Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 3395: Thêm hà Vào cảnh (11)
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Tiểu Bảo nghe đến đó, thình lình đứng bật dậy, tức giận: “Ai nói tên mình khó nghe? Tiểu Bảo là tên mẹ mình đặt cho! Mình thích cái tên Tiểu Bảo của mình!”Cô bé ngồi bàn trước xoay người lại, không bằng lòng với hành động diễu võ giương oai của nhóc mập, liền nói đỡ cho Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, không phải thầy có nói là cậu đã đổi tên sao? Cố Thừa Trạch, mình thấy nghe hay hơn Nặc Hàm đó!”“Gì?”Một đám bạn hét lên: “Vậy lúc trước vì sao gọi là ‘Sở Tiểu Bảo’ vậy? Khó nghe lắm, lại còn có cảm giác quê mùa!”“Vì… mẹ mình nói mình là bảo bối của mẹ! Nên đặt là Tiểu Bảo!”“Vậy vì sao cậu họ ‘Sở’, còn giờ lại biến thành họ ‘Cố’?“Sở là họ của mẹ mình!”“Ồ! Vậy sao cậu lại lấy họ mẹ? Không phải là… ”Một đứa cười ha hả nói: “Mẹ cậu mang theo cậu đi tái giá hả?”“Người cha này có phải là cha đẻ của cậu không?”“Chỉ là… lời các cậu nói đều không đúng!”Tiểu Bảo giận dữ nói: “Cha mình làm tổn thương mẹ mình, ngay từ đầu đã cho mình mang họ mẹ!”“Ra là như thế!”Lý do này dường như thuyết phục được đám trẻ.Có đứa hỏi: “Tiểu Bảo, cậu có ảnh chụp cha cậu không?”Tiểu Bảo có hơi chột dạ, đáp: “Không… Không có!”Nhóc mập chế nhạo nói: “Cậu ấy không dám mang ra thì có!”“Không phải thế! Tiểu Bảo, đợi đến buổi họp phụ huynh, cha cậu nhất định sẽ đến! Tới lúc đó, không phải sẽ được thấy cha của Tiểu Bảo sao? Các cậu không cần phải nhao nhao lên!”Cô bé phía trước ra sức bảo vệ Tiểu Bảo.Tiểu Bảo cảm kích nhìn cô bé, cười nói: “Sinh Nhi, cám ơn cậu.”Sinh Nhi nở nụ cười đáng mến, nắm lấy tay cậu: “Không có chi, tụi mình là bạn bè mà! Lời Tiểu Bảo nói mình đều tin!”Tiểu Bảo bỗng đứng dậy, lòng có chút bất an, nếu chú ấy thực sự không đến buổi họp phụ huynh, Sinh Nhi nhất định sẽ thất vọng về cậu!Chuông vào học vang lên, giáo viên bước vào lớp, các bạn nhỏ đều tự về chỗ ngồi. Tiểu Bảo lại đăm chiêu suy nghĩ.Tan học về đến nhà, Tiểu Bảo vào phòng, ngồi vào bàn học mà rầu rĩ không vui, mặt nhăn mày nhó.Sở Hà đi vào, kiểm tra bài tập thầy cô giáo giao cho cậu, thấy mặt mày cậu thất thần như thế, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.“Sao vậy con?”Cô cảm thấy là lạ: “Hai ngày nay, nhìn con có vẻ không vui.”Tiểu Bảo nhìn cô, dường như muốn mở miệng ra nói nhưng rồi lại thôi.Sở Hà gặng hỏi mãi, cậu mới kể hết ngọn nguồn.Trên lớp, nhóc mập từ trước đến nay luôn bất hòa với cậu, ở đâu cũng vậy, nhưng giữa hai cậu đúng là có một số chuyện.Ngồi phía trước Tiểu Bảo là Sinh Nhi, cô bé xinh xắn, thông minh nhất lớp, nhiều cậu bé trong lớp đều muốn làm thân.Nhóc mập cũng không ngoại lệ.Vốn dĩ, Sinh Nhi là bạn cùng bàn với nhóc mập, nhưng ở độ tuổi này, chỉ vì muốn thu hút sự chú ý của con gái, nên hầu hết các cậu bé đều dùng trò đùa cợt.Đi học thì hay vờ đụng trúng cô bé, đôi lúc, còn len lén kéo tóc.Sinh Nhi mệt mỏi với cậu ta, sau đó chuyển chỗ ngồi. Sinh Nhi giơ tay bảo rằng không muốn ngồi cùng bàn với Nặc Hàm nữa. Vì thế, thầy cô chuyển cô bé sang ngồi phía trước Tiểu Bảo.Tiểu Bảo là cậu bé khá nho nhã, hiểu lễ nghĩa, cũng là cậu bạn mà các cô bé trong lớp thích.Sinh Nhi ngày càng gần gũi với cậu, nhóc mập trong lòng ghen tị, liền bắt tay với mấy cậu nhóc khác trong lớp xa lánh cậu, luôn ăn miếng trả miếng với cậu.
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Tiểu Bảo nghe đến đó, thình lình đứng bật dậy, tức giận: “Ai nói tên mình khó nghe? Tiểu Bảo là tên mẹ mình đặt cho! Mình thích cái tên Tiểu Bảo của mình!”Cô bé ngồi bàn trước xoay người lại, không bằng lòng với hành động diễu võ giương oai của nhóc mập, liền nói đỡ cho Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, không phải thầy có nói là cậu đã đổi tên sao? Cố Thừa Trạch, mình thấy nghe hay hơn Nặc Hàm đó!”“Gì?”Một đám bạn hét lên: “Vậy lúc trước vì sao gọi là ‘Sở Tiểu Bảo’ vậy? Khó nghe lắm, lại còn có cảm giác quê mùa!”“Vì… mẹ mình nói mình là bảo bối của mẹ! Nên đặt là Tiểu Bảo!”“Vậy vì sao cậu họ ‘Sở’, còn giờ lại biến thành họ ‘Cố’?“Sở là họ của mẹ mình!”“Ồ! Vậy sao cậu lại lấy họ mẹ? Không phải là… ”Một đứa cười ha hả nói: “Mẹ cậu mang theo cậu đi tái giá hả?”“Người cha này có phải là cha đẻ của cậu không?”“Chỉ là… lời các cậu nói đều không đúng!”Tiểu Bảo giận dữ nói: “Cha mình làm tổn thương mẹ mình, ngay từ đầu đã cho mình mang họ mẹ!”“Ra là như thế!”Lý do này dường như thuyết phục được đám trẻ.Có đứa hỏi: “Tiểu Bảo, cậu có ảnh chụp cha cậu không?”Tiểu Bảo có hơi chột dạ, đáp: “Không… Không có!”Nhóc mập chế nhạo nói: “Cậu ấy không dám mang ra thì có!”“Không phải thế! Tiểu Bảo, đợi đến buổi họp phụ huynh, cha cậu nhất định sẽ đến! Tới lúc đó, không phải sẽ được thấy cha của Tiểu Bảo sao? Các cậu không cần phải nhao nhao lên!”Cô bé phía trước ra sức bảo vệ Tiểu Bảo.Tiểu Bảo cảm kích nhìn cô bé, cười nói: “Sinh Nhi, cám ơn cậu.”Sinh Nhi nở nụ cười đáng mến, nắm lấy tay cậu: “Không có chi, tụi mình là bạn bè mà! Lời Tiểu Bảo nói mình đều tin!”Tiểu Bảo bỗng đứng dậy, lòng có chút bất an, nếu chú ấy thực sự không đến buổi họp phụ huynh, Sinh Nhi nhất định sẽ thất vọng về cậu!Chuông vào học vang lên, giáo viên bước vào lớp, các bạn nhỏ đều tự về chỗ ngồi. Tiểu Bảo lại đăm chiêu suy nghĩ.Tan học về đến nhà, Tiểu Bảo vào phòng, ngồi vào bàn học mà rầu rĩ không vui, mặt nhăn mày nhó.Sở Hà đi vào, kiểm tra bài tập thầy cô giáo giao cho cậu, thấy mặt mày cậu thất thần như thế, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.“Sao vậy con?”Cô cảm thấy là lạ: “Hai ngày nay, nhìn con có vẻ không vui.”Tiểu Bảo nhìn cô, dường như muốn mở miệng ra nói nhưng rồi lại thôi.Sở Hà gặng hỏi mãi, cậu mới kể hết ngọn nguồn.Trên lớp, nhóc mập từ trước đến nay luôn bất hòa với cậu, ở đâu cũng vậy, nhưng giữa hai cậu đúng là có một số chuyện.Ngồi phía trước Tiểu Bảo là Sinh Nhi, cô bé xinh xắn, thông minh nhất lớp, nhiều cậu bé trong lớp đều muốn làm thân.Nhóc mập cũng không ngoại lệ.Vốn dĩ, Sinh Nhi là bạn cùng bàn với nhóc mập, nhưng ở độ tuổi này, chỉ vì muốn thu hút sự chú ý của con gái, nên hầu hết các cậu bé đều dùng trò đùa cợt.Đi học thì hay vờ đụng trúng cô bé, đôi lúc, còn len lén kéo tóc.Sinh Nhi mệt mỏi với cậu ta, sau đó chuyển chỗ ngồi. Sinh Nhi giơ tay bảo rằng không muốn ngồi cùng bàn với Nặc Hàm nữa. Vì thế, thầy cô chuyển cô bé sang ngồi phía trước Tiểu Bảo.Tiểu Bảo là cậu bé khá nho nhã, hiểu lễ nghĩa, cũng là cậu bạn mà các cô bé trong lớp thích.Sinh Nhi ngày càng gần gũi với cậu, nhóc mập trong lòng ghen tị, liền bắt tay với mấy cậu nhóc khác trong lớp xa lánh cậu, luôn ăn miếng trả miếng với cậu.
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Tiểu Bảo nghe đến đó, thình lình đứng bật dậy, tức giận: “Ai nói tên mình khó nghe? Tiểu Bảo là tên mẹ mình đặt cho! Mình thích cái tên Tiểu Bảo của mình!”Cô bé ngồi bàn trước xoay người lại, không bằng lòng với hành động diễu võ giương oai của nhóc mập, liền nói đỡ cho Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, không phải thầy có nói là cậu đã đổi tên sao? Cố Thừa Trạch, mình thấy nghe hay hơn Nặc Hàm đó!”“Gì?”Một đám bạn hét lên: “Vậy lúc trước vì sao gọi là ‘Sở Tiểu Bảo’ vậy? Khó nghe lắm, lại còn có cảm giác quê mùa!”“Vì… mẹ mình nói mình là bảo bối của mẹ! Nên đặt là Tiểu Bảo!”“Vậy vì sao cậu họ ‘Sở’, còn giờ lại biến thành họ ‘Cố’?“Sở là họ của mẹ mình!”“Ồ! Vậy sao cậu lại lấy họ mẹ? Không phải là… ”Một đứa cười ha hả nói: “Mẹ cậu mang theo cậu đi tái giá hả?”“Người cha này có phải là cha đẻ của cậu không?”“Chỉ là… lời các cậu nói đều không đúng!”Tiểu Bảo giận dữ nói: “Cha mình làm tổn thương mẹ mình, ngay từ đầu đã cho mình mang họ mẹ!”“Ra là như thế!”Lý do này dường như thuyết phục được đám trẻ.Có đứa hỏi: “Tiểu Bảo, cậu có ảnh chụp cha cậu không?”Tiểu Bảo có hơi chột dạ, đáp: “Không… Không có!”Nhóc mập chế nhạo nói: “Cậu ấy không dám mang ra thì có!”“Không phải thế! Tiểu Bảo, đợi đến buổi họp phụ huynh, cha cậu nhất định sẽ đến! Tới lúc đó, không phải sẽ được thấy cha của Tiểu Bảo sao? Các cậu không cần phải nhao nhao lên!”Cô bé phía trước ra sức bảo vệ Tiểu Bảo.Tiểu Bảo cảm kích nhìn cô bé, cười nói: “Sinh Nhi, cám ơn cậu.”Sinh Nhi nở nụ cười đáng mến, nắm lấy tay cậu: “Không có chi, tụi mình là bạn bè mà! Lời Tiểu Bảo nói mình đều tin!”Tiểu Bảo bỗng đứng dậy, lòng có chút bất an, nếu chú ấy thực sự không đến buổi họp phụ huynh, Sinh Nhi nhất định sẽ thất vọng về cậu!Chuông vào học vang lên, giáo viên bước vào lớp, các bạn nhỏ đều tự về chỗ ngồi. Tiểu Bảo lại đăm chiêu suy nghĩ.Tan học về đến nhà, Tiểu Bảo vào phòng, ngồi vào bàn học mà rầu rĩ không vui, mặt nhăn mày nhó.Sở Hà đi vào, kiểm tra bài tập thầy cô giáo giao cho cậu, thấy mặt mày cậu thất thần như thế, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.“Sao vậy con?”Cô cảm thấy là lạ: “Hai ngày nay, nhìn con có vẻ không vui.”Tiểu Bảo nhìn cô, dường như muốn mở miệng ra nói nhưng rồi lại thôi.Sở Hà gặng hỏi mãi, cậu mới kể hết ngọn nguồn.Trên lớp, nhóc mập từ trước đến nay luôn bất hòa với cậu, ở đâu cũng vậy, nhưng giữa hai cậu đúng là có một số chuyện.Ngồi phía trước Tiểu Bảo là Sinh Nhi, cô bé xinh xắn, thông minh nhất lớp, nhiều cậu bé trong lớp đều muốn làm thân.Nhóc mập cũng không ngoại lệ.Vốn dĩ, Sinh Nhi là bạn cùng bàn với nhóc mập, nhưng ở độ tuổi này, chỉ vì muốn thu hút sự chú ý của con gái, nên hầu hết các cậu bé đều dùng trò đùa cợt.Đi học thì hay vờ đụng trúng cô bé, đôi lúc, còn len lén kéo tóc.Sinh Nhi mệt mỏi với cậu ta, sau đó chuyển chỗ ngồi. Sinh Nhi giơ tay bảo rằng không muốn ngồi cùng bàn với Nặc Hàm nữa. Vì thế, thầy cô chuyển cô bé sang ngồi phía trước Tiểu Bảo.Tiểu Bảo là cậu bé khá nho nhã, hiểu lễ nghĩa, cũng là cậu bạn mà các cô bé trong lớp thích.Sinh Nhi ngày càng gần gũi với cậu, nhóc mập trong lòng ghen tị, liền bắt tay với mấy cậu nhóc khác trong lớp xa lánh cậu, luôn ăn miếng trả miếng với cậu.