Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 3384: Sống lại từ cõi chết (25)
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Cậu thờ ơ, sau khi Lisa phủ áo lên cậu khép chặt lại, nhưng vẫn chăm chú nhìn mặt biển không nói một lời.Lúc trước, Cung Thiếu Ảnh đưa cậu ra hòn đảo tư nhân này điều dưỡng.Khí hậu cạnh bờ biển mát mẻ bốn mùa, rất thích hợp điều dưỡng thân thể. Thứ nhất, là để tránh tai mắt của người khác, Cung Kiệt thường xuyên ra vào trụ sở chính, nếu để cậu lại Cung gia khó tránh việc để lộ tung tích.Thứ hai, là để điều dưỡng thân thể cậu.Alice nói cậu cần một nơi thanh tịnh để nghỉ ngơi, Cung Thiếu Ảnh liền nghĩ đến chỗ này, hơn nữa, ông ta còn sắp xếp Lisa ở bên cạnh bảo vệ 24/24. Lisa biết cô có một chủ nhân mới, nhưng khi gặp mặt thì có hơi kinh ngạc.Là cậu ta!Mặc dù đã đổi tên, không phải Hữu Hữu mà là “Cung Phạm”, tính cách cũng không giống lúc trước cho lắm! Khi cậu tỉnh lại, rất thích đứng ở bờ biển ngắm cảnh.Cô có nói gì đi nữa cậu cũng tiết kiệm dù chỉ là một câu.Lúc còn là Hữu Hữu, mặc dù có lúc để lộ sự già dặn không hợp lứa tuổi nhưng phần lớn thời gian cậu đều đơn thuần như một đứa trẻ. Nhưng hôm nay cậu trở thành “Cung Phạm”, một người cô có cố gắng cũng không thể nhìn thấu.Cậu rất ít khi nói chuyện, cả ngày không vượt quá mười câu, lời ít ý nhiều.Chẳng qua là sống chung một thời gian nên có chút hiểu ý. Có lúc, chỉ cần một ánh mắt cô lập tức hiểu cậu muốn gì.Cho tới bây giờ cậu chỉ nói một lần, không nghe rõ cậu cũng không nói lại lần hai.Ở trên đảo, trừ việc hợp tác điều trị với Alice thì một ngày bốn bữa cậu cực kỳ đúng giờ. Bảy giờ sáng cậu liền thức dậy, sau đó đi một vòng bờ biển rồi vào thư phòng đọc sách.Ăn trưa xong cậu sẽ đến trung tâm trị liệu làm kiểm tra.Tình trạng sức khỏe cậu rất tệ, qua một thời gian điều dưỡng các chức năng đã tốt lên nhiều. Có lúc, Alice không có trên đảo, buổi chiều cậu hay vào phòng thí nghiệm nghiên cứu truyền tải lượng tử.Buổi tối, ăn xong cậu liền lên giường ngủ sớm.Lisa hiểu, cậu lầm lì ít nói một phần là vì tính tình, mặt khác là rất nhiều ký ức của cậu đã bị phong bế. Vì vậy, có khi đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng.Thứ cậu nhớ rõ duy nhất chính là kế hoạch “Thiên Nhãn”.Bình thường, cậu hay giam mình trong phòng thí nghiệm, không ngừng nghiên cứu công thức. Có lúc cô đi vào, phát hiện cậu nằm trên bàn, hô hấp suy yếu.Cô đau lòng nhưng không biết phải làm gì.Cô biết, Alice phong bế ký ức của cậu là do Cung Thiếu Ảnh ra lệnh. Cậu bị đưa ra hòn đảo này, cô sẽ cố hết sức bảo vệ cậu....“Chủ nhân, gió ngày càng mạnh rồi, chúng ta về thôi!” Cô đứng bên cạnh nhỏ giọng nói.Cung Phạm không nói gì, bóng lưng cậu không hề động đậy, gió biển thổi da lạnh rát nhưng cậu cũng không biết, cố chấp đứng ở ngoài biển như vầy rốt cuộc đang chờ cái gì.Nhiệt độ ngày càng giảm, gió rét tận xương, đột nhiên cậu xoay người đi về phía biệt thự. Lisa lập tức đi theo sau lưng.Hòn đảo lớn như vậy, xây dựng lên mấy dinh thự nguy nga, trở thành nơi cô lập cậu.
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Cậu thờ ơ, sau khi Lisa phủ áo lên cậu khép chặt lại, nhưng vẫn chăm chú nhìn mặt biển không nói một lời.Lúc trước, Cung Thiếu Ảnh đưa cậu ra hòn đảo tư nhân này điều dưỡng.Khí hậu cạnh bờ biển mát mẻ bốn mùa, rất thích hợp điều dưỡng thân thể. Thứ nhất, là để tránh tai mắt của người khác, Cung Kiệt thường xuyên ra vào trụ sở chính, nếu để cậu lại Cung gia khó tránh việc để lộ tung tích.Thứ hai, là để điều dưỡng thân thể cậu.Alice nói cậu cần một nơi thanh tịnh để nghỉ ngơi, Cung Thiếu Ảnh liền nghĩ đến chỗ này, hơn nữa, ông ta còn sắp xếp Lisa ở bên cạnh bảo vệ 24/24. Lisa biết cô có một chủ nhân mới, nhưng khi gặp mặt thì có hơi kinh ngạc.Là cậu ta!Mặc dù đã đổi tên, không phải Hữu Hữu mà là “Cung Phạm”, tính cách cũng không giống lúc trước cho lắm! Khi cậu tỉnh lại, rất thích đứng ở bờ biển ngắm cảnh.Cô có nói gì đi nữa cậu cũng tiết kiệm dù chỉ là một câu.Lúc còn là Hữu Hữu, mặc dù có lúc để lộ sự già dặn không hợp lứa tuổi nhưng phần lớn thời gian cậu đều đơn thuần như một đứa trẻ. Nhưng hôm nay cậu trở thành “Cung Phạm”, một người cô có cố gắng cũng không thể nhìn thấu.Cậu rất ít khi nói chuyện, cả ngày không vượt quá mười câu, lời ít ý nhiều.Chẳng qua là sống chung một thời gian nên có chút hiểu ý. Có lúc, chỉ cần một ánh mắt cô lập tức hiểu cậu muốn gì.Cho tới bây giờ cậu chỉ nói một lần, không nghe rõ cậu cũng không nói lại lần hai.Ở trên đảo, trừ việc hợp tác điều trị với Alice thì một ngày bốn bữa cậu cực kỳ đúng giờ. Bảy giờ sáng cậu liền thức dậy, sau đó đi một vòng bờ biển rồi vào thư phòng đọc sách.Ăn trưa xong cậu sẽ đến trung tâm trị liệu làm kiểm tra.Tình trạng sức khỏe cậu rất tệ, qua một thời gian điều dưỡng các chức năng đã tốt lên nhiều. Có lúc, Alice không có trên đảo, buổi chiều cậu hay vào phòng thí nghiệm nghiên cứu truyền tải lượng tử.Buổi tối, ăn xong cậu liền lên giường ngủ sớm.Lisa hiểu, cậu lầm lì ít nói một phần là vì tính tình, mặt khác là rất nhiều ký ức của cậu đã bị phong bế. Vì vậy, có khi đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng.Thứ cậu nhớ rõ duy nhất chính là kế hoạch “Thiên Nhãn”.Bình thường, cậu hay giam mình trong phòng thí nghiệm, không ngừng nghiên cứu công thức. Có lúc cô đi vào, phát hiện cậu nằm trên bàn, hô hấp suy yếu.Cô đau lòng nhưng không biết phải làm gì.Cô biết, Alice phong bế ký ức của cậu là do Cung Thiếu Ảnh ra lệnh. Cậu bị đưa ra hòn đảo này, cô sẽ cố hết sức bảo vệ cậu....“Chủ nhân, gió ngày càng mạnh rồi, chúng ta về thôi!” Cô đứng bên cạnh nhỏ giọng nói.Cung Phạm không nói gì, bóng lưng cậu không hề động đậy, gió biển thổi da lạnh rát nhưng cậu cũng không biết, cố chấp đứng ở ngoài biển như vầy rốt cuộc đang chờ cái gì.Nhiệt độ ngày càng giảm, gió rét tận xương, đột nhiên cậu xoay người đi về phía biệt thự. Lisa lập tức đi theo sau lưng.Hòn đảo lớn như vậy, xây dựng lên mấy dinh thự nguy nga, trở thành nơi cô lập cậu.
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Cậu thờ ơ, sau khi Lisa phủ áo lên cậu khép chặt lại, nhưng vẫn chăm chú nhìn mặt biển không nói một lời.Lúc trước, Cung Thiếu Ảnh đưa cậu ra hòn đảo tư nhân này điều dưỡng.Khí hậu cạnh bờ biển mát mẻ bốn mùa, rất thích hợp điều dưỡng thân thể. Thứ nhất, là để tránh tai mắt của người khác, Cung Kiệt thường xuyên ra vào trụ sở chính, nếu để cậu lại Cung gia khó tránh việc để lộ tung tích.Thứ hai, là để điều dưỡng thân thể cậu.Alice nói cậu cần một nơi thanh tịnh để nghỉ ngơi, Cung Thiếu Ảnh liền nghĩ đến chỗ này, hơn nữa, ông ta còn sắp xếp Lisa ở bên cạnh bảo vệ 24/24. Lisa biết cô có một chủ nhân mới, nhưng khi gặp mặt thì có hơi kinh ngạc.Là cậu ta!Mặc dù đã đổi tên, không phải Hữu Hữu mà là “Cung Phạm”, tính cách cũng không giống lúc trước cho lắm! Khi cậu tỉnh lại, rất thích đứng ở bờ biển ngắm cảnh.Cô có nói gì đi nữa cậu cũng tiết kiệm dù chỉ là một câu.Lúc còn là Hữu Hữu, mặc dù có lúc để lộ sự già dặn không hợp lứa tuổi nhưng phần lớn thời gian cậu đều đơn thuần như một đứa trẻ. Nhưng hôm nay cậu trở thành “Cung Phạm”, một người cô có cố gắng cũng không thể nhìn thấu.Cậu rất ít khi nói chuyện, cả ngày không vượt quá mười câu, lời ít ý nhiều.Chẳng qua là sống chung một thời gian nên có chút hiểu ý. Có lúc, chỉ cần một ánh mắt cô lập tức hiểu cậu muốn gì.Cho tới bây giờ cậu chỉ nói một lần, không nghe rõ cậu cũng không nói lại lần hai.Ở trên đảo, trừ việc hợp tác điều trị với Alice thì một ngày bốn bữa cậu cực kỳ đúng giờ. Bảy giờ sáng cậu liền thức dậy, sau đó đi một vòng bờ biển rồi vào thư phòng đọc sách.Ăn trưa xong cậu sẽ đến trung tâm trị liệu làm kiểm tra.Tình trạng sức khỏe cậu rất tệ, qua một thời gian điều dưỡng các chức năng đã tốt lên nhiều. Có lúc, Alice không có trên đảo, buổi chiều cậu hay vào phòng thí nghiệm nghiên cứu truyền tải lượng tử.Buổi tối, ăn xong cậu liền lên giường ngủ sớm.Lisa hiểu, cậu lầm lì ít nói một phần là vì tính tình, mặt khác là rất nhiều ký ức của cậu đã bị phong bế. Vì vậy, có khi đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng.Thứ cậu nhớ rõ duy nhất chính là kế hoạch “Thiên Nhãn”.Bình thường, cậu hay giam mình trong phòng thí nghiệm, không ngừng nghiên cứu công thức. Có lúc cô đi vào, phát hiện cậu nằm trên bàn, hô hấp suy yếu.Cô đau lòng nhưng không biết phải làm gì.Cô biết, Alice phong bế ký ức của cậu là do Cung Thiếu Ảnh ra lệnh. Cậu bị đưa ra hòn đảo này, cô sẽ cố hết sức bảo vệ cậu....“Chủ nhân, gió ngày càng mạnh rồi, chúng ta về thôi!” Cô đứng bên cạnh nhỏ giọng nói.Cung Phạm không nói gì, bóng lưng cậu không hề động đậy, gió biển thổi da lạnh rát nhưng cậu cũng không biết, cố chấp đứng ở ngoài biển như vầy rốt cuộc đang chờ cái gì.Nhiệt độ ngày càng giảm, gió rét tận xương, đột nhiên cậu xoay người đi về phía biệt thự. Lisa lập tức đi theo sau lưng.Hòn đảo lớn như vậy, xây dựng lên mấy dinh thự nguy nga, trở thành nơi cô lập cậu.