Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…

Chương 3608: Thêm hà vào cảnh (224)

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Cô cảm thấy rất ấm lòng!Cô không cẩn thận bỏ khá nhiều muối vào mì, vậy mà cậu vẫn ăn sạch.Nghĩ đến đây, cô thấy vừa ấm áp, vừa áy náy! Vân Thi Thi đem quần áo mới tinh vào phòng, Hữu Hữu đang định nằm xuống, thấy cô vào lập tức xoay người, có hơi cảnh giác.Cậu chậm rãi ngồi lại, cô cười nói: “Mẹ tắm cho con, được không?”Hữu Hữu nheo mắt, nhíu nhíu mày, vẫn không nói câu nào như cũ. Cậu không nói gì, cô liền cho rằng cậu đồng ý!Cô đi đến bên giường, giơ tay định bế cậu, cậu lại rụt vai có hơi né tránh.Vân Thi Thi lập tức bế cậu lên, đã hơn một năm rồi, cậu cao hơn cũng nặng hơn, bế cậu có hơi dùng sức! Hữu Hữu ôm lấy cổ cô theo bản năng, bộ dạng tức giận: “Cô làm gì vậy?”“Bế con đi tắm đấy.”Cô giả vờ ngửi ngửi người cậu, cố tình châm chọc: “Mấy ngày không tắm rồi nhỉ? Không ngửi thấy mùi hôi trên người mình sao?” “...” Mặt Hữu Hữu đỏ bừng!Cô nói tiếp: “Mẹ nhớ con vô cùng ở sạch, một ngày không tắm sẽ không chịu nổi! Hiện tại không ở sạch vậy nữa rồi à?”Hữu Hữu thẹn quá hóa giận, trừng mắt nhìn cô: “Im đi! Buông ra.” Vân Thi Thi lớn gan đột ngột, cô không thả ra mà lại bế cậu đi vào nhà tắm.Bồn tắm đã được xả đầy nước, Vân Thi Thi đặt cậu xuống đất, ngồi xổm xuống định cởi quần áo cho cậu.Hữu Hữu lập tức đưa lưng lại, khép chặt vạt áo không cho cô cởi. Vân Thi Thi dở khóc dở cười, đứa nhỏ này đang xấu hổ ư?Có lẽ, trưởng thành hơn nên ý thức được sự khác biệt giữa nam nữ!“Trước kia Hữu Hữu rất thích được mẹ tắm, sao bây giờ lại xấu hổ rồi?” Vân Thi Thi cố nén cười, cô xoay người cậu lại, còn cậu thì nhất quyết khép chặt vạt áo, không để cô cởi ra!Sau một hồi lâu, cậu thốt lên bốn chữ: “Cô ra ngoài đi!”“Chi vậy? Thẹn thùng à?” Vân Thi Thi nghiền ngẫm: “Có chỗ nào trên người con mẹ chưa nhìn thấy đâu nhỉ?”Nói xong, cô bắt đầu cởi nút áo cậu.Hữu Hữu sợ tới mức lui lại vài bước, mãi đến khi chạm vào bức tường không còn đường lui nữa, cậu sợ hãi mở to hai mắt cảnh cáo lần thứ hai: “Đừng chạm vào tôi!” Biểu cảm vừa sợ vừa giận này giống như con gái nhà lành bị xâm hại vậy!Không đến nỗi vậy chứ?Trước kia cũng là cô tắm cho cậu đó thôi. Chỉ có điều, vì để tập tính tự lập nên cô để cậu tự tắm.Hữu Hữu còn không chịu nữa là!Sau đó, Mộ Nhã Triết tắm cho cậu, cậu còn chê anh không dịu dàng, luôn khiến cậu đau. Vân Thi Thi bị chọc cười, mặc dù Hữu Hữu giãy giụa nhưng cô vẫn cởi toàn bộ cúc áo cậu!Hữu Hữu biết không có đường sống nên mặc kệ cô luôn, lúc bị đặt vào bồn tắm, cậu lui vào một góc, trầm mình vào nước chỉ để lộ nửa khuôn mặt, nhìn cô với sự cảnh giác, vô cùng kháng cự!Cậu không cần cô tắm giúp! Cậu không thích người khác phái chạm vào!Vân Thi Thi biết Hữu Hữu xấu hổ, cô vừa cười vừa lấy sữa tắm, bắt được một cánh tay của cậu, cô bắt đầu chà xát.Nháy mắt khi cô chạm vào, cả người Hữu Hữu cứng như đá, không dám nhúc nhích! Giống như bị nhấn tạm dừng, căng thẳng đến nổi dựng hết tóc gáy!

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Cô cảm thấy rất ấm lòng!Cô không cẩn thận bỏ khá nhiều muối vào mì, vậy mà cậu vẫn ăn sạch.Nghĩ đến đây, cô thấy vừa ấm áp, vừa áy náy! Vân Thi Thi đem quần áo mới tinh vào phòng, Hữu Hữu đang định nằm xuống, thấy cô vào lập tức xoay người, có hơi cảnh giác.Cậu chậm rãi ngồi lại, cô cười nói: “Mẹ tắm cho con, được không?”Hữu Hữu nheo mắt, nhíu nhíu mày, vẫn không nói câu nào như cũ. Cậu không nói gì, cô liền cho rằng cậu đồng ý!Cô đi đến bên giường, giơ tay định bế cậu, cậu lại rụt vai có hơi né tránh.Vân Thi Thi lập tức bế cậu lên, đã hơn một năm rồi, cậu cao hơn cũng nặng hơn, bế cậu có hơi dùng sức! Hữu Hữu ôm lấy cổ cô theo bản năng, bộ dạng tức giận: “Cô làm gì vậy?”“Bế con đi tắm đấy.”Cô giả vờ ngửi ngửi người cậu, cố tình châm chọc: “Mấy ngày không tắm rồi nhỉ? Không ngửi thấy mùi hôi trên người mình sao?” “...” Mặt Hữu Hữu đỏ bừng!Cô nói tiếp: “Mẹ nhớ con vô cùng ở sạch, một ngày không tắm sẽ không chịu nổi! Hiện tại không ở sạch vậy nữa rồi à?”Hữu Hữu thẹn quá hóa giận, trừng mắt nhìn cô: “Im đi! Buông ra.” Vân Thi Thi lớn gan đột ngột, cô không thả ra mà lại bế cậu đi vào nhà tắm.Bồn tắm đã được xả đầy nước, Vân Thi Thi đặt cậu xuống đất, ngồi xổm xuống định cởi quần áo cho cậu.Hữu Hữu lập tức đưa lưng lại, khép chặt vạt áo không cho cô cởi. Vân Thi Thi dở khóc dở cười, đứa nhỏ này đang xấu hổ ư?Có lẽ, trưởng thành hơn nên ý thức được sự khác biệt giữa nam nữ!“Trước kia Hữu Hữu rất thích được mẹ tắm, sao bây giờ lại xấu hổ rồi?” Vân Thi Thi cố nén cười, cô xoay người cậu lại, còn cậu thì nhất quyết khép chặt vạt áo, không để cô cởi ra!Sau một hồi lâu, cậu thốt lên bốn chữ: “Cô ra ngoài đi!”“Chi vậy? Thẹn thùng à?” Vân Thi Thi nghiền ngẫm: “Có chỗ nào trên người con mẹ chưa nhìn thấy đâu nhỉ?”Nói xong, cô bắt đầu cởi nút áo cậu.Hữu Hữu sợ tới mức lui lại vài bước, mãi đến khi chạm vào bức tường không còn đường lui nữa, cậu sợ hãi mở to hai mắt cảnh cáo lần thứ hai: “Đừng chạm vào tôi!” Biểu cảm vừa sợ vừa giận này giống như con gái nhà lành bị xâm hại vậy!Không đến nỗi vậy chứ?Trước kia cũng là cô tắm cho cậu đó thôi. Chỉ có điều, vì để tập tính tự lập nên cô để cậu tự tắm.Hữu Hữu còn không chịu nữa là!Sau đó, Mộ Nhã Triết tắm cho cậu, cậu còn chê anh không dịu dàng, luôn khiến cậu đau. Vân Thi Thi bị chọc cười, mặc dù Hữu Hữu giãy giụa nhưng cô vẫn cởi toàn bộ cúc áo cậu!Hữu Hữu biết không có đường sống nên mặc kệ cô luôn, lúc bị đặt vào bồn tắm, cậu lui vào một góc, trầm mình vào nước chỉ để lộ nửa khuôn mặt, nhìn cô với sự cảnh giác, vô cùng kháng cự!Cậu không cần cô tắm giúp! Cậu không thích người khác phái chạm vào!Vân Thi Thi biết Hữu Hữu xấu hổ, cô vừa cười vừa lấy sữa tắm, bắt được một cánh tay của cậu, cô bắt đầu chà xát.Nháy mắt khi cô chạm vào, cả người Hữu Hữu cứng như đá, không dám nhúc nhích! Giống như bị nhấn tạm dừng, căng thẳng đến nổi dựng hết tóc gáy!

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Cô cảm thấy rất ấm lòng!Cô không cẩn thận bỏ khá nhiều muối vào mì, vậy mà cậu vẫn ăn sạch.Nghĩ đến đây, cô thấy vừa ấm áp, vừa áy náy! Vân Thi Thi đem quần áo mới tinh vào phòng, Hữu Hữu đang định nằm xuống, thấy cô vào lập tức xoay người, có hơi cảnh giác.Cậu chậm rãi ngồi lại, cô cười nói: “Mẹ tắm cho con, được không?”Hữu Hữu nheo mắt, nhíu nhíu mày, vẫn không nói câu nào như cũ. Cậu không nói gì, cô liền cho rằng cậu đồng ý!Cô đi đến bên giường, giơ tay định bế cậu, cậu lại rụt vai có hơi né tránh.Vân Thi Thi lập tức bế cậu lên, đã hơn một năm rồi, cậu cao hơn cũng nặng hơn, bế cậu có hơi dùng sức! Hữu Hữu ôm lấy cổ cô theo bản năng, bộ dạng tức giận: “Cô làm gì vậy?”“Bế con đi tắm đấy.”Cô giả vờ ngửi ngửi người cậu, cố tình châm chọc: “Mấy ngày không tắm rồi nhỉ? Không ngửi thấy mùi hôi trên người mình sao?” “...” Mặt Hữu Hữu đỏ bừng!Cô nói tiếp: “Mẹ nhớ con vô cùng ở sạch, một ngày không tắm sẽ không chịu nổi! Hiện tại không ở sạch vậy nữa rồi à?”Hữu Hữu thẹn quá hóa giận, trừng mắt nhìn cô: “Im đi! Buông ra.” Vân Thi Thi lớn gan đột ngột, cô không thả ra mà lại bế cậu đi vào nhà tắm.Bồn tắm đã được xả đầy nước, Vân Thi Thi đặt cậu xuống đất, ngồi xổm xuống định cởi quần áo cho cậu.Hữu Hữu lập tức đưa lưng lại, khép chặt vạt áo không cho cô cởi. Vân Thi Thi dở khóc dở cười, đứa nhỏ này đang xấu hổ ư?Có lẽ, trưởng thành hơn nên ý thức được sự khác biệt giữa nam nữ!“Trước kia Hữu Hữu rất thích được mẹ tắm, sao bây giờ lại xấu hổ rồi?” Vân Thi Thi cố nén cười, cô xoay người cậu lại, còn cậu thì nhất quyết khép chặt vạt áo, không để cô cởi ra!Sau một hồi lâu, cậu thốt lên bốn chữ: “Cô ra ngoài đi!”“Chi vậy? Thẹn thùng à?” Vân Thi Thi nghiền ngẫm: “Có chỗ nào trên người con mẹ chưa nhìn thấy đâu nhỉ?”Nói xong, cô bắt đầu cởi nút áo cậu.Hữu Hữu sợ tới mức lui lại vài bước, mãi đến khi chạm vào bức tường không còn đường lui nữa, cậu sợ hãi mở to hai mắt cảnh cáo lần thứ hai: “Đừng chạm vào tôi!” Biểu cảm vừa sợ vừa giận này giống như con gái nhà lành bị xâm hại vậy!Không đến nỗi vậy chứ?Trước kia cũng là cô tắm cho cậu đó thôi. Chỉ có điều, vì để tập tính tự lập nên cô để cậu tự tắm.Hữu Hữu còn không chịu nữa là!Sau đó, Mộ Nhã Triết tắm cho cậu, cậu còn chê anh không dịu dàng, luôn khiến cậu đau. Vân Thi Thi bị chọc cười, mặc dù Hữu Hữu giãy giụa nhưng cô vẫn cởi toàn bộ cúc áo cậu!Hữu Hữu biết không có đường sống nên mặc kệ cô luôn, lúc bị đặt vào bồn tắm, cậu lui vào một góc, trầm mình vào nước chỉ để lộ nửa khuôn mặt, nhìn cô với sự cảnh giác, vô cùng kháng cự!Cậu không cần cô tắm giúp! Cậu không thích người khác phái chạm vào!Vân Thi Thi biết Hữu Hữu xấu hổ, cô vừa cười vừa lấy sữa tắm, bắt được một cánh tay của cậu, cô bắt đầu chà xát.Nháy mắt khi cô chạm vào, cả người Hữu Hữu cứng như đá, không dám nhúc nhích! Giống như bị nhấn tạm dừng, căng thẳng đến nổi dựng hết tóc gáy!

Chương 3608: Thêm hà vào cảnh (224)