Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 3321: Thay Đổi Bất Ngờ (62)
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Mộc Tịch lạnh run một trận.Bất kể việc đứng trước mặt cô ta chỉ là một đứa bé chưa đến 8 tuổi nhưng khi thế lạnh lùng trên người nó làm cho cô ta sợ hãi một phen!Mộ Nhã Triết kéo cậu vào trong lòng nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, an ủi nói: “Hữu Hữu đừng sợ…”Mặc dù trái tim anh giây phút này rối thành một cục.Hữu Hữu tức giận đến run cả người, nghĩ đến nếu như mẹ biết được người phản bội mình là Mộc Tịch thì sẽ có bao nhiêu đau lòng.Mộ Dịch Thần nói: “Hữu Hữu không cần lo lắng bây giờ chưa có tin tức gì chính là tin tốt nhất đó. Chỉ là bây giờ vẫn không tìm ra tung tích của mẹ, càng không biết kẻ đứng sau việc này là ai. Nhưng mà anh nghĩ người đó muốn dùng mẹ làm con tin để đàm phán với ai đó!”Dừng lại một chút cậu nghi ngờ hỏi Mộ Nhã Triết: “Cha, có phải gần đây cha đắc tội với người khác không?Mộ Nhã Triết mím môi lắc đầu nói: “Không có!”Hữu Hữu xiết chặt tay nặng nề nói: “Có lẽ… con đoán không sai.”“Cái gì?”"Nhất định là Dieter Rees!"Giác quan thứ sáu của cậu chắc chắn không sai.Di động bỗng nhiên reo lên.Hữu Hữu còn tưởng là Cung Kiệt gọi video đến, cậu vội vàng lấy điện thoại di động ra, nhìn trên màn hình hiện lên một số điện thoại xa lạ, tim cậu như ngừng cậu không do dự bắt máy.Theo đường truyền internet hình ảnh dần dần rõ nét.Bên trong video một người đàn ông đang ngồi trên ghế, một khuôn mặt giữ tợn đập vào mắt cậu.“Ha ha, thằng nhóc, từ lúc chia tay đến nay vẫn khỏe chứ?”Mộ Nhã Triết nhíu mày, người đàn ông này rất xa lạ, anh chưa từ gặp người này.Nhưng không có nghĩa là Hữu Hữu không quen biết ông ta."Dieter Rees?"Hữu Hữu cũng chưa từng thấy qua gương mặt thật của Dieter Rees, cậu nghi ngờ nhíu mày.“Thông minh thật! Quả thật khó mà tin được, ta vốn nghi ngờ rốt cuộc thiếu niên thiên tài của tập đoàn Cụ Phong có thật sự chỉ mới 8 tuổi không, nhưng mà bây giờ tận mắt nhìn thấy, ta đã tin rồi.”Hình ảnh bên trong xung quanh Dieter Rees tối đen, phán đoán ban đầu ông ta có thể đang ở trong một căn phòng chứa đồ trên du thuyền.Mặc dù độ phân giải của video có hạn nhưng cậu vẫn thấy được bụi đang bay trong không khí.Mộc Tịch nghe được âm thanh cô ngẩng mạnh đầu, mặc dù lúc trước chỉ có thông qua điện thoại liên lạc với cô âm thanh đã bị thay đổi nhưng tiếng của người đàn ông này có điểm đặc biệt rất dễ nhận ra đó là âm trầm, khàn khàn, khiến cho người nghe không rét mà run.Là ông ta.Cô ta lập tức nhận ra.Mộc Tịch đi đến trước di động chăm chú nhìn vào gương mặt người đàn ông trong điện thoại, cô lớn tiếng rống lên: “Ông đã làm gì Thi Thi?”Cô nói tiếng Trung nên Dieter Rees không hiểu, ông ta hiểu nhầm ý của cô.“Cô muốn gặp ba mẹ của mình sao? Được.”Dieter Rees dùng ánh mắt ra chỉ thị, hình ảnh vừa chuyển đã rất nhanh chuyển sang phía bên kia.Trong ánh sáng yếu ớt, Mộc Tịch tận mắt thấy cha mẹ của mình bị trói ở trên cây cột sắt, dây xích quấn chặt lấy bọn họ.Trên người bọn họ không thấy có thương tích có lẽ Dieter Rees thật sự không có tra tấn bọn họ nhiều.Chỉ là bị bắt giữ thời gian lâu tinh thần của họ thật sự không ổn, đầu chúi xuống không biết là đang tỉnh hay là vẫn hôn mê không biết sống chết thế nào.Hữu Hữu bây giờ đã hiểu được vì sao Mộc Tịch lại làm như vậy hóa ra Dieter Rees bắt cóc cha mẹ của cô ấy.Đê tiện!Vô sỉ! Cáo già!Ông ta biết dựa vào chính thực lực của mình thì cơ bản là không thể đụng đến người Vân Thi Thi được vì vậy nên lợi dụng Mộc Tịch dụ Vân Thi Thi đến bến cảng.
Mộc Tịch lạnh run một trận.
Bất kể việc đứng trước mặt cô ta chỉ là một đứa bé chưa đến 8 tuổi nhưng khi thế lạnh lùng trên người nó làm cho cô ta sợ hãi một phen!
Mộ Nhã Triết kéo cậu vào trong lòng nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, an ủi nói: “Hữu Hữu đừng sợ…”
Mặc dù trái tim anh giây phút này rối thành một cục.
Hữu Hữu tức giận đến run cả người, nghĩ đến nếu như mẹ biết được người phản bội mình là Mộc Tịch thì sẽ có bao nhiêu đau lòng.
Mộ Dịch Thần nói: “Hữu Hữu không cần lo lắng bây giờ chưa có tin tức gì chính là tin tốt nhất đó. Chỉ là bây giờ vẫn không tìm ra tung tích của mẹ, càng không biết kẻ đứng sau việc này là ai. Nhưng mà anh nghĩ người đó muốn dùng mẹ làm con tin để đàm phán với ai đó!”
Dừng lại một chút cậu nghi ngờ hỏi Mộ Nhã Triết: “Cha, có phải gần đây cha đắc tội với người khác không?
Mộ Nhã Triết mím môi lắc đầu nói: “Không có!”
Hữu Hữu xiết chặt tay nặng nề nói: “Có lẽ… con đoán không sai.”
“Cái gì?”
"Nhất định là Dieter Rees!"
Giác quan thứ sáu của cậu chắc chắn không sai.
Di động bỗng nhiên reo lên.
Hữu Hữu còn tưởng là Cung Kiệt gọi video đến, cậu vội vàng lấy điện thoại di động ra, nhìn trên màn hình hiện lên một số điện thoại xa lạ, tim cậu như ngừng cậu không do dự bắt máy.
Theo đường truyền internet hình ảnh dần dần rõ nét.
Bên trong video một người đàn ông đang ngồi trên ghế, một khuôn mặt giữ tợn đập vào mắt cậu.
“Ha ha, thằng nhóc, từ lúc chia tay đến nay vẫn khỏe chứ?”
Mộ Nhã Triết nhíu mày, người đàn ông này rất xa lạ, anh chưa từ gặp người này.
Nhưng không có nghĩa là Hữu Hữu không quen biết ông ta.
"Dieter Rees?"
Hữu Hữu cũng chưa từng thấy qua gương mặt thật của Dieter Rees, cậu nghi ngờ nhíu mày.
“Thông minh thật! Quả thật khó mà tin được, ta vốn nghi ngờ rốt cuộc thiếu niên thiên tài của tập đoàn Cụ Phong có thật sự chỉ mới 8 tuổi không, nhưng mà bây giờ tận mắt nhìn thấy, ta đã tin rồi.”
Hình ảnh bên trong xung quanh Dieter Rees tối đen, phán đoán ban đầu ông ta có thể đang ở trong một căn phòng chứa đồ trên du thuyền.
Mặc dù độ phân giải của video có hạn nhưng cậu vẫn thấy được bụi đang bay trong không khí.
Mộc Tịch nghe được âm thanh cô ngẩng mạnh đầu, mặc dù lúc trước chỉ có thông qua điện thoại liên lạc với cô âm thanh đã bị thay đổi nhưng tiếng của người đàn ông này có điểm đặc biệt rất dễ nhận ra đó là âm trầm, khàn khàn, khiến cho người nghe không rét mà run.
Là ông ta.
Cô ta lập tức nhận ra.
Mộc Tịch đi đến trước di động chăm chú nhìn vào gương mặt người đàn ông trong điện thoại, cô lớn tiếng rống lên: “Ông đã làm gì Thi Thi?”
Cô nói tiếng Trung nên Dieter Rees không hiểu, ông ta hiểu nhầm ý của cô.
“Cô muốn gặp ba mẹ của mình sao? Được.”
Dieter Rees dùng ánh mắt ra chỉ thị, hình ảnh vừa chuyển đã rất nhanh chuyển sang phía bên kia.
Trong ánh sáng yếu ớt, Mộc Tịch tận mắt thấy cha mẹ của mình bị trói ở trên cây cột sắt, dây xích quấn chặt lấy bọn họ.
Trên người bọn họ không thấy có thương tích có lẽ Dieter Rees thật sự không có tra tấn bọn họ nhiều.
Chỉ là bị bắt giữ thời gian lâu tinh thần của họ thật sự không ổn, đầu chúi xuống không biết là đang tỉnh hay là vẫn hôn mê không biết sống chết thế nào.
Hữu Hữu bây giờ đã hiểu được vì sao Mộc Tịch lại làm như vậy hóa ra Dieter Rees bắt cóc cha mẹ của cô ấy.
Đê tiện!
Vô sỉ! Cáo già!
Ông ta biết dựa vào chính thực lực của mình thì cơ bản là không thể đụng đến người Vân Thi Thi được vì vậy nên lợi dụng Mộc Tịch dụ Vân Thi Thi đến bến cảng.
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Mộc Tịch lạnh run một trận.Bất kể việc đứng trước mặt cô ta chỉ là một đứa bé chưa đến 8 tuổi nhưng khi thế lạnh lùng trên người nó làm cho cô ta sợ hãi một phen!Mộ Nhã Triết kéo cậu vào trong lòng nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, an ủi nói: “Hữu Hữu đừng sợ…”Mặc dù trái tim anh giây phút này rối thành một cục.Hữu Hữu tức giận đến run cả người, nghĩ đến nếu như mẹ biết được người phản bội mình là Mộc Tịch thì sẽ có bao nhiêu đau lòng.Mộ Dịch Thần nói: “Hữu Hữu không cần lo lắng bây giờ chưa có tin tức gì chính là tin tốt nhất đó. Chỉ là bây giờ vẫn không tìm ra tung tích của mẹ, càng không biết kẻ đứng sau việc này là ai. Nhưng mà anh nghĩ người đó muốn dùng mẹ làm con tin để đàm phán với ai đó!”Dừng lại một chút cậu nghi ngờ hỏi Mộ Nhã Triết: “Cha, có phải gần đây cha đắc tội với người khác không?Mộ Nhã Triết mím môi lắc đầu nói: “Không có!”Hữu Hữu xiết chặt tay nặng nề nói: “Có lẽ… con đoán không sai.”“Cái gì?”"Nhất định là Dieter Rees!"Giác quan thứ sáu của cậu chắc chắn không sai.Di động bỗng nhiên reo lên.Hữu Hữu còn tưởng là Cung Kiệt gọi video đến, cậu vội vàng lấy điện thoại di động ra, nhìn trên màn hình hiện lên một số điện thoại xa lạ, tim cậu như ngừng cậu không do dự bắt máy.Theo đường truyền internet hình ảnh dần dần rõ nét.Bên trong video một người đàn ông đang ngồi trên ghế, một khuôn mặt giữ tợn đập vào mắt cậu.“Ha ha, thằng nhóc, từ lúc chia tay đến nay vẫn khỏe chứ?”Mộ Nhã Triết nhíu mày, người đàn ông này rất xa lạ, anh chưa từ gặp người này.Nhưng không có nghĩa là Hữu Hữu không quen biết ông ta."Dieter Rees?"Hữu Hữu cũng chưa từng thấy qua gương mặt thật của Dieter Rees, cậu nghi ngờ nhíu mày.“Thông minh thật! Quả thật khó mà tin được, ta vốn nghi ngờ rốt cuộc thiếu niên thiên tài của tập đoàn Cụ Phong có thật sự chỉ mới 8 tuổi không, nhưng mà bây giờ tận mắt nhìn thấy, ta đã tin rồi.”Hình ảnh bên trong xung quanh Dieter Rees tối đen, phán đoán ban đầu ông ta có thể đang ở trong một căn phòng chứa đồ trên du thuyền.Mặc dù độ phân giải của video có hạn nhưng cậu vẫn thấy được bụi đang bay trong không khí.Mộc Tịch nghe được âm thanh cô ngẩng mạnh đầu, mặc dù lúc trước chỉ có thông qua điện thoại liên lạc với cô âm thanh đã bị thay đổi nhưng tiếng của người đàn ông này có điểm đặc biệt rất dễ nhận ra đó là âm trầm, khàn khàn, khiến cho người nghe không rét mà run.Là ông ta.Cô ta lập tức nhận ra.Mộc Tịch đi đến trước di động chăm chú nhìn vào gương mặt người đàn ông trong điện thoại, cô lớn tiếng rống lên: “Ông đã làm gì Thi Thi?”Cô nói tiếng Trung nên Dieter Rees không hiểu, ông ta hiểu nhầm ý của cô.“Cô muốn gặp ba mẹ của mình sao? Được.”Dieter Rees dùng ánh mắt ra chỉ thị, hình ảnh vừa chuyển đã rất nhanh chuyển sang phía bên kia.Trong ánh sáng yếu ớt, Mộc Tịch tận mắt thấy cha mẹ của mình bị trói ở trên cây cột sắt, dây xích quấn chặt lấy bọn họ.Trên người bọn họ không thấy có thương tích có lẽ Dieter Rees thật sự không có tra tấn bọn họ nhiều.Chỉ là bị bắt giữ thời gian lâu tinh thần của họ thật sự không ổn, đầu chúi xuống không biết là đang tỉnh hay là vẫn hôn mê không biết sống chết thế nào.Hữu Hữu bây giờ đã hiểu được vì sao Mộc Tịch lại làm như vậy hóa ra Dieter Rees bắt cóc cha mẹ của cô ấy.Đê tiện!Vô sỉ! Cáo già!Ông ta biết dựa vào chính thực lực của mình thì cơ bản là không thể đụng đến người Vân Thi Thi được vì vậy nên lợi dụng Mộc Tịch dụ Vân Thi Thi đến bến cảng.