Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 3503: Thêm hà vào cảnh (119)
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Sở Hà nói thế.Cố Cảnh Liên chợt dừng bút.Từ "Cha" phát ra từ miệng cô khiến lòng anh nảy sinh một loại tình cảm khác thường. Bất giác cảm thấy...Ấm áp.Trước nay chưa từng xuất hiện tình cảm này. Nghe Sở Hà tiếp tục nói: "Cha con có tiền, không cần tiết kiệm."Cố Cảnh Liên: "..."Anh ngẩng đầu, sắc mặt âm u. Cô liếc nhìn anh, ẩn ý nói: "Cha con có tiền như vậy, nếu là sinh nhật con sao có thể gọi là lãng phí được!"Tiểu Bảo không thuận theo: "Nhưng mà con muốn làm trong nhà mình!"Nói xong, cậu quay đầu nhìn Cố Cảnh Liên với vẻ đáng thương. Sở Hà bất đắc dĩ, cô nói với anh: "Chi bằng, cứ để con tổ chức ở nhà đi."Cố Cảnh Liên lạnh lùng nói: "Phiền phức."Anh rất ghét ồn ào. Một mình Tiểu Bảo đã đủ ồn, đừng nói là cả đám nhóc, sợ là sẽ ồn ào đến nổ tung cái nhà mất.Vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, anh đã cảm thấy nhức đầu.Sở Hà buông Tiểu Bảo ra, cô đi đến ném bút lông của anh sang bên. Cố Cảnh Liên nhíu mày, cô lập tức nói: "Cố Cảnh Liên, anh khó khăn như vậy làm gì, đây là lần sinh nhật đầu tiên ở Cố gia của Tiểu Bảo đó! Nếu con đã muốn tổ chức ở nhà, vậy thì anh đồng ý một lần có sao đâu hả?""..."Anh nheo mắt, cô không kiên nhẫn nắm lấy cổ áo anh, mặt mỉm cười nhưng lòng không có ý tốt: "Nói "Đồng ý" đi!" Sắc mặt Cố Cảnh Liên không vui, khóe miệng cong lên nguy hiểm: "Cô đang ra lệnh cho tôi à?""Vậy mà gọi là ra lệnh cái gì? Rõ ràng là đang thương lượng với anh."Sở Hà cắn chặt răng cười: "Mau nói đồng ý đi." Tiểu Bảo cũng vọt đến trước mặt anh, đặt mặt lên bàn, đôi mắt to tròn trong veo nhìn anh với vẻ mong đợi!Cố Cảnh Liên: "..."Hai mẹ con người múa người hát, cực kỳ ăn ý. Anh không nhịn được nhếch môi nói: "Muốn làm thì làm, cô chịu trách nhiệm."Sở Hà đồng ý: "Được!"Tiểu Bảo nghe vậy, nhất thời kích động ôm Sở Hà hoan hô: "A a a! Mẹ thật giỏi! Mẹ thật giỏi!" Cố Cảnh Liên có hơi tức giận.Rõ ràng là anh lùi một bước, người này lại ôm cô vui mừng là có ý gì?Tiểu Bảo nhận ra sự bất mãn của anh, cũng coi như biết nhìn sắc mặt người khác, cậu đi đến nhào vào lòng anh thỏa mãn nói: "Cám ơn cha! Ha ha ha!" Cố Cảnh Liên ghét bỏ đẩy cậu ra: "Cút!"...Chuyện này cứ quyết định như vậy. Sinh nhật của Tiểu Bảo vừa vặn là cuối tuần, vậy nên tất cả các bạn đều đến đông đủ.Sở Hà và bác Phúc đã chuẩn bị xong tất cả.Nhưng mà, tại buổi sinh nhật ở nhà họ Cố, vấn đề khó giải thích nhất là... ...Sở Hà đứng trước mặt những người đàn ông ăn mặc giống nhau, mấy chục tên đàn em đứng thành một hàng, mắt như đuốc nhìn thẳng phía trước.Ở Cố gia, trừ Cố Cảnh Liên, bác Phúc và các trưởng lão thì chỉ còn đám đàn em. Đến lúc đó, khi các bạn nhỏ xuất hiện, vậy những người này...Quá dọa người rồi.Đột nhiên Sở Hà nghĩ đến một cách, cô nói ý tưởng này với bác Phúc. Ông nghe xong lập tức sững sờ: "Làm vậy thật sự được sao?""Nếu không thì sao? Mặt người nào cũng dữ tợn, lỡ như dọa các bạn nhỏ sợ thì phải làm sao?""Kêu họ cười cái là được mà!" Sở Hà: "Mỗi người bọn họ đều sở hữu khuôn mặt của kẻ phản diện, dù có cười cũng rất kinh khủng."Bác Phúc: "..."
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Sở Hà nói thế.Cố Cảnh Liên chợt dừng bút.Từ "Cha" phát ra từ miệng cô khiến lòng anh nảy sinh một loại tình cảm khác thường. Bất giác cảm thấy...Ấm áp.Trước nay chưa từng xuất hiện tình cảm này. Nghe Sở Hà tiếp tục nói: "Cha con có tiền, không cần tiết kiệm."Cố Cảnh Liên: "..."Anh ngẩng đầu, sắc mặt âm u. Cô liếc nhìn anh, ẩn ý nói: "Cha con có tiền như vậy, nếu là sinh nhật con sao có thể gọi là lãng phí được!"Tiểu Bảo không thuận theo: "Nhưng mà con muốn làm trong nhà mình!"Nói xong, cậu quay đầu nhìn Cố Cảnh Liên với vẻ đáng thương. Sở Hà bất đắc dĩ, cô nói với anh: "Chi bằng, cứ để con tổ chức ở nhà đi."Cố Cảnh Liên lạnh lùng nói: "Phiền phức."Anh rất ghét ồn ào. Một mình Tiểu Bảo đã đủ ồn, đừng nói là cả đám nhóc, sợ là sẽ ồn ào đến nổ tung cái nhà mất.Vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, anh đã cảm thấy nhức đầu.Sở Hà buông Tiểu Bảo ra, cô đi đến ném bút lông của anh sang bên. Cố Cảnh Liên nhíu mày, cô lập tức nói: "Cố Cảnh Liên, anh khó khăn như vậy làm gì, đây là lần sinh nhật đầu tiên ở Cố gia của Tiểu Bảo đó! Nếu con đã muốn tổ chức ở nhà, vậy thì anh đồng ý một lần có sao đâu hả?""..."Anh nheo mắt, cô không kiên nhẫn nắm lấy cổ áo anh, mặt mỉm cười nhưng lòng không có ý tốt: "Nói "Đồng ý" đi!" Sắc mặt Cố Cảnh Liên không vui, khóe miệng cong lên nguy hiểm: "Cô đang ra lệnh cho tôi à?""Vậy mà gọi là ra lệnh cái gì? Rõ ràng là đang thương lượng với anh."Sở Hà cắn chặt răng cười: "Mau nói đồng ý đi." Tiểu Bảo cũng vọt đến trước mặt anh, đặt mặt lên bàn, đôi mắt to tròn trong veo nhìn anh với vẻ mong đợi!Cố Cảnh Liên: "..."Hai mẹ con người múa người hát, cực kỳ ăn ý. Anh không nhịn được nhếch môi nói: "Muốn làm thì làm, cô chịu trách nhiệm."Sở Hà đồng ý: "Được!"Tiểu Bảo nghe vậy, nhất thời kích động ôm Sở Hà hoan hô: "A a a! Mẹ thật giỏi! Mẹ thật giỏi!" Cố Cảnh Liên có hơi tức giận.Rõ ràng là anh lùi một bước, người này lại ôm cô vui mừng là có ý gì?Tiểu Bảo nhận ra sự bất mãn của anh, cũng coi như biết nhìn sắc mặt người khác, cậu đi đến nhào vào lòng anh thỏa mãn nói: "Cám ơn cha! Ha ha ha!" Cố Cảnh Liên ghét bỏ đẩy cậu ra: "Cút!"...Chuyện này cứ quyết định như vậy. Sinh nhật của Tiểu Bảo vừa vặn là cuối tuần, vậy nên tất cả các bạn đều đến đông đủ.Sở Hà và bác Phúc đã chuẩn bị xong tất cả.Nhưng mà, tại buổi sinh nhật ở nhà họ Cố, vấn đề khó giải thích nhất là... ...Sở Hà đứng trước mặt những người đàn ông ăn mặc giống nhau, mấy chục tên đàn em đứng thành một hàng, mắt như đuốc nhìn thẳng phía trước.Ở Cố gia, trừ Cố Cảnh Liên, bác Phúc và các trưởng lão thì chỉ còn đám đàn em. Đến lúc đó, khi các bạn nhỏ xuất hiện, vậy những người này...Quá dọa người rồi.Đột nhiên Sở Hà nghĩ đến một cách, cô nói ý tưởng này với bác Phúc. Ông nghe xong lập tức sững sờ: "Làm vậy thật sự được sao?""Nếu không thì sao? Mặt người nào cũng dữ tợn, lỡ như dọa các bạn nhỏ sợ thì phải làm sao?""Kêu họ cười cái là được mà!" Sở Hà: "Mỗi người bọn họ đều sở hữu khuôn mặt của kẻ phản diện, dù có cười cũng rất kinh khủng."Bác Phúc: "..."
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Sở Hà nói thế.Cố Cảnh Liên chợt dừng bút.Từ "Cha" phát ra từ miệng cô khiến lòng anh nảy sinh một loại tình cảm khác thường. Bất giác cảm thấy...Ấm áp.Trước nay chưa từng xuất hiện tình cảm này. Nghe Sở Hà tiếp tục nói: "Cha con có tiền, không cần tiết kiệm."Cố Cảnh Liên: "..."Anh ngẩng đầu, sắc mặt âm u. Cô liếc nhìn anh, ẩn ý nói: "Cha con có tiền như vậy, nếu là sinh nhật con sao có thể gọi là lãng phí được!"Tiểu Bảo không thuận theo: "Nhưng mà con muốn làm trong nhà mình!"Nói xong, cậu quay đầu nhìn Cố Cảnh Liên với vẻ đáng thương. Sở Hà bất đắc dĩ, cô nói với anh: "Chi bằng, cứ để con tổ chức ở nhà đi."Cố Cảnh Liên lạnh lùng nói: "Phiền phức."Anh rất ghét ồn ào. Một mình Tiểu Bảo đã đủ ồn, đừng nói là cả đám nhóc, sợ là sẽ ồn ào đến nổ tung cái nhà mất.Vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, anh đã cảm thấy nhức đầu.Sở Hà buông Tiểu Bảo ra, cô đi đến ném bút lông của anh sang bên. Cố Cảnh Liên nhíu mày, cô lập tức nói: "Cố Cảnh Liên, anh khó khăn như vậy làm gì, đây là lần sinh nhật đầu tiên ở Cố gia của Tiểu Bảo đó! Nếu con đã muốn tổ chức ở nhà, vậy thì anh đồng ý một lần có sao đâu hả?""..."Anh nheo mắt, cô không kiên nhẫn nắm lấy cổ áo anh, mặt mỉm cười nhưng lòng không có ý tốt: "Nói "Đồng ý" đi!" Sắc mặt Cố Cảnh Liên không vui, khóe miệng cong lên nguy hiểm: "Cô đang ra lệnh cho tôi à?""Vậy mà gọi là ra lệnh cái gì? Rõ ràng là đang thương lượng với anh."Sở Hà cắn chặt răng cười: "Mau nói đồng ý đi." Tiểu Bảo cũng vọt đến trước mặt anh, đặt mặt lên bàn, đôi mắt to tròn trong veo nhìn anh với vẻ mong đợi!Cố Cảnh Liên: "..."Hai mẹ con người múa người hát, cực kỳ ăn ý. Anh không nhịn được nhếch môi nói: "Muốn làm thì làm, cô chịu trách nhiệm."Sở Hà đồng ý: "Được!"Tiểu Bảo nghe vậy, nhất thời kích động ôm Sở Hà hoan hô: "A a a! Mẹ thật giỏi! Mẹ thật giỏi!" Cố Cảnh Liên có hơi tức giận.Rõ ràng là anh lùi một bước, người này lại ôm cô vui mừng là có ý gì?Tiểu Bảo nhận ra sự bất mãn của anh, cũng coi như biết nhìn sắc mặt người khác, cậu đi đến nhào vào lòng anh thỏa mãn nói: "Cám ơn cha! Ha ha ha!" Cố Cảnh Liên ghét bỏ đẩy cậu ra: "Cút!"...Chuyện này cứ quyết định như vậy. Sinh nhật của Tiểu Bảo vừa vặn là cuối tuần, vậy nên tất cả các bạn đều đến đông đủ.Sở Hà và bác Phúc đã chuẩn bị xong tất cả.Nhưng mà, tại buổi sinh nhật ở nhà họ Cố, vấn đề khó giải thích nhất là... ...Sở Hà đứng trước mặt những người đàn ông ăn mặc giống nhau, mấy chục tên đàn em đứng thành một hàng, mắt như đuốc nhìn thẳng phía trước.Ở Cố gia, trừ Cố Cảnh Liên, bác Phúc và các trưởng lão thì chỉ còn đám đàn em. Đến lúc đó, khi các bạn nhỏ xuất hiện, vậy những người này...Quá dọa người rồi.Đột nhiên Sở Hà nghĩ đến một cách, cô nói ý tưởng này với bác Phúc. Ông nghe xong lập tức sững sờ: "Làm vậy thật sự được sao?""Nếu không thì sao? Mặt người nào cũng dữ tợn, lỡ như dọa các bạn nhỏ sợ thì phải làm sao?""Kêu họ cười cái là được mà!" Sở Hà: "Mỗi người bọn họ đều sở hữu khuôn mặt của kẻ phản diện, dù có cười cũng rất kinh khủng."Bác Phúc: "..."