bị anh vén lên một góc.Cuối cùng, cô bị bế lên giường, một trận mây mưa diễn ra sau đó, dĩ nhiên là chuyện nước chảy thành sông.Ở trên giường, người nào đó lập tức biến thành dã thú, ăn cô sạch sẽ!Chỉ là, tối nay Mộ Nhã Triết phải tiết chế chút, sau một lần lâm trận liền rút quân, hai người ôm nhau ngủ.Hôm sau thức dậy, lúc đánh răng rửa mặt cô phát hiện trên cổ mình có một dấu hôn, xấu hổ vội vàng thoa một lớp che khuyết điểm thật dày, vất vả lắm mới làm mờ được dấu hôn!
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Phụ nữ có thai thường sẽ bị rạn da.Nhưng cô lại may mắn được ông trời ưu ái, lúc mang thai Nguyệt Dao, con gái thương xót cho cô nên không khiến bụng quá to.Cuối cùng, sau khi chọn lễ phục xong, Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết trở về khách sạn, cô nằm dài trên giường, đau khổ giấu mặt."Em muốn giảm cân."Tối nay, cô đã nói câu này hai mươi tám lần.Người đàn ông nào đó dở khóc dở cười."Đã kết hôn rồi, giảm cân làm gì nữa?"Vân Thi Thi nghiêm túc nói: "Em muốn thật xinh đẹp!"Mộ Nhã Triết cong môi cười: "Xinh đẹp? Em xinh đẹp cho ai xem?""Cho anh xem đó!""Nếu như để anh xem, vậy thì không cần! Dù cho dáng người em có thay đổi, mập mạp lên anh cũng không quan tâm!"Vân Thi Thi nghe vậy, hốt hoảng che miệng anh lại: "Hứ, không được nói vậy! Toàn nói lời xui xẻo! Lở như thật sự xảy ra thì sao? Có phải anh chê em chưa đủ mập không?"Xui xẻo?Mộ Nhã Triết bị những lời của cô chọc cười.Nói cái gì vậy chứ?Anh cầm lấy cổ tay cô, lấy ra khỏi miệng mình, nhếch hàng chân mày anh tuấn: "Sao lại xui xẻo, anh đâu phải miệng quạ, sợ gì linh nghiệm.""Nhưng lỡ như em mập lên thì sao? Chỉ một cái tuần trăng mật, mà em đã tăng 5kg, tại ai mà em tăng 5kg hả?""Không sao cả."Mộ Nhã Triết hôn lên đầu ngón tay cô: "Anh không quan tâm.""Nhưng mà em quan tâm!"Vân Thi Thi rút tay lại, buồn bã đi đến cửa sổ, tự lầm bầm một mình: "Người gì đâu, nói thì dễ lắm, nếu thật sự có một ngày như vậy, em mập lên, ai biết anh có chê hay không?"Cửa sổ có tầm nhìn ra biển, đúng lúc là ban đêm, ánh trăng soi sáng những gợn sóng lăn tăn trên mặt biển, cảnh đêm đẹp đẽ khiến lòng người an tĩnh.Phía sau, hơi thở của đàn ông thổi đến.Anh áp vào lưng cô, nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo thon thả."Sao anh có cảm giác, em không hề mập lên chút nào vậy?""Bởi vì anh xem em là heo! Nuôi đến cuối năm là có thể đem cân bán với giá cao rồi!"Mộ Nhã Triết nghe vậy, bất đất dĩ bị cô chọc cười.Nuôi heo?Lại còn cân bán?"Mộ Nhã Triết anh không sa sút đến nỗi bán thịt heo.""Hơ."Vân Thi Thi định xoay người lại thì bị anh giữ chặt, cô thì thầm: "Này, anh đừng có đè em, nặng quá!""Cảnh biển rất đẹp, không phải em rất thích ngắm biển sao?"Không biết từ khi nào, chiếc váy đã bị anh vén lên một góc.Cuối cùng, cô bị bế lên giường, một trận mây mưa diễn ra sau đó, dĩ nhiên là chuyện nước chảy thành sông.Ở trên giường, người nào đó lập tức biến thành dã thú, ăn cô sạch sẽ!Chỉ là, tối nay Mộ Nhã Triết phải tiết chế chút, sau một lần lâm trận liền rút quân, hai người ôm nhau ngủ.Hôm sau thức dậy, lúc đánh răng rửa mặt cô phát hiện trên cổ mình có một dấu hôn, xấu hổ vội vàng thoa một lớp che khuyết điểm thật dày, vất vả lắm mới làm mờ được dấu hôn!