Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 3527: Thêm hà vào cảnh (143)
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Anh ta muốn nói là: Cố gia và Cụ Phong giao chiến trực diện sợ rằng lành ít dữ nhiều.Lần này là địa vị của Cố gia ở Bắc Phi sợ rằng sẽ không còn nữa rồi....Cụ Phong ở Bắc Phi cũng đã thiết lập rất nhiều cứ điểm quân sự quan trọng cùng với mười hai nhà máy quân sự quy mô lớn, đồng thời Cụ Phong cũng là tổ chức tư nhân có quyền thăm dò dầu khí ở Bắc Phi.Một chiếc xe việt dã màu đen, mười hai xe tăng có võ trang hộ tống xung quanh, chiếc xe tiến vào trong nhà máy quân sự…Chiếc xe vững vàng dừng lại trước cửa một kho hàng. Mấy tên lính đánh thuê cũng xuống xem, bọn họ tạo thành một vòng tròn bao quanh chiếc xe, trong đó có một tên lính đánh thuê thân hình vạm vỡ nhìn xung quanh, mặc dù nơi này là địa bàn của mình nhưng vẫn muốn chắc chắn sự an toàn.Hắn ta đi đến mở cửa xe, cung kính trầm giọng nói: “Thiếu gia, tới rồi.”Dứt lời hắn ta liền quỳ một gối trên mặt đất. Sàn xe của chiếc việt dã rất cao, chiếc Land Cruiser của Toyota sau khi được cải tiến, sàn xe cách mặt đất khoảng 30cm.Bên cửa xe, một cậu bé mặc áo choàng màu đen tựa trên cánh cửa, đạp lên lưng anh ta bước xuống.Tên lính đánh thuê chậm rãi đứng lên hắn ta cao 1m92, cậu bé đứng thẳng lên cũng chỉ đến ngực của hắn. Áo choàng rất lớn gần như đem cả người cậu vây trong đó, mũ cũng được trùm lên che đi khuôn mặt của cậu.Cả khuôn mặt của cậu như chìm vào bóng tối, không thể nhìn rõ ngũ quan cùng ngoại hình của cậu, chỉ có thể nhận thấy được cậu chỉ là một đứa trẻ khoảng tám chín tuổi.Bên trong áo choàng cậu mặc một áo sơ mi màu đen, quần tây màu đen ôm lấy đôi chân thon dài của cậu. Ngay cửa kho hàng một loạt người mặc đồ tây màu đen đứng xếp hàng, những người này đều là nhân viên cấp cao của tập đoàn Cụ Phong.Bọn họ cung kính cúi đầu, không dám chậm trễ."Thiếu gia!" Thiếu niên mặc áo choàng chậm rãi bước đến trước mặt bọn họ, dừng bước, âm thanh âm lãnh, cùng giọng điệu lạnh tanh, lời ít ý nhiều gật đầu nói: “Hàng đều đủ rồi chưa?”“Đã đủ rồi, tất cả hàng đều nằm trong kho, chúng tôi đã kiểm kê qua không có vấn đề gì về sản phẩm.”"Mang ta nhìn xem." “Dạ.”Cửa kho hàng từ từ mở ra.Thiếu niên mặc áo choàng bình tĩnh đi vào. Cậu vừa đi vào tất cả đèn đều được bật lên.Cửa cuốn nặng nề ở phía sau hạ xuống.Cậu cúi đầu nâng đôi tay trắng trẻo chậm rãi nắm lấy mũ áo choàng, đem nó hất ngược ra sau đầu. Ngay sau đó để lộ ra khuôn mặt non nớt và cực kỳ đẹp trai. Khuôn mặt này lọt vào tầm mắt mọi người, một làn da trắng nõn, đôi con ngươi sâu hút tựa như một giếng cổ có thể mê hoặc hồn phách người khác.Nhưng nếu như so sánh đôi mắt cậu như giếng cổ thì có vẻ không quá chính xác.Đôi mắt như vậy vừa nhìn vào tựa như đáy biển sâu thẳm, hàng mi dày và đen như lông phượng hoàng đen rợp trên đôi mắt thâm sâu. Mũi cao thẳng, đôi môi như cánh hoa anh đào, hồng hào đầy đặn, mỗi khi nói chuyện cánh môi đóng mở lộ ra hàm răng trắng như vỏ sò.Một đứa trẻ có bộ dạng xinh đẹp đến thế nhưng mỗi hành vi cử chỉ đều giống như một người đàn ông trưởng thành.Nói là trưởng thành nhưng lại không trưởng thành, tuyệt đối chỉ là một ông cụ non.
Anh ta muốn nói là: Cố gia và Cụ Phong giao chiến trực diện sợ rằng lành ít dữ nhiều.
Lần này là địa vị của Cố gia ở Bắc Phi sợ rằng sẽ không còn nữa rồi.
...
Cụ Phong ở Bắc Phi cũng đã thiết lập rất nhiều cứ điểm quân sự quan trọng cùng với mười hai nhà máy quân sự quy mô lớn, đồng thời Cụ Phong cũng là tổ chức tư nhân có quyền thăm dò dầu khí ở Bắc Phi.
Một chiếc xe việt dã màu đen, mười hai xe tăng có võ trang hộ tống xung quanh, chiếc xe tiến vào trong nhà máy quân sự…
Chiếc xe vững vàng dừng lại trước cửa một kho hàng.
Mấy tên lính đánh thuê cũng xuống xem, bọn họ tạo thành một vòng tròn bao quanh chiếc xe, trong đó có một tên lính đánh thuê thân hình vạm vỡ nhìn xung quanh, mặc dù nơi này là địa bàn của mình nhưng vẫn muốn chắc chắn sự an toàn.
Hắn ta đi đến mở cửa xe, cung kính trầm giọng nói: “Thiếu gia, tới rồi.”
Dứt lời hắn ta liền quỳ một gối trên mặt đất.
Sàn xe của chiếc việt dã rất cao, chiếc Land Cruiser của Toyota sau khi được cải tiến, sàn xe cách mặt đất khoảng 30cm.
Bên cửa xe, một cậu bé mặc áo choàng màu đen tựa trên cánh cửa, đạp lên lưng anh ta bước xuống.
Tên lính đánh thuê chậm rãi đứng lên hắn ta cao 1m92, cậu bé đứng thẳng lên cũng chỉ đến ngực của hắn.
Áo choàng rất lớn gần như đem cả người cậu vây trong đó, mũ cũng được trùm lên che đi khuôn mặt của cậu.
Cả khuôn mặt của cậu như chìm vào bóng tối, không thể nhìn rõ ngũ quan cùng ngoại hình của cậu, chỉ có thể nhận thấy được cậu chỉ là một đứa trẻ khoảng tám chín tuổi.
Bên trong áo choàng cậu mặc một áo sơ mi màu đen, quần tây màu đen ôm lấy đôi chân thon dài của cậu.
Ngay cửa kho hàng một loạt người mặc đồ tây màu đen đứng xếp hàng, những người này đều là nhân viên cấp cao của tập đoàn Cụ Phong.
Bọn họ cung kính cúi đầu, không dám chậm trễ.
"Thiếu gia!"
Thiếu niên mặc áo choàng chậm rãi bước đến trước mặt bọn họ, dừng bước, âm thanh âm lãnh, cùng giọng điệu lạnh tanh, lời ít ý nhiều gật đầu nói: “Hàng đều đủ rồi chưa?”
“Đã đủ rồi, tất cả hàng đều nằm trong kho, chúng tôi đã kiểm kê qua không có vấn đề gì về sản phẩm.”
"Mang ta nhìn xem."
“Dạ.”
Cửa kho hàng từ từ mở ra.
Thiếu niên mặc áo choàng bình tĩnh đi vào.
Cậu vừa đi vào tất cả đèn đều được bật lên.
Cửa cuốn nặng nề ở phía sau hạ xuống.
Cậu cúi đầu nâng đôi tay trắng trẻo chậm rãi nắm lấy mũ áo choàng, đem nó hất ngược ra sau đầu. Ngay sau đó để lộ ra khuôn mặt non nớt và cực kỳ đẹp trai.
Khuôn mặt này lọt vào tầm mắt mọi người, một làn da trắng nõn, đôi con ngươi sâu hút tựa như một giếng cổ có thể mê hoặc hồn phách người khác.
Nhưng nếu như so sánh đôi mắt cậu như giếng cổ thì có vẻ không quá chính xác.
Đôi mắt như vậy vừa nhìn vào tựa như đáy biển sâu thẳm, hàng mi dày và đen như lông phượng hoàng đen rợp trên đôi mắt thâm sâu.
Mũi cao thẳng, đôi môi như cánh hoa anh đào, hồng hào đầy đặn, mỗi khi nói chuyện cánh môi đóng mở lộ ra hàm răng trắng như vỏ sò.
Một đứa trẻ có bộ dạng xinh đẹp đến thế nhưng mỗi hành vi cử chỉ đều giống như một người đàn ông trưởng thành.
Nói là trưởng thành nhưng lại không trưởng thành, tuyệt đối chỉ là một ông cụ non.
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Anh ta muốn nói là: Cố gia và Cụ Phong giao chiến trực diện sợ rằng lành ít dữ nhiều.Lần này là địa vị của Cố gia ở Bắc Phi sợ rằng sẽ không còn nữa rồi....Cụ Phong ở Bắc Phi cũng đã thiết lập rất nhiều cứ điểm quân sự quan trọng cùng với mười hai nhà máy quân sự quy mô lớn, đồng thời Cụ Phong cũng là tổ chức tư nhân có quyền thăm dò dầu khí ở Bắc Phi.Một chiếc xe việt dã màu đen, mười hai xe tăng có võ trang hộ tống xung quanh, chiếc xe tiến vào trong nhà máy quân sự…Chiếc xe vững vàng dừng lại trước cửa một kho hàng. Mấy tên lính đánh thuê cũng xuống xem, bọn họ tạo thành một vòng tròn bao quanh chiếc xe, trong đó có một tên lính đánh thuê thân hình vạm vỡ nhìn xung quanh, mặc dù nơi này là địa bàn của mình nhưng vẫn muốn chắc chắn sự an toàn.Hắn ta đi đến mở cửa xe, cung kính trầm giọng nói: “Thiếu gia, tới rồi.”Dứt lời hắn ta liền quỳ một gối trên mặt đất. Sàn xe của chiếc việt dã rất cao, chiếc Land Cruiser của Toyota sau khi được cải tiến, sàn xe cách mặt đất khoảng 30cm.Bên cửa xe, một cậu bé mặc áo choàng màu đen tựa trên cánh cửa, đạp lên lưng anh ta bước xuống.Tên lính đánh thuê chậm rãi đứng lên hắn ta cao 1m92, cậu bé đứng thẳng lên cũng chỉ đến ngực của hắn. Áo choàng rất lớn gần như đem cả người cậu vây trong đó, mũ cũng được trùm lên che đi khuôn mặt của cậu.Cả khuôn mặt của cậu như chìm vào bóng tối, không thể nhìn rõ ngũ quan cùng ngoại hình của cậu, chỉ có thể nhận thấy được cậu chỉ là một đứa trẻ khoảng tám chín tuổi.Bên trong áo choàng cậu mặc một áo sơ mi màu đen, quần tây màu đen ôm lấy đôi chân thon dài của cậu. Ngay cửa kho hàng một loạt người mặc đồ tây màu đen đứng xếp hàng, những người này đều là nhân viên cấp cao của tập đoàn Cụ Phong.Bọn họ cung kính cúi đầu, không dám chậm trễ."Thiếu gia!" Thiếu niên mặc áo choàng chậm rãi bước đến trước mặt bọn họ, dừng bước, âm thanh âm lãnh, cùng giọng điệu lạnh tanh, lời ít ý nhiều gật đầu nói: “Hàng đều đủ rồi chưa?”“Đã đủ rồi, tất cả hàng đều nằm trong kho, chúng tôi đã kiểm kê qua không có vấn đề gì về sản phẩm.”"Mang ta nhìn xem." “Dạ.”Cửa kho hàng từ từ mở ra.Thiếu niên mặc áo choàng bình tĩnh đi vào. Cậu vừa đi vào tất cả đèn đều được bật lên.Cửa cuốn nặng nề ở phía sau hạ xuống.Cậu cúi đầu nâng đôi tay trắng trẻo chậm rãi nắm lấy mũ áo choàng, đem nó hất ngược ra sau đầu. Ngay sau đó để lộ ra khuôn mặt non nớt và cực kỳ đẹp trai. Khuôn mặt này lọt vào tầm mắt mọi người, một làn da trắng nõn, đôi con ngươi sâu hút tựa như một giếng cổ có thể mê hoặc hồn phách người khác.Nhưng nếu như so sánh đôi mắt cậu như giếng cổ thì có vẻ không quá chính xác.Đôi mắt như vậy vừa nhìn vào tựa như đáy biển sâu thẳm, hàng mi dày và đen như lông phượng hoàng đen rợp trên đôi mắt thâm sâu. Mũi cao thẳng, đôi môi như cánh hoa anh đào, hồng hào đầy đặn, mỗi khi nói chuyện cánh môi đóng mở lộ ra hàm răng trắng như vỏ sò.Một đứa trẻ có bộ dạng xinh đẹp đến thế nhưng mỗi hành vi cử chỉ đều giống như một người đàn ông trưởng thành.Nói là trưởng thành nhưng lại không trưởng thành, tuyệt đối chỉ là một ông cụ non.