Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 3464: Thêm hà vào cảnh (80)
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Lý Hiểu Phong nghe vậy thì không nói gì nữa, anh lúng túng cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.Toàn bộ hành trình, hai người không trao đổi gì nữa.Đến dưới khu chung cư của Lý Hiểu Phong, tài xế nói: "Đến rồi!" Anh thấy đã đến nơi nên ngẩng đầu dậy, lấy ví tiền móc tiền đưa cô.Sở Hà nói: "Không cần đâu, tôi trả được rồi.""Em đưa tôi về, tôi nên trả mới đúng..." "Không sao."Sở Hà nói: "Coi như đây là trừ tiền chuyên cần vì mai tôi xin nghỉ đi."Lý Hiểu Phong thở dài, đẩy cửa ra định xuống xe nhưng chợt nhớ ra dọc đường anh đã nói chuyện không nên nói, anh xoay người áy náy nói: "Xin lỗi, Sở Hà, hôm nay tôi… Hình như có hơi thất lễ!" Cô mỉm cười: "Không sao, chỉ là tôi hy vọng, sau này anh đừng tùy tiện bình phẩm người khác khi chưa hiểu rõ."Nói xong, cô kéo cửa xe, nói với tài xế: "Lái xe đi! Vui lòng đưa tôi đến đại lộ Thúy Phủ."Xe sắp chuyển bánh, Lý Hiểu Phong kích động, bám vào của kiếng xe, lấy hết dũng khí nói: "Sở Hà, thật sự không thể suy xét tôi sao?" Sở Hà kinh ngạc quay đầu.Lý Hiểu Phong chân thành nói: "Suốt dọc đường tôi đã suy nghĩ kỹ! Bất kể em có con hay không, tôi đều thích! Thích một người là chuyện không thể tùy tiện thay đổi! Nếu như em đồng ý.. Tôi có thể làm một người chồng tốt! Một người cha... tốt!"Sở Hà mặt không đổi sắc nhìn anh, sau đó bình tĩnh nói: "Xin lỗi, tôi không muốn." "..."Anh không ngờ cô lại từ chối thẳng thừng như cũ, cô từ chối một cách hoàn toàn không do dự.Anh có hơi lúng túng, cười yếu ớt, sau đó buông thỏng hai tay. Chiếc xe lướt đi.Xe mới vừa đi, chuông điện thoại chợt vang lên.Lý Hiểu Phong nhấc máy, đầu dây bên kia vang lên giọng của một người đàn ông. "Đội trưởng, tiến triển thế nào rồi?""Ha! Có tiến thêm một bước với Sở Hà không?""Vừa rồi chúng tôi cố tình kêu Sở Hà đưa anh về, anh có nắm chắc cơ hội hay không vậy?" Lý Hiểu Phong trả lời: "Tiến triển gì chứ? Không có tiến triển gì hết! Sau này không được làm mấy trò này nữa!"Nói xong, anh thở hổn hển cúp điện thoại.Lý Hiểu Phong đỡ trán mình, suy nghĩ đến những lời thất lễ hôm nay, không biết ngày mai phải đối mặt với Sở Hà thế nào. Trên đường, chuông điện thoại của Sở Hà cũng vang lên.Là số của Cố Cảnh Liên.Cô nhận điện thoại, bên kia truyền đến giọng lạnh lùng trong trẻo của anh: "Sao còn chưa về?" "Đang trên đường về.""Sao lại trễ như vậy?"Sở Hà trả lời: "Có một người đồng nghiệp uống say nên đưa về." Đưa đồng nghiệp về nhà sao?Cố Cảnh Liên ngây ra, chẳng biết tại sao lại thấy không thoải mái."Đàn ông hay phụ nữ?" Sở Hà không ngờ rằng anh sẽ hỏi vậy, hỏi vậy giống như anh rất để bụng.Cô khó hiểu hỏi ngược lại: "Là đàn ông hay phụ nữ quan trọng lắm sao?"Cố Cảnh Liên: "..." "Là đàn ông."Sở Hà trả lời, sau đó lại hỏi: "Tiểu Bảo ngủ chưa?""Tút, tút, tút..." Sở Hà: "..."Bên kia ngắt kết nối ngang, cô nhìn ra được, bản thân đã chọc giận anh.Không giải thích được cô đắc tội anh chỗ nào chứ. Sở Hà trợn mắt nhìn điện thoại, lẩm bẩm: "Không biết nổi điên cái gì nữa?"Thật đúng là thay đổi thất thường, nói giận là giận.
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Lý Hiểu Phong nghe vậy thì không nói gì nữa, anh lúng túng cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.Toàn bộ hành trình, hai người không trao đổi gì nữa.Đến dưới khu chung cư của Lý Hiểu Phong, tài xế nói: "Đến rồi!" Anh thấy đã đến nơi nên ngẩng đầu dậy, lấy ví tiền móc tiền đưa cô.Sở Hà nói: "Không cần đâu, tôi trả được rồi.""Em đưa tôi về, tôi nên trả mới đúng..." "Không sao."Sở Hà nói: "Coi như đây là trừ tiền chuyên cần vì mai tôi xin nghỉ đi."Lý Hiểu Phong thở dài, đẩy cửa ra định xuống xe nhưng chợt nhớ ra dọc đường anh đã nói chuyện không nên nói, anh xoay người áy náy nói: "Xin lỗi, Sở Hà, hôm nay tôi… Hình như có hơi thất lễ!" Cô mỉm cười: "Không sao, chỉ là tôi hy vọng, sau này anh đừng tùy tiện bình phẩm người khác khi chưa hiểu rõ."Nói xong, cô kéo cửa xe, nói với tài xế: "Lái xe đi! Vui lòng đưa tôi đến đại lộ Thúy Phủ."Xe sắp chuyển bánh, Lý Hiểu Phong kích động, bám vào của kiếng xe, lấy hết dũng khí nói: "Sở Hà, thật sự không thể suy xét tôi sao?" Sở Hà kinh ngạc quay đầu.Lý Hiểu Phong chân thành nói: "Suốt dọc đường tôi đã suy nghĩ kỹ! Bất kể em có con hay không, tôi đều thích! Thích một người là chuyện không thể tùy tiện thay đổi! Nếu như em đồng ý.. Tôi có thể làm một người chồng tốt! Một người cha... tốt!"Sở Hà mặt không đổi sắc nhìn anh, sau đó bình tĩnh nói: "Xin lỗi, tôi không muốn." "..."Anh không ngờ cô lại từ chối thẳng thừng như cũ, cô từ chối một cách hoàn toàn không do dự.Anh có hơi lúng túng, cười yếu ớt, sau đó buông thỏng hai tay. Chiếc xe lướt đi.Xe mới vừa đi, chuông điện thoại chợt vang lên.Lý Hiểu Phong nhấc máy, đầu dây bên kia vang lên giọng của một người đàn ông. "Đội trưởng, tiến triển thế nào rồi?""Ha! Có tiến thêm một bước với Sở Hà không?""Vừa rồi chúng tôi cố tình kêu Sở Hà đưa anh về, anh có nắm chắc cơ hội hay không vậy?" Lý Hiểu Phong trả lời: "Tiến triển gì chứ? Không có tiến triển gì hết! Sau này không được làm mấy trò này nữa!"Nói xong, anh thở hổn hển cúp điện thoại.Lý Hiểu Phong đỡ trán mình, suy nghĩ đến những lời thất lễ hôm nay, không biết ngày mai phải đối mặt với Sở Hà thế nào. Trên đường, chuông điện thoại của Sở Hà cũng vang lên.Là số của Cố Cảnh Liên.Cô nhận điện thoại, bên kia truyền đến giọng lạnh lùng trong trẻo của anh: "Sao còn chưa về?" "Đang trên đường về.""Sao lại trễ như vậy?"Sở Hà trả lời: "Có một người đồng nghiệp uống say nên đưa về." Đưa đồng nghiệp về nhà sao?Cố Cảnh Liên ngây ra, chẳng biết tại sao lại thấy không thoải mái."Đàn ông hay phụ nữ?" Sở Hà không ngờ rằng anh sẽ hỏi vậy, hỏi vậy giống như anh rất để bụng.Cô khó hiểu hỏi ngược lại: "Là đàn ông hay phụ nữ quan trọng lắm sao?"Cố Cảnh Liên: "..." "Là đàn ông."Sở Hà trả lời, sau đó lại hỏi: "Tiểu Bảo ngủ chưa?""Tút, tút, tút..." Sở Hà: "..."Bên kia ngắt kết nối ngang, cô nhìn ra được, bản thân đã chọc giận anh.Không giải thích được cô đắc tội anh chỗ nào chứ. Sở Hà trợn mắt nhìn điện thoại, lẩm bẩm: "Không biết nổi điên cái gì nữa?"Thật đúng là thay đổi thất thường, nói giận là giận.
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Lý Hiểu Phong nghe vậy thì không nói gì nữa, anh lúng túng cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.Toàn bộ hành trình, hai người không trao đổi gì nữa.Đến dưới khu chung cư của Lý Hiểu Phong, tài xế nói: "Đến rồi!" Anh thấy đã đến nơi nên ngẩng đầu dậy, lấy ví tiền móc tiền đưa cô.Sở Hà nói: "Không cần đâu, tôi trả được rồi.""Em đưa tôi về, tôi nên trả mới đúng..." "Không sao."Sở Hà nói: "Coi như đây là trừ tiền chuyên cần vì mai tôi xin nghỉ đi."Lý Hiểu Phong thở dài, đẩy cửa ra định xuống xe nhưng chợt nhớ ra dọc đường anh đã nói chuyện không nên nói, anh xoay người áy náy nói: "Xin lỗi, Sở Hà, hôm nay tôi… Hình như có hơi thất lễ!" Cô mỉm cười: "Không sao, chỉ là tôi hy vọng, sau này anh đừng tùy tiện bình phẩm người khác khi chưa hiểu rõ."Nói xong, cô kéo cửa xe, nói với tài xế: "Lái xe đi! Vui lòng đưa tôi đến đại lộ Thúy Phủ."Xe sắp chuyển bánh, Lý Hiểu Phong kích động, bám vào của kiếng xe, lấy hết dũng khí nói: "Sở Hà, thật sự không thể suy xét tôi sao?" Sở Hà kinh ngạc quay đầu.Lý Hiểu Phong chân thành nói: "Suốt dọc đường tôi đã suy nghĩ kỹ! Bất kể em có con hay không, tôi đều thích! Thích một người là chuyện không thể tùy tiện thay đổi! Nếu như em đồng ý.. Tôi có thể làm một người chồng tốt! Một người cha... tốt!"Sở Hà mặt không đổi sắc nhìn anh, sau đó bình tĩnh nói: "Xin lỗi, tôi không muốn." "..."Anh không ngờ cô lại từ chối thẳng thừng như cũ, cô từ chối một cách hoàn toàn không do dự.Anh có hơi lúng túng, cười yếu ớt, sau đó buông thỏng hai tay. Chiếc xe lướt đi.Xe mới vừa đi, chuông điện thoại chợt vang lên.Lý Hiểu Phong nhấc máy, đầu dây bên kia vang lên giọng của một người đàn ông. "Đội trưởng, tiến triển thế nào rồi?""Ha! Có tiến thêm một bước với Sở Hà không?""Vừa rồi chúng tôi cố tình kêu Sở Hà đưa anh về, anh có nắm chắc cơ hội hay không vậy?" Lý Hiểu Phong trả lời: "Tiến triển gì chứ? Không có tiến triển gì hết! Sau này không được làm mấy trò này nữa!"Nói xong, anh thở hổn hển cúp điện thoại.Lý Hiểu Phong đỡ trán mình, suy nghĩ đến những lời thất lễ hôm nay, không biết ngày mai phải đối mặt với Sở Hà thế nào. Trên đường, chuông điện thoại của Sở Hà cũng vang lên.Là số của Cố Cảnh Liên.Cô nhận điện thoại, bên kia truyền đến giọng lạnh lùng trong trẻo của anh: "Sao còn chưa về?" "Đang trên đường về.""Sao lại trễ như vậy?"Sở Hà trả lời: "Có một người đồng nghiệp uống say nên đưa về." Đưa đồng nghiệp về nhà sao?Cố Cảnh Liên ngây ra, chẳng biết tại sao lại thấy không thoải mái."Đàn ông hay phụ nữ?" Sở Hà không ngờ rằng anh sẽ hỏi vậy, hỏi vậy giống như anh rất để bụng.Cô khó hiểu hỏi ngược lại: "Là đàn ông hay phụ nữ quan trọng lắm sao?"Cố Cảnh Liên: "..." "Là đàn ông."Sở Hà trả lời, sau đó lại hỏi: "Tiểu Bảo ngủ chưa?""Tút, tút, tút..." Sở Hà: "..."Bên kia ngắt kết nối ngang, cô nhìn ra được, bản thân đã chọc giận anh.Không giải thích được cô đắc tội anh chỗ nào chứ. Sở Hà trợn mắt nhìn điện thoại, lẩm bẩm: "Không biết nổi điên cái gì nữa?"Thật đúng là thay đổi thất thường, nói giận là giận.