Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 3386: Thêm hà vào cảnh (2)
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Nửa tiếng sau, cả đám người khóc lóc xin tha: “Tiểu thiếu gia, cậu bảo chúng tôi đi dẹp đường, đi đánh nhau đều được, nhưng mà... Làm thiệp chúc mừng khó quá, chúng tôi không thể!”Tiểu Bảo tức giận: “Ai muốn mấy chú đánh đánh giết giết chứ! Chẳng qua chỉ là bài tập thủ công đơn giản, mấy chú cũng không làm được sao?”“Thật sự làm không được!” “Đúng vậy, đúng vậy! Chuyện này khó hơn đánh nhau nhiều!”“Đúng vậy đó! Hồi bé, chúng tôi được ăn miếng cơm, có quyển sách đọc đã rất xa xỉ rồi! Làm gì có những bài tập khó thế này!”Tiểu Bảo bị họ làm cho thất vọng, vậy nên kêu gào muốn Cố Cảnh Liên giúp. Vậy nên, cậu cầm quyển sách đi đến thư phòng Cố Cảnh Liên.Anh ta đang luyện thư pháp, Tiểu Bảo đẩy cửa đi vào trong, cậu leo lên người anh ta, đặt giấy và kéo lên tờ giấy tuyên thành, yêu cầu: “Chú, làm thiệp chúc mừng giúp cháu đi!”Cố Cảnh Liên: “...” Anh lạnh lùng nhìn cây viết lông bị Tiểu Bảo làm rơi, mực vây ra trên giấy tuyên thành, cắn răng hỏi: “Muốn chết hả?”“Chú, giúp đỡ chút đi mà!”Tiểu Bảo đáng thương kéo ống tay áo anh, mếu máo sắp khóc: “Chú không giúp cháu, chẳng có ai giúp được cả!” “Tự làm đi!”“Nhưng cháu không biết làm mà!”Tiểu Bảo uất ức nói: “Cháu không biết cắt, khó học quá...” Cậu cắn môi, giơ đôi tay nhỏ bé ra, bên trên dán đầy băng cá nhân, rõ ràng là bị thương do dùng kéo!Cố Cảnh Liên nhíu mày, cuối cùng cũng lo lắng: “Bị gì vậy?”“Cháu... Cháu không biết cắt! Nên bị đứt tay!” Môi anh co rút, không nhịn được nói: “Thật là phiền phức!”Miệng nói vậy nhưng anh vẫn cầm kéo, hừ lạnh: “Muốn làm gì?”“Thiệp chúc mừng!” Tiểu Bảo cười xấu xa: “Là hình lập thể!”Thiệp chúc mừng hình lập thể?Ai mà biết làm? Mặt Cố Cảnh Liên u ám, anh xếp đôi tấm giấy sau đó dùng bút viết lên.Một phút sau, Tiểu Bảo kinh ngạc cầm tấm thiệp anh vừa làm xong, tấm giấy thủ công trắng tinh, bên trên dùng bút lông viết hai chữ... “Lập thể”!“Xong rồi. Thiệp chúc mừng hình lập thể.” Tiểu Bảo trợn to hai mắt: “Có loại này nữa ạ?”“Không phải cháu nói làm thiệp chúc mừng “Lập thể” ư!”Cố Cảnh Liên chỉ chỉ hai chữ: “Đúng là lập thể đấy.” Tiểu Bảo: “...”Thật là phí hết sức lực mà.“Chú cũng quá qua loa rồi, thiệp chúc mừng lập thể khó làm như vậy sao?” “Khó hơn so với đánh cháu đấy.”Tiểu Bảo: “...”Nếu không nghe ra sự uy hiếp trong lời nói của anh thì cậu thật ngốc. Cậu ngoan ngoãn dọn dẹp tài sản của mình, nhăn nhó đi ra cửa, Cố Cảnh Liên chau mày nhìn bộ dạng uất ức của cậu, nhóc con này, thật không có tiền đồ!Đêm hôm khuya khoắc.Sở Hà đi ngang thư phòng thì thấy cửa khép hờ, đèn bên trong vẫn sáng. Cô nghi ngờ đẩy cửa, thấy anh đang ngồi trước bàn lười biếng ngáp một cái.Trên bàn, các loại giấy thủ công bừa bộn, dao, kéo, keo dán đầy đủ.Mặt anh có hơi mệt mỏi, cúi đầu nhìn tấm thiệp đã làm xong một nửa trong tay.
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Nửa tiếng sau, cả đám người khóc lóc xin tha: “Tiểu thiếu gia, cậu bảo chúng tôi đi dẹp đường, đi đánh nhau đều được, nhưng mà... Làm thiệp chúc mừng khó quá, chúng tôi không thể!”Tiểu Bảo tức giận: “Ai muốn mấy chú đánh đánh giết giết chứ! Chẳng qua chỉ là bài tập thủ công đơn giản, mấy chú cũng không làm được sao?”“Thật sự làm không được!” “Đúng vậy, đúng vậy! Chuyện này khó hơn đánh nhau nhiều!”“Đúng vậy đó! Hồi bé, chúng tôi được ăn miếng cơm, có quyển sách đọc đã rất xa xỉ rồi! Làm gì có những bài tập khó thế này!”Tiểu Bảo bị họ làm cho thất vọng, vậy nên kêu gào muốn Cố Cảnh Liên giúp. Vậy nên, cậu cầm quyển sách đi đến thư phòng Cố Cảnh Liên.Anh ta đang luyện thư pháp, Tiểu Bảo đẩy cửa đi vào trong, cậu leo lên người anh ta, đặt giấy và kéo lên tờ giấy tuyên thành, yêu cầu: “Chú, làm thiệp chúc mừng giúp cháu đi!”Cố Cảnh Liên: “...” Anh lạnh lùng nhìn cây viết lông bị Tiểu Bảo làm rơi, mực vây ra trên giấy tuyên thành, cắn răng hỏi: “Muốn chết hả?”“Chú, giúp đỡ chút đi mà!”Tiểu Bảo đáng thương kéo ống tay áo anh, mếu máo sắp khóc: “Chú không giúp cháu, chẳng có ai giúp được cả!” “Tự làm đi!”“Nhưng cháu không biết làm mà!”Tiểu Bảo uất ức nói: “Cháu không biết cắt, khó học quá...” Cậu cắn môi, giơ đôi tay nhỏ bé ra, bên trên dán đầy băng cá nhân, rõ ràng là bị thương do dùng kéo!Cố Cảnh Liên nhíu mày, cuối cùng cũng lo lắng: “Bị gì vậy?”“Cháu... Cháu không biết cắt! Nên bị đứt tay!” Môi anh co rút, không nhịn được nói: “Thật là phiền phức!”Miệng nói vậy nhưng anh vẫn cầm kéo, hừ lạnh: “Muốn làm gì?”“Thiệp chúc mừng!” Tiểu Bảo cười xấu xa: “Là hình lập thể!”Thiệp chúc mừng hình lập thể?Ai mà biết làm? Mặt Cố Cảnh Liên u ám, anh xếp đôi tấm giấy sau đó dùng bút viết lên.Một phút sau, Tiểu Bảo kinh ngạc cầm tấm thiệp anh vừa làm xong, tấm giấy thủ công trắng tinh, bên trên dùng bút lông viết hai chữ... “Lập thể”!“Xong rồi. Thiệp chúc mừng hình lập thể.” Tiểu Bảo trợn to hai mắt: “Có loại này nữa ạ?”“Không phải cháu nói làm thiệp chúc mừng “Lập thể” ư!”Cố Cảnh Liên chỉ chỉ hai chữ: “Đúng là lập thể đấy.” Tiểu Bảo: “...”Thật là phí hết sức lực mà.“Chú cũng quá qua loa rồi, thiệp chúc mừng lập thể khó làm như vậy sao?” “Khó hơn so với đánh cháu đấy.”Tiểu Bảo: “...”Nếu không nghe ra sự uy hiếp trong lời nói của anh thì cậu thật ngốc. Cậu ngoan ngoãn dọn dẹp tài sản của mình, nhăn nhó đi ra cửa, Cố Cảnh Liên chau mày nhìn bộ dạng uất ức của cậu, nhóc con này, thật không có tiền đồ!Đêm hôm khuya khoắc.Sở Hà đi ngang thư phòng thì thấy cửa khép hờ, đèn bên trong vẫn sáng. Cô nghi ngờ đẩy cửa, thấy anh đang ngồi trước bàn lười biếng ngáp một cái.Trên bàn, các loại giấy thủ công bừa bộn, dao, kéo, keo dán đầy đủ.Mặt anh có hơi mệt mỏi, cúi đầu nhìn tấm thiệp đã làm xong một nửa trong tay.
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Nửa tiếng sau, cả đám người khóc lóc xin tha: “Tiểu thiếu gia, cậu bảo chúng tôi đi dẹp đường, đi đánh nhau đều được, nhưng mà... Làm thiệp chúc mừng khó quá, chúng tôi không thể!”Tiểu Bảo tức giận: “Ai muốn mấy chú đánh đánh giết giết chứ! Chẳng qua chỉ là bài tập thủ công đơn giản, mấy chú cũng không làm được sao?”“Thật sự làm không được!” “Đúng vậy, đúng vậy! Chuyện này khó hơn đánh nhau nhiều!”“Đúng vậy đó! Hồi bé, chúng tôi được ăn miếng cơm, có quyển sách đọc đã rất xa xỉ rồi! Làm gì có những bài tập khó thế này!”Tiểu Bảo bị họ làm cho thất vọng, vậy nên kêu gào muốn Cố Cảnh Liên giúp. Vậy nên, cậu cầm quyển sách đi đến thư phòng Cố Cảnh Liên.Anh ta đang luyện thư pháp, Tiểu Bảo đẩy cửa đi vào trong, cậu leo lên người anh ta, đặt giấy và kéo lên tờ giấy tuyên thành, yêu cầu: “Chú, làm thiệp chúc mừng giúp cháu đi!”Cố Cảnh Liên: “...” Anh lạnh lùng nhìn cây viết lông bị Tiểu Bảo làm rơi, mực vây ra trên giấy tuyên thành, cắn răng hỏi: “Muốn chết hả?”“Chú, giúp đỡ chút đi mà!”Tiểu Bảo đáng thương kéo ống tay áo anh, mếu máo sắp khóc: “Chú không giúp cháu, chẳng có ai giúp được cả!” “Tự làm đi!”“Nhưng cháu không biết làm mà!”Tiểu Bảo uất ức nói: “Cháu không biết cắt, khó học quá...” Cậu cắn môi, giơ đôi tay nhỏ bé ra, bên trên dán đầy băng cá nhân, rõ ràng là bị thương do dùng kéo!Cố Cảnh Liên nhíu mày, cuối cùng cũng lo lắng: “Bị gì vậy?”“Cháu... Cháu không biết cắt! Nên bị đứt tay!” Môi anh co rút, không nhịn được nói: “Thật là phiền phức!”Miệng nói vậy nhưng anh vẫn cầm kéo, hừ lạnh: “Muốn làm gì?”“Thiệp chúc mừng!” Tiểu Bảo cười xấu xa: “Là hình lập thể!”Thiệp chúc mừng hình lập thể?Ai mà biết làm? Mặt Cố Cảnh Liên u ám, anh xếp đôi tấm giấy sau đó dùng bút viết lên.Một phút sau, Tiểu Bảo kinh ngạc cầm tấm thiệp anh vừa làm xong, tấm giấy thủ công trắng tinh, bên trên dùng bút lông viết hai chữ... “Lập thể”!“Xong rồi. Thiệp chúc mừng hình lập thể.” Tiểu Bảo trợn to hai mắt: “Có loại này nữa ạ?”“Không phải cháu nói làm thiệp chúc mừng “Lập thể” ư!”Cố Cảnh Liên chỉ chỉ hai chữ: “Đúng là lập thể đấy.” Tiểu Bảo: “...”Thật là phí hết sức lực mà.“Chú cũng quá qua loa rồi, thiệp chúc mừng lập thể khó làm như vậy sao?” “Khó hơn so với đánh cháu đấy.”Tiểu Bảo: “...”Nếu không nghe ra sự uy hiếp trong lời nói của anh thì cậu thật ngốc. Cậu ngoan ngoãn dọn dẹp tài sản của mình, nhăn nhó đi ra cửa, Cố Cảnh Liên chau mày nhìn bộ dạng uất ức của cậu, nhóc con này, thật không có tiền đồ!Đêm hôm khuya khoắc.Sở Hà đi ngang thư phòng thì thấy cửa khép hờ, đèn bên trong vẫn sáng. Cô nghi ngờ đẩy cửa, thấy anh đang ngồi trước bàn lười biếng ngáp một cái.Trên bàn, các loại giấy thủ công bừa bộn, dao, kéo, keo dán đầy đủ.Mặt anh có hơi mệt mỏi, cúi đầu nhìn tấm thiệp đã làm xong một nửa trong tay.