Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 3410: Thêm hà vào cảnh (26)
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Vì vậy, trông cậu rất dễ bắt nạt!Còn thực tế thì sao?Chỉ một đấm của cậu, Nặc Hàm đã té xuống đất! Tiểu Bảo nhân lúc này lập tức giơ tay định giành đồ chơi lại, Lý Tiên Lai thấy con trai bảo bối của mình bị bắt nạt, hắn giơ chân ra định đá Tiểu Bảo.Trẻ con đánh nhau là chuyện của chúng, người lớn chỉ nên khuyên nhủ.Đằng này hắn không những muốn tham gia, lại còn muốn đá Tiểu Bảo. Sức lực trẻ con sao có thể so với người lớn chứ?Sở Hà còn chưa kịp phản ứng, Cố Cảnh Liên đã rảo bước đi lên, anh nắm lấy cổ áo Lý Tiên Lai, kéo hắn đến cạnh mình."Muốn chết à!" Anh đấm một cái, hắn ngã thẳng xuống đất, dường như là bay lên không rồi mới té xuống, sống lưng mạnh mẽ va chạm với nên xi măng, hắn đau đớn cong người, mặt đỏ gay.Sở Hà khó tin trợn to hai mắt!Cô ở bên cạnh Cố Cảnh Liên lâu như vậy nhưng chưa từng nhìn thấy anh tự mình ra tay. Anh bị bệnh sạch sẽ, vậy nên chưa bao giờ ra tay với người khác, huống hồ, bên cạnh anh có rất nhiều vệ sĩ, căn bản không đến lượt anh động tay.Nhưng lần này là ngoại lệ!Bởi dồn lực mạnh cho động tác nên quần áo có hơi xộc xệch. Cố Cảnh Liên mặt không đổi sắc chỉnh cà vạt, mắt lạnh lẽo quét một vòng.Bên cạnh, Nặc Hàm sợ quá khóc òa lên, mẹ cậu ta thở hổn hển chỉ anh nói: "Sao lại đánh người hả?"Cô ta chỉ vào mặt anh, lại phạm phải đại kỵ của anh! Anh ghét nhất là bị người khác chỉ vào mặt!Cố Cảnh Liên lạnh lùng nói: "Tôi không đánh phụ nữ."Sở Hà cười lạnh, cô đi đến, nắm chặt ngón tay cô ta vặn một cái, tiếng "Rắc rắc" vang lên, hình như bị gãy rồi! "A..."Mẹ Nặc Hàm mềm nhũn khuỵu xuống đất, đau đớn vặn vẹo mặt, cô ta khóc khàn cả cổ, dường như muốn dùng tiếng khóc thu hút những người khác đến.Nhóc mập thấy vậy cũng bắt chước kêu khóc khản cả cổ. Không biết tại sao hai mẹ con khóc vật vã vậy mà chẳng ai đến.Bãi đậu xe to như vậy lại giống như ngăn cách với đời.Ai ngờ vào sáng sớm hôm nay, người của Cố Cảnh Liên đã phong kín bãi đậu xe, tất cả phụ huynh đều bị cản bên ngoài không được vào, hơn nữa còn không biết chuyện gì xảy ra. Cố Cảnh Liên lạnh lùng đi tới trước mặt Lý Tiên Lai, anh chán ghét nhấc chân kéo cằm hắn lên."Anh... Anh muốn làm gì?"Hắn bị khí lạnh trên người anh dọa sợ. Hắn chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào có khí thế đáng sợ như vậy.Cố Cảnh Liên ghét cái miệng này của hắn, anh đạp mặt hắn sang bên, lạnh lẽo nói: "Thật vô vị!""Anh nói gì?" "Nếu anh không dạy dỗ được con mình, có cần tôi ra tay không?""Thuận tiện, cho anh vào khuôn phép luôn!""Những lời này của anh có ý gì?" "Tôi không muốn nói nhiều với người khác, anh nghe không hiểu thì thôi."Cố Cảnh Liên bế Tiểu Bảo lên, anh nói với Sở Hà: "Đi thôi."Cô gật đầu, theo anh lên xe. Đầu Lý Tiên Lai vẫn còn choáng váng, hắn nhìn theo hướng hai người họ rời đi, thoáng thấy cả hai lên một chiếc Rolls-Royce Phantom
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Vì vậy, trông cậu rất dễ bắt nạt!Còn thực tế thì sao?Chỉ một đấm của cậu, Nặc Hàm đã té xuống đất! Tiểu Bảo nhân lúc này lập tức giơ tay định giành đồ chơi lại, Lý Tiên Lai thấy con trai bảo bối của mình bị bắt nạt, hắn giơ chân ra định đá Tiểu Bảo.Trẻ con đánh nhau là chuyện của chúng, người lớn chỉ nên khuyên nhủ.Đằng này hắn không những muốn tham gia, lại còn muốn đá Tiểu Bảo. Sức lực trẻ con sao có thể so với người lớn chứ?Sở Hà còn chưa kịp phản ứng, Cố Cảnh Liên đã rảo bước đi lên, anh nắm lấy cổ áo Lý Tiên Lai, kéo hắn đến cạnh mình."Muốn chết à!" Anh đấm một cái, hắn ngã thẳng xuống đất, dường như là bay lên không rồi mới té xuống, sống lưng mạnh mẽ va chạm với nên xi măng, hắn đau đớn cong người, mặt đỏ gay.Sở Hà khó tin trợn to hai mắt!Cô ở bên cạnh Cố Cảnh Liên lâu như vậy nhưng chưa từng nhìn thấy anh tự mình ra tay. Anh bị bệnh sạch sẽ, vậy nên chưa bao giờ ra tay với người khác, huống hồ, bên cạnh anh có rất nhiều vệ sĩ, căn bản không đến lượt anh động tay.Nhưng lần này là ngoại lệ!Bởi dồn lực mạnh cho động tác nên quần áo có hơi xộc xệch. Cố Cảnh Liên mặt không đổi sắc chỉnh cà vạt, mắt lạnh lẽo quét một vòng.Bên cạnh, Nặc Hàm sợ quá khóc òa lên, mẹ cậu ta thở hổn hển chỉ anh nói: "Sao lại đánh người hả?"Cô ta chỉ vào mặt anh, lại phạm phải đại kỵ của anh! Anh ghét nhất là bị người khác chỉ vào mặt!Cố Cảnh Liên lạnh lùng nói: "Tôi không đánh phụ nữ."Sở Hà cười lạnh, cô đi đến, nắm chặt ngón tay cô ta vặn một cái, tiếng "Rắc rắc" vang lên, hình như bị gãy rồi! "A..."Mẹ Nặc Hàm mềm nhũn khuỵu xuống đất, đau đớn vặn vẹo mặt, cô ta khóc khàn cả cổ, dường như muốn dùng tiếng khóc thu hút những người khác đến.Nhóc mập thấy vậy cũng bắt chước kêu khóc khản cả cổ. Không biết tại sao hai mẹ con khóc vật vã vậy mà chẳng ai đến.Bãi đậu xe to như vậy lại giống như ngăn cách với đời.Ai ngờ vào sáng sớm hôm nay, người của Cố Cảnh Liên đã phong kín bãi đậu xe, tất cả phụ huynh đều bị cản bên ngoài không được vào, hơn nữa còn không biết chuyện gì xảy ra. Cố Cảnh Liên lạnh lùng đi tới trước mặt Lý Tiên Lai, anh chán ghét nhấc chân kéo cằm hắn lên."Anh... Anh muốn làm gì?"Hắn bị khí lạnh trên người anh dọa sợ. Hắn chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào có khí thế đáng sợ như vậy.Cố Cảnh Liên ghét cái miệng này của hắn, anh đạp mặt hắn sang bên, lạnh lẽo nói: "Thật vô vị!""Anh nói gì?" "Nếu anh không dạy dỗ được con mình, có cần tôi ra tay không?""Thuận tiện, cho anh vào khuôn phép luôn!""Những lời này của anh có ý gì?" "Tôi không muốn nói nhiều với người khác, anh nghe không hiểu thì thôi."Cố Cảnh Liên bế Tiểu Bảo lên, anh nói với Sở Hà: "Đi thôi."Cô gật đầu, theo anh lên xe. Đầu Lý Tiên Lai vẫn còn choáng váng, hắn nhìn theo hướng hai người họ rời đi, thoáng thấy cả hai lên một chiếc Rolls-Royce Phantom
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Vì vậy, trông cậu rất dễ bắt nạt!Còn thực tế thì sao?Chỉ một đấm của cậu, Nặc Hàm đã té xuống đất! Tiểu Bảo nhân lúc này lập tức giơ tay định giành đồ chơi lại, Lý Tiên Lai thấy con trai bảo bối của mình bị bắt nạt, hắn giơ chân ra định đá Tiểu Bảo.Trẻ con đánh nhau là chuyện của chúng, người lớn chỉ nên khuyên nhủ.Đằng này hắn không những muốn tham gia, lại còn muốn đá Tiểu Bảo. Sức lực trẻ con sao có thể so với người lớn chứ?Sở Hà còn chưa kịp phản ứng, Cố Cảnh Liên đã rảo bước đi lên, anh nắm lấy cổ áo Lý Tiên Lai, kéo hắn đến cạnh mình."Muốn chết à!" Anh đấm một cái, hắn ngã thẳng xuống đất, dường như là bay lên không rồi mới té xuống, sống lưng mạnh mẽ va chạm với nên xi măng, hắn đau đớn cong người, mặt đỏ gay.Sở Hà khó tin trợn to hai mắt!Cô ở bên cạnh Cố Cảnh Liên lâu như vậy nhưng chưa từng nhìn thấy anh tự mình ra tay. Anh bị bệnh sạch sẽ, vậy nên chưa bao giờ ra tay với người khác, huống hồ, bên cạnh anh có rất nhiều vệ sĩ, căn bản không đến lượt anh động tay.Nhưng lần này là ngoại lệ!Bởi dồn lực mạnh cho động tác nên quần áo có hơi xộc xệch. Cố Cảnh Liên mặt không đổi sắc chỉnh cà vạt, mắt lạnh lẽo quét một vòng.Bên cạnh, Nặc Hàm sợ quá khóc òa lên, mẹ cậu ta thở hổn hển chỉ anh nói: "Sao lại đánh người hả?"Cô ta chỉ vào mặt anh, lại phạm phải đại kỵ của anh! Anh ghét nhất là bị người khác chỉ vào mặt!Cố Cảnh Liên lạnh lùng nói: "Tôi không đánh phụ nữ."Sở Hà cười lạnh, cô đi đến, nắm chặt ngón tay cô ta vặn một cái, tiếng "Rắc rắc" vang lên, hình như bị gãy rồi! "A..."Mẹ Nặc Hàm mềm nhũn khuỵu xuống đất, đau đớn vặn vẹo mặt, cô ta khóc khàn cả cổ, dường như muốn dùng tiếng khóc thu hút những người khác đến.Nhóc mập thấy vậy cũng bắt chước kêu khóc khản cả cổ. Không biết tại sao hai mẹ con khóc vật vã vậy mà chẳng ai đến.Bãi đậu xe to như vậy lại giống như ngăn cách với đời.Ai ngờ vào sáng sớm hôm nay, người của Cố Cảnh Liên đã phong kín bãi đậu xe, tất cả phụ huynh đều bị cản bên ngoài không được vào, hơn nữa còn không biết chuyện gì xảy ra. Cố Cảnh Liên lạnh lùng đi tới trước mặt Lý Tiên Lai, anh chán ghét nhấc chân kéo cằm hắn lên."Anh... Anh muốn làm gì?"Hắn bị khí lạnh trên người anh dọa sợ. Hắn chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào có khí thế đáng sợ như vậy.Cố Cảnh Liên ghét cái miệng này của hắn, anh đạp mặt hắn sang bên, lạnh lẽo nói: "Thật vô vị!""Anh nói gì?" "Nếu anh không dạy dỗ được con mình, có cần tôi ra tay không?""Thuận tiện, cho anh vào khuôn phép luôn!""Những lời này của anh có ý gì?" "Tôi không muốn nói nhiều với người khác, anh nghe không hiểu thì thôi."Cố Cảnh Liên bế Tiểu Bảo lên, anh nói với Sở Hà: "Đi thôi."Cô gật đầu, theo anh lên xe. Đầu Lý Tiên Lai vẫn còn choáng váng, hắn nhìn theo hướng hai người họ rời đi, thoáng thấy cả hai lên một chiếc Rolls-Royce Phantom