Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 3407: Thêm hà vào cảnh (23)
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Cố Cảnh Liên còn chưa từng nghe nói qua.Họ được phân sẽ so tài đợt thứ hai, ba người đứng thành một hàng, Sở Hà bên trái, anh đứng bên phải, hiển nhiên Tiểu Bảo đứng ở giữa.Chỉ có điều, anh và cô quá cao, cậu đứng ở giữa ngay cả eo cũng không ôm được. Tiểu Bảo cảm thấy không tự tiên lắm, trò này quả thật quá khó, nhưng nếu được hạng nhất sẽ có thưởng.Một con búp bê siêu lớn!Tiểu Bảo rất thích. Đứa nhỏ đang ở tuổi này, căn bản không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của đồ chơi, mà phần thưởng lại khác với thứ tự mua!Phần thưởng có sự vẻ vang!Hiển nhiên, Tiểu Bảo cũng vậy, vì vậy, cậu nói với Sở Hà: "Mẹ, chúng ta nhất định sẽ thắng!" Cô liếc nhìn Cố Cảnh Liên, sau đó nói với Tiểu Bảo: "Không thành vấn đề, chỉ cần cha con không gây trở ngại là được."Tiểu Bảo "Hơ" một tiếng, cậu kéo vạt áo Cố Cảnh Liên nói: "Cha, nhất định phải thắng nhé! Nghe nói phần thưởng là một món đồ chơi lớn đấy!"Anh nhướng mày, giọng nhu hòa hiếm thấy: "Biết rồi!" Cô Tiết cầm còi nhìn một lượt, thấy quý phụ huynh và các em nhỏ đã chuân bị xong, ông vỗ tay nói: "Mọi người chuẩn bị xong cả chưa!""Chuẩn bị xong rồi!""Vậy, mời quý phụ huynh và các em nhỏ chạy về đích!" Cô Tiết thổi còi, các đội tiến về đích một cách khó khăn!Quy tắc thì đơn giản nhưng chơi lại rất khó, khảo sát sự ăn ý của phụ huynh và con họ, vì sự chênh lệch về chiều cao nên phụ huynh mà đi nhanh thì con họ sẽ không theo kịp, nếu sơ suất sẽ bị ngã ngay.Còi vừa vang lên, đội của nhóc mũm mĩm đã luống cuống chạy về đi. Hai cha con họ đều muốn thắng, lúc gần đến đích, anh ta gấp gáp nên hại con mình ngã nhào, vô cùng thảm hại.Lúc đầu, Cố Cảnh Liên không cách nào phối hợp ăn ý với Sở Hà, hai người khó khăn kéo theo Tiểu Bảo.Chủ yếu do anh quá cao nên tạo nên sự khó khăn. Anh còn là người ngạo mạn, muốn anh phối hợp với Sở Hà là chuyện không thể.Cô thử phối hợp với anh, cuối cùng, miễn cưỡng đạt được hạng nhì, vào trận chung kết.Tiểu Bảo hoan hô ầm ĩ, tiến gần một bước đến sự chiến thắng. Sở Hà thì cực kỳ ghét bỏ."Đồ vụng về!"Vốn dĩ Cố Cảnh Liên đang khó chịu vì không được hạng nhất, nghe cô nói vậy mặt anh trở nên nguy hiểm: "Cô nói ai vụng về?" "Tôi nói...""Mẹ nói con ạ!"Tiểu Bảo cắt ngang họ, đổ mồ hôi lạnh: "Nhất định là mẹ nói con vụng về!" Cố Cảnh Liên: "..."Sở Hà: "..."Tiểu Bảo tự trách mình: "Ôi, tại con cả, vụng về như vậy, hại cha mẹ không giành được hạng nhất!" "Vào chung kết anh đừng cản trở vậy nữa." Sở Hà nói: "Nếu không, Tiểu Bảo sẽ không giành được hạng nhất!"Anh nói: "Không cần cô bận tâm."Cô muốn khích tướng anh nhưng không ngờ có tác dụng thật.
Cố Cảnh Liên còn chưa từng nghe nói qua.
Họ được phân sẽ so tài đợt thứ hai, ba người đứng thành một hàng, Sở Hà bên trái, anh đứng bên phải, hiển nhiên Tiểu Bảo đứng ở giữa.
Chỉ có điều, anh và cô quá cao, cậu đứng ở giữa ngay cả eo cũng không ôm được.
Tiểu Bảo cảm thấy không tự tiên lắm, trò này quả thật quá khó, nhưng nếu được hạng nhất sẽ có thưởng.
Một con búp bê siêu lớn!
Tiểu Bảo rất thích.
Đứa nhỏ đang ở tuổi này, căn bản không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của đồ chơi, mà phần thưởng lại khác với thứ tự mua!
Phần thưởng có sự vẻ vang!
Hiển nhiên, Tiểu Bảo cũng vậy, vì vậy, cậu nói với Sở Hà: "Mẹ, chúng ta nhất định sẽ thắng!"
Cô liếc nhìn Cố Cảnh Liên, sau đó nói với Tiểu Bảo: "Không thành vấn đề, chỉ cần cha con không gây trở ngại là được."
Tiểu Bảo "Hơ" một tiếng, cậu kéo vạt áo Cố Cảnh Liên nói: "Cha, nhất định phải thắng nhé! Nghe nói phần thưởng là một món đồ chơi lớn đấy!"
Anh nhướng mày, giọng nhu hòa hiếm thấy: "Biết rồi!"
Cô Tiết cầm còi nhìn một lượt, thấy quý phụ huynh và các em nhỏ đã chuân bị xong, ông vỗ tay nói: "Mọi người chuẩn bị xong cả chưa!"
"Chuẩn bị xong rồi!"
"Vậy, mời quý phụ huynh và các em nhỏ chạy về đích!"
Cô Tiết thổi còi, các đội tiến về đích một cách khó khăn!
Quy tắc thì đơn giản nhưng chơi lại rất khó, khảo sát sự ăn ý của phụ huynh và con họ, vì sự chênh lệch về chiều cao nên phụ huynh mà đi nhanh thì con họ sẽ không theo kịp, nếu sơ suất sẽ bị ngã ngay.
Còi vừa vang lên, đội của nhóc mũm mĩm đã luống cuống chạy về đi.
Hai cha con họ đều muốn thắng, lúc gần đến đích, anh ta gấp gáp nên hại con mình ngã nhào, vô cùng thảm hại.
Lúc đầu, Cố Cảnh Liên không cách nào phối hợp ăn ý với Sở Hà, hai người khó khăn kéo theo Tiểu Bảo.
Chủ yếu do anh quá cao nên tạo nên sự khó khăn.
Anh còn là người ngạo mạn, muốn anh phối hợp với Sở Hà là chuyện không thể.
Cô thử phối hợp với anh, cuối cùng, miễn cưỡng đạt được hạng nhì, vào trận chung kết.
Tiểu Bảo hoan hô ầm ĩ, tiến gần một bước đến sự chiến thắng.
Sở Hà thì cực kỳ ghét bỏ.
"Đồ vụng về!"
Vốn dĩ Cố Cảnh Liên đang khó chịu vì không được hạng nhất, nghe cô nói vậy mặt anh trở nên nguy hiểm: "Cô nói ai vụng về?"
"Tôi nói..."
"Mẹ nói con ạ!"
Tiểu Bảo cắt ngang họ, đổ mồ hôi lạnh: "Nhất định là mẹ nói con vụng về!"
Cố Cảnh Liên: "..."
Sở Hà: "..."
Tiểu Bảo tự trách mình: "Ôi, tại con cả, vụng về như vậy, hại cha mẹ không giành được hạng nhất!"
"Vào chung kết anh đừng cản trở vậy nữa." Sở Hà nói: "Nếu không, Tiểu Bảo sẽ không giành được hạng nhất!"
Anh nói: "Không cần cô bận tâm."
Cô muốn khích tướng anh nhưng không ngờ có tác dụng thật.
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Cố Cảnh Liên còn chưa từng nghe nói qua.Họ được phân sẽ so tài đợt thứ hai, ba người đứng thành một hàng, Sở Hà bên trái, anh đứng bên phải, hiển nhiên Tiểu Bảo đứng ở giữa.Chỉ có điều, anh và cô quá cao, cậu đứng ở giữa ngay cả eo cũng không ôm được. Tiểu Bảo cảm thấy không tự tiên lắm, trò này quả thật quá khó, nhưng nếu được hạng nhất sẽ có thưởng.Một con búp bê siêu lớn!Tiểu Bảo rất thích. Đứa nhỏ đang ở tuổi này, căn bản không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của đồ chơi, mà phần thưởng lại khác với thứ tự mua!Phần thưởng có sự vẻ vang!Hiển nhiên, Tiểu Bảo cũng vậy, vì vậy, cậu nói với Sở Hà: "Mẹ, chúng ta nhất định sẽ thắng!" Cô liếc nhìn Cố Cảnh Liên, sau đó nói với Tiểu Bảo: "Không thành vấn đề, chỉ cần cha con không gây trở ngại là được."Tiểu Bảo "Hơ" một tiếng, cậu kéo vạt áo Cố Cảnh Liên nói: "Cha, nhất định phải thắng nhé! Nghe nói phần thưởng là một món đồ chơi lớn đấy!"Anh nhướng mày, giọng nhu hòa hiếm thấy: "Biết rồi!" Cô Tiết cầm còi nhìn một lượt, thấy quý phụ huynh và các em nhỏ đã chuân bị xong, ông vỗ tay nói: "Mọi người chuẩn bị xong cả chưa!""Chuẩn bị xong rồi!""Vậy, mời quý phụ huynh và các em nhỏ chạy về đích!" Cô Tiết thổi còi, các đội tiến về đích một cách khó khăn!Quy tắc thì đơn giản nhưng chơi lại rất khó, khảo sát sự ăn ý của phụ huynh và con họ, vì sự chênh lệch về chiều cao nên phụ huynh mà đi nhanh thì con họ sẽ không theo kịp, nếu sơ suất sẽ bị ngã ngay.Còi vừa vang lên, đội của nhóc mũm mĩm đã luống cuống chạy về đi. Hai cha con họ đều muốn thắng, lúc gần đến đích, anh ta gấp gáp nên hại con mình ngã nhào, vô cùng thảm hại.Lúc đầu, Cố Cảnh Liên không cách nào phối hợp ăn ý với Sở Hà, hai người khó khăn kéo theo Tiểu Bảo.Chủ yếu do anh quá cao nên tạo nên sự khó khăn. Anh còn là người ngạo mạn, muốn anh phối hợp với Sở Hà là chuyện không thể.Cô thử phối hợp với anh, cuối cùng, miễn cưỡng đạt được hạng nhì, vào trận chung kết.Tiểu Bảo hoan hô ầm ĩ, tiến gần một bước đến sự chiến thắng. Sở Hà thì cực kỳ ghét bỏ."Đồ vụng về!"Vốn dĩ Cố Cảnh Liên đang khó chịu vì không được hạng nhất, nghe cô nói vậy mặt anh trở nên nguy hiểm: "Cô nói ai vụng về?" "Tôi nói...""Mẹ nói con ạ!"Tiểu Bảo cắt ngang họ, đổ mồ hôi lạnh: "Nhất định là mẹ nói con vụng về!" Cố Cảnh Liên: "..."Sở Hà: "..."Tiểu Bảo tự trách mình: "Ôi, tại con cả, vụng về như vậy, hại cha mẹ không giành được hạng nhất!" "Vào chung kết anh đừng cản trở vậy nữa." Sở Hà nói: "Nếu không, Tiểu Bảo sẽ không giành được hạng nhất!"Anh nói: "Không cần cô bận tâm."Cô muốn khích tướng anh nhưng không ngờ có tác dụng thật.