Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 3538: Thêm hà vào cảnh (154)
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Nhà họ Cố.Sở Hà nằm trên giường, hai tay gối đầu, nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ, suy nghĩ lo lắng.Không biết vì sao, mí mắt cô bỗng giật giật. Sau khi Cố Cảnh Liên rời đi, không hiểu sao cô lại mất ngủ hai đêm liền, thường trằn trọc mãi đến tận sáng, khó khăn lắm mới ngủ được.Hôm sau tỉnh lại, dậy sớm đi làm, về nhà mệt đến đuối sức. Buổi tối thì lại vô cớ mất ngủ!Hai ngày nay đều y như thế, khiến cơ thể cô suy nhược, kiệt quệ. Không biết vì sao, trong lòng cô có một dự cảm mơ hồ.Cố Cảnh Liên đi Bắc Phi. Ngày hôm sau, báo chí đồng loạt đưa tin chiến tranh Bắc Phi đang ngày càng mở rộng, lực lượng gìn giữ hòa bình có ý định can thiệp.Sau khi chiến sự nổ ra, Bắc Phi bị phân tách thành ba khu vực. Một là khu vực giao chiến, hai là khu vực trung lập, vùng còn lại là khu vực hòa bình.Nhưng chiến sự đã lan đến khu vực trung lập, các nhà máy lớn của Cố gia đều nằm trong khu trung lập. Nếu chiến tranh tràn đến, sợ là sẽ ảnh hưởng đến sản nghiệp của Cố gia.Nghe nói, một số sân bay tốt của Bắc Phi đều bị pháo kích cho tan hoang. Mọi đường bay đều bị cấm tạm thời, giao thông quốc tế bị tê liệt! Nghĩa là rất nhiều người không thể rời Bắc Phi bằng máy bay. Nếu không thể rời đi đúng lúc, có thể họ sẽ bị biến thành vật tế cho chiến tranh.Cuộc chiến này khiến rất nhiều dân thường thương vong. Các quốc gia đã bắt đầu sơ tán khẩn cấp kiều dân.Rất nhiều công nhân viên của các quốc gia phát triển đều đã sớm rời đi. Phía Trung Quốc cũng đã bắt đầu cuộc sơ tán kiều dân quy mô lớn. Có rất nhiều nhà xưởng của Hoa kiều tại Bắc Phi hiện giờ đã bỏ trống, không còn ai. Hoa kiều đều tụ tập ở Đại Sứ Quán nước mình, sẵn sàng chờ lệnh di tản.Đội tàu phụ trách sơ tán Hoa kiều đã băng băng tiến về các cảng lớn ở Bắc Phi, dự tính hoàn thành chiến dịch sơ tán ở cả ba khu vực.Vậy còn… Cố Cảnh Liên? Nếu anh tiếp tục ở lại Bắc Phi, sợ là lành ít dữ nhiều.Dẫu vậy, cô cũng phải thừa nhận, anh là một người đàn ông rất dũng mãnh, dù có là lính đánh thuê lợi hại, căn bản, cũng không phải đối thủ của anh.Nhưng thời đại ngày nay là súng đạn, chỉ dựa vào gân cốt khỏe mạnh thì cũng khó chống chịu lại được đại pháo và đạn dược. Sở Hà hỏi bác Phúc xem liệu có tin gì về Cố Cảnh Liên không. Nhưng bác Phúc đáp rằng thông tin liên lạc bị gián đoạn, không thể liên hệ với người phụ trách nhà máy.Vẫn không có tin gì…Thế này nghĩa là, Cố Cảnh Liên sống chết ra sao vẫn còn mờ mịt lắm. Trong lòng Sở Hà không vui.Cô không biết vì sao, rõ ràng căm ghét tên đó như thế, nhưng hiện giờ, lại vì anh ta mà lo lắng!Sở Hà trở mình, lấy gối ôm vào lòng, nhắm mắt lại, ép mình không được suy nghĩ lung tung. Bỗng, cửa đột nhiên bị đẩy ra.Bác Phúc thần sắc kích động chạy vào, hoảng hốt nói: “Sở Hà! Xảy ra chuyện rồi!”Sở Hà liền bật dậy, kinh ngạc nhìn ông, nhìn ánh mắt hoảng loạn của bác Phúc, nỗi bất an trong lòng cô hóa thành nỗi sợ lớn nhất! …“Cái gì!?”“Tôi nhận được tin là, nhà máy của Cố gia ở Bắc Phi đã bị Cụ Phong một tay khống chế, tất cả công nhân trong nhà máy đều bị đuổi đi! Còn nữa… đội lính đánh thuê bên cạnh ông chủ, đều… biến mất! “Biến mất!?”“Phải… ”Bác Phúc gật đầu, giọng run rẩy: “Nghe nói, ông chủ đi ký một thỏa thuận, cuối buổi đàm phán, mấy chục lính đánh thuê mang theo đều bị bắn chết tại chỗ… ” Sở Hà trợn mắt há mồm kinh hoàng.“Làm sao đây? Sở Hà? Tín hiệu đã gián đoạn, đến giờ, vị trí và tọa độ của ông chủ cũng không nắm rõ được nữa… ”
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Nhà họ Cố.Sở Hà nằm trên giường, hai tay gối đầu, nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ, suy nghĩ lo lắng.Không biết vì sao, mí mắt cô bỗng giật giật. Sau khi Cố Cảnh Liên rời đi, không hiểu sao cô lại mất ngủ hai đêm liền, thường trằn trọc mãi đến tận sáng, khó khăn lắm mới ngủ được.Hôm sau tỉnh lại, dậy sớm đi làm, về nhà mệt đến đuối sức. Buổi tối thì lại vô cớ mất ngủ!Hai ngày nay đều y như thế, khiến cơ thể cô suy nhược, kiệt quệ. Không biết vì sao, trong lòng cô có một dự cảm mơ hồ.Cố Cảnh Liên đi Bắc Phi. Ngày hôm sau, báo chí đồng loạt đưa tin chiến tranh Bắc Phi đang ngày càng mở rộng, lực lượng gìn giữ hòa bình có ý định can thiệp.Sau khi chiến sự nổ ra, Bắc Phi bị phân tách thành ba khu vực. Một là khu vực giao chiến, hai là khu vực trung lập, vùng còn lại là khu vực hòa bình.Nhưng chiến sự đã lan đến khu vực trung lập, các nhà máy lớn của Cố gia đều nằm trong khu trung lập. Nếu chiến tranh tràn đến, sợ là sẽ ảnh hưởng đến sản nghiệp của Cố gia.Nghe nói, một số sân bay tốt của Bắc Phi đều bị pháo kích cho tan hoang. Mọi đường bay đều bị cấm tạm thời, giao thông quốc tế bị tê liệt! Nghĩa là rất nhiều người không thể rời Bắc Phi bằng máy bay. Nếu không thể rời đi đúng lúc, có thể họ sẽ bị biến thành vật tế cho chiến tranh.Cuộc chiến này khiến rất nhiều dân thường thương vong. Các quốc gia đã bắt đầu sơ tán khẩn cấp kiều dân.Rất nhiều công nhân viên của các quốc gia phát triển đều đã sớm rời đi. Phía Trung Quốc cũng đã bắt đầu cuộc sơ tán kiều dân quy mô lớn. Có rất nhiều nhà xưởng của Hoa kiều tại Bắc Phi hiện giờ đã bỏ trống, không còn ai. Hoa kiều đều tụ tập ở Đại Sứ Quán nước mình, sẵn sàng chờ lệnh di tản.Đội tàu phụ trách sơ tán Hoa kiều đã băng băng tiến về các cảng lớn ở Bắc Phi, dự tính hoàn thành chiến dịch sơ tán ở cả ba khu vực.Vậy còn… Cố Cảnh Liên? Nếu anh tiếp tục ở lại Bắc Phi, sợ là lành ít dữ nhiều.Dẫu vậy, cô cũng phải thừa nhận, anh là một người đàn ông rất dũng mãnh, dù có là lính đánh thuê lợi hại, căn bản, cũng không phải đối thủ của anh.Nhưng thời đại ngày nay là súng đạn, chỉ dựa vào gân cốt khỏe mạnh thì cũng khó chống chịu lại được đại pháo và đạn dược. Sở Hà hỏi bác Phúc xem liệu có tin gì về Cố Cảnh Liên không. Nhưng bác Phúc đáp rằng thông tin liên lạc bị gián đoạn, không thể liên hệ với người phụ trách nhà máy.Vẫn không có tin gì…Thế này nghĩa là, Cố Cảnh Liên sống chết ra sao vẫn còn mờ mịt lắm. Trong lòng Sở Hà không vui.Cô không biết vì sao, rõ ràng căm ghét tên đó như thế, nhưng hiện giờ, lại vì anh ta mà lo lắng!Sở Hà trở mình, lấy gối ôm vào lòng, nhắm mắt lại, ép mình không được suy nghĩ lung tung. Bỗng, cửa đột nhiên bị đẩy ra.Bác Phúc thần sắc kích động chạy vào, hoảng hốt nói: “Sở Hà! Xảy ra chuyện rồi!”Sở Hà liền bật dậy, kinh ngạc nhìn ông, nhìn ánh mắt hoảng loạn của bác Phúc, nỗi bất an trong lòng cô hóa thành nỗi sợ lớn nhất! …“Cái gì!?”“Tôi nhận được tin là, nhà máy của Cố gia ở Bắc Phi đã bị Cụ Phong một tay khống chế, tất cả công nhân trong nhà máy đều bị đuổi đi! Còn nữa… đội lính đánh thuê bên cạnh ông chủ, đều… biến mất! “Biến mất!?”“Phải… ”Bác Phúc gật đầu, giọng run rẩy: “Nghe nói, ông chủ đi ký một thỏa thuận, cuối buổi đàm phán, mấy chục lính đánh thuê mang theo đều bị bắn chết tại chỗ… ” Sở Hà trợn mắt há mồm kinh hoàng.“Làm sao đây? Sở Hà? Tín hiệu đã gián đoạn, đến giờ, vị trí và tọa độ của ông chủ cũng không nắm rõ được nữa… ”
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Nhà họ Cố.Sở Hà nằm trên giường, hai tay gối đầu, nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ, suy nghĩ lo lắng.Không biết vì sao, mí mắt cô bỗng giật giật. Sau khi Cố Cảnh Liên rời đi, không hiểu sao cô lại mất ngủ hai đêm liền, thường trằn trọc mãi đến tận sáng, khó khăn lắm mới ngủ được.Hôm sau tỉnh lại, dậy sớm đi làm, về nhà mệt đến đuối sức. Buổi tối thì lại vô cớ mất ngủ!Hai ngày nay đều y như thế, khiến cơ thể cô suy nhược, kiệt quệ. Không biết vì sao, trong lòng cô có một dự cảm mơ hồ.Cố Cảnh Liên đi Bắc Phi. Ngày hôm sau, báo chí đồng loạt đưa tin chiến tranh Bắc Phi đang ngày càng mở rộng, lực lượng gìn giữ hòa bình có ý định can thiệp.Sau khi chiến sự nổ ra, Bắc Phi bị phân tách thành ba khu vực. Một là khu vực giao chiến, hai là khu vực trung lập, vùng còn lại là khu vực hòa bình.Nhưng chiến sự đã lan đến khu vực trung lập, các nhà máy lớn của Cố gia đều nằm trong khu trung lập. Nếu chiến tranh tràn đến, sợ là sẽ ảnh hưởng đến sản nghiệp của Cố gia.Nghe nói, một số sân bay tốt của Bắc Phi đều bị pháo kích cho tan hoang. Mọi đường bay đều bị cấm tạm thời, giao thông quốc tế bị tê liệt! Nghĩa là rất nhiều người không thể rời Bắc Phi bằng máy bay. Nếu không thể rời đi đúng lúc, có thể họ sẽ bị biến thành vật tế cho chiến tranh.Cuộc chiến này khiến rất nhiều dân thường thương vong. Các quốc gia đã bắt đầu sơ tán khẩn cấp kiều dân.Rất nhiều công nhân viên của các quốc gia phát triển đều đã sớm rời đi. Phía Trung Quốc cũng đã bắt đầu cuộc sơ tán kiều dân quy mô lớn. Có rất nhiều nhà xưởng của Hoa kiều tại Bắc Phi hiện giờ đã bỏ trống, không còn ai. Hoa kiều đều tụ tập ở Đại Sứ Quán nước mình, sẵn sàng chờ lệnh di tản.Đội tàu phụ trách sơ tán Hoa kiều đã băng băng tiến về các cảng lớn ở Bắc Phi, dự tính hoàn thành chiến dịch sơ tán ở cả ba khu vực.Vậy còn… Cố Cảnh Liên? Nếu anh tiếp tục ở lại Bắc Phi, sợ là lành ít dữ nhiều.Dẫu vậy, cô cũng phải thừa nhận, anh là một người đàn ông rất dũng mãnh, dù có là lính đánh thuê lợi hại, căn bản, cũng không phải đối thủ của anh.Nhưng thời đại ngày nay là súng đạn, chỉ dựa vào gân cốt khỏe mạnh thì cũng khó chống chịu lại được đại pháo và đạn dược. Sở Hà hỏi bác Phúc xem liệu có tin gì về Cố Cảnh Liên không. Nhưng bác Phúc đáp rằng thông tin liên lạc bị gián đoạn, không thể liên hệ với người phụ trách nhà máy.Vẫn không có tin gì…Thế này nghĩa là, Cố Cảnh Liên sống chết ra sao vẫn còn mờ mịt lắm. Trong lòng Sở Hà không vui.Cô không biết vì sao, rõ ràng căm ghét tên đó như thế, nhưng hiện giờ, lại vì anh ta mà lo lắng!Sở Hà trở mình, lấy gối ôm vào lòng, nhắm mắt lại, ép mình không được suy nghĩ lung tung. Bỗng, cửa đột nhiên bị đẩy ra.Bác Phúc thần sắc kích động chạy vào, hoảng hốt nói: “Sở Hà! Xảy ra chuyện rồi!”Sở Hà liền bật dậy, kinh ngạc nhìn ông, nhìn ánh mắt hoảng loạn của bác Phúc, nỗi bất an trong lòng cô hóa thành nỗi sợ lớn nhất! …“Cái gì!?”“Tôi nhận được tin là, nhà máy của Cố gia ở Bắc Phi đã bị Cụ Phong một tay khống chế, tất cả công nhân trong nhà máy đều bị đuổi đi! Còn nữa… đội lính đánh thuê bên cạnh ông chủ, đều… biến mất! “Biến mất!?”“Phải… ”Bác Phúc gật đầu, giọng run rẩy: “Nghe nói, ông chủ đi ký một thỏa thuận, cuối buổi đàm phán, mấy chục lính đánh thuê mang theo đều bị bắn chết tại chỗ… ” Sở Hà trợn mắt há mồm kinh hoàng.“Làm sao đây? Sở Hà? Tín hiệu đã gián đoạn, đến giờ, vị trí và tọa độ của ông chủ cũng không nắm rõ được nữa… ”