Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 3625: Thêm hà vào cảnh (241)
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… “Mẹ…”Hữu Hữu không ngừng tìm kiếm, cậu không dám chỉ nhìn một phía mà liên tục rảo mắt khắp nơi để phòng lướt qua Vân Thi Thi mà không biết.Nhưng mà, cậu càng đi thì chỉ càng nghe thấy tiếng súng rõ mồn một. Tên xả súng đang núp cách đó không xa, liên tục bóp cò. “Đùng” một tiếng.Hữu Hữu cảm thấy viên đạn xuyên qua tóc, đau đớn vô cùng.Giây tiếp theo, những giọt máu đỏ tươi đã chảy dài trên mặt cậu. Viên đạn bắn xuyên cổ của một người phụ nữ đứng cạnh cậu. Cô ta ngã lên người cậu.“A…”Hữu Hữu giật mình khi cảm thấy sức nặng của cô ta đè lên người cậu. Cậu cố gắng đẩy cô ta ra. Cơ thể lạnh ngắt cứng đờ bị cậu đẩy một cái, thế là lộ ra đôi mắt chết vô hồn còn chưa kịp nhắm lại.Có lẽ bị bắn quá đột ngột, nên trên gương mặt của người phụ nữ đã chết vẫn còn nguyên biểu hiện sợ hãi và hoang mang.Gương mặt đó không có sự tức giận, mà chỉ có màu trắng bệch của da và đôi mắt đen vô hồn. Màu đen đó cứ như đáy vực sâu đang chực chờ nuốt chửng lấy Hữu Hữu! Trên cổ của người phụ nữ lộ ra cả một lỗ to đầy máu, đây là nơi viên đạn vừa xuyên qua và giết chết cô!Máu liên tục chảy ra thấm lên áo Hữu Hữu. Mùi máu tanh nồng, nóng ấm và dính nhớp!Hữu Hữu hoảng loạn đến nghẹn lời. Cậu không phải chưa từng thấy qua người chết, nhưng mà cậu chưa từng đứng gần một xác chết đến thế này.Khoảng cách giữa cậu và người phụ nữ đã chết này gần đến mức cậu có thể được những cảm xúc bất lực, bàng hoàng, bất an hiện rõ mồn một trên gương mặt cô!Hữu Hữu vùng vậy nhưng sức khỏe có hạn nên có cố thế nào cũng không đẩy được cái xác ra, thậm chí còn bị đè đến mức ngạt thở. “Mẹ…”Cậu đang rất lo lắng, lo rằng Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết sẽ gặp phải nguy hiểm!Cậu không biết tên xả súng sẽ bắn đến khi nào. Cậu càng không rõ trên tay hắn có bao nhiêu đạn.Cậu chỉ thấy rõ một điều, người dân trong quảng trường đang loạn cả lên, cứ chốc chốc là lại có người giẫm phải cậu.Hữu Hữu dồn hết sức bình sinh đẩy thi thể của người phụ nữ đang đè lên người bản thân ra rồi đứng dậy! Đứng giữa đám đông ồn ào này, chợt cậu chẳng nghe thấy được âm thanh gì nữa.Bên tai cậu chỉ còn âm thanh của tử vong.“Tít…” “Tít…”Cậu lần nữa xoay người nhìn quanh, tìm kiếm một sự thân thuộc trên từng gương mặt sợ hãi kia. Chốc chốc lại có người ngã xuống, nhưng sau đó họ không bao giờ đứng dậy nữa.Nói một cách khó nghe thì nơi này giờ chẳng khác gì địa ngục trần gian. Chẳng biết vì sao mà trong lòng cậu lại sinh ra cảm giác tội lỗi!Cô chết rồi…Cô bị bắn chết rồi! Hữu Hữu cúi đầu nhìn hai bàn tay của bản thân, rồi cậu siết chặt nắm đấm, lần nữa xông vào bão đạn.“Mẹ!”…“Hữu Hữu!”Trong lúc bối rối hoang mang, bỗng cậu nghe được một giọng nói đầy thân thuộc.Chính là cô! Là Vân Thi Thi!Hữu Hữu vội đứng dậy, không thèm để ý đến phong thái của mình mà điên cuồng tìm kiếm: “Mẹ! Mẹ ở đâu?”Nhưng giọng cậu lại bị mất hút trong cơn loạn lạc. Hoặc cô ấy vốn chẳng hề nghe thấy tiếng của Hữu Hữu.Nhưng ít nhất Hữu Hữu có thể xác định rằng Vân Thi Thi vẫn còn đang ở đây!Sao cô còn chưa rời đi? Ở đây quá nguy hiểm!
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… “Mẹ…”Hữu Hữu không ngừng tìm kiếm, cậu không dám chỉ nhìn một phía mà liên tục rảo mắt khắp nơi để phòng lướt qua Vân Thi Thi mà không biết.Nhưng mà, cậu càng đi thì chỉ càng nghe thấy tiếng súng rõ mồn một. Tên xả súng đang núp cách đó không xa, liên tục bóp cò. “Đùng” một tiếng.Hữu Hữu cảm thấy viên đạn xuyên qua tóc, đau đớn vô cùng.Giây tiếp theo, những giọt máu đỏ tươi đã chảy dài trên mặt cậu. Viên đạn bắn xuyên cổ của một người phụ nữ đứng cạnh cậu. Cô ta ngã lên người cậu.“A…”Hữu Hữu giật mình khi cảm thấy sức nặng của cô ta đè lên người cậu. Cậu cố gắng đẩy cô ta ra. Cơ thể lạnh ngắt cứng đờ bị cậu đẩy một cái, thế là lộ ra đôi mắt chết vô hồn còn chưa kịp nhắm lại.Có lẽ bị bắn quá đột ngột, nên trên gương mặt của người phụ nữ đã chết vẫn còn nguyên biểu hiện sợ hãi và hoang mang.Gương mặt đó không có sự tức giận, mà chỉ có màu trắng bệch của da và đôi mắt đen vô hồn. Màu đen đó cứ như đáy vực sâu đang chực chờ nuốt chửng lấy Hữu Hữu! Trên cổ của người phụ nữ lộ ra cả một lỗ to đầy máu, đây là nơi viên đạn vừa xuyên qua và giết chết cô!Máu liên tục chảy ra thấm lên áo Hữu Hữu. Mùi máu tanh nồng, nóng ấm và dính nhớp!Hữu Hữu hoảng loạn đến nghẹn lời. Cậu không phải chưa từng thấy qua người chết, nhưng mà cậu chưa từng đứng gần một xác chết đến thế này.Khoảng cách giữa cậu và người phụ nữ đã chết này gần đến mức cậu có thể được những cảm xúc bất lực, bàng hoàng, bất an hiện rõ mồn một trên gương mặt cô!Hữu Hữu vùng vậy nhưng sức khỏe có hạn nên có cố thế nào cũng không đẩy được cái xác ra, thậm chí còn bị đè đến mức ngạt thở. “Mẹ…”Cậu đang rất lo lắng, lo rằng Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết sẽ gặp phải nguy hiểm!Cậu không biết tên xả súng sẽ bắn đến khi nào. Cậu càng không rõ trên tay hắn có bao nhiêu đạn.Cậu chỉ thấy rõ một điều, người dân trong quảng trường đang loạn cả lên, cứ chốc chốc là lại có người giẫm phải cậu.Hữu Hữu dồn hết sức bình sinh đẩy thi thể của người phụ nữ đang đè lên người bản thân ra rồi đứng dậy! Đứng giữa đám đông ồn ào này, chợt cậu chẳng nghe thấy được âm thanh gì nữa.Bên tai cậu chỉ còn âm thanh của tử vong.“Tít…” “Tít…”Cậu lần nữa xoay người nhìn quanh, tìm kiếm một sự thân thuộc trên từng gương mặt sợ hãi kia. Chốc chốc lại có người ngã xuống, nhưng sau đó họ không bao giờ đứng dậy nữa.Nói một cách khó nghe thì nơi này giờ chẳng khác gì địa ngục trần gian. Chẳng biết vì sao mà trong lòng cậu lại sinh ra cảm giác tội lỗi!Cô chết rồi…Cô bị bắn chết rồi! Hữu Hữu cúi đầu nhìn hai bàn tay của bản thân, rồi cậu siết chặt nắm đấm, lần nữa xông vào bão đạn.“Mẹ!”…“Hữu Hữu!”Trong lúc bối rối hoang mang, bỗng cậu nghe được một giọng nói đầy thân thuộc.Chính là cô! Là Vân Thi Thi!Hữu Hữu vội đứng dậy, không thèm để ý đến phong thái của mình mà điên cuồng tìm kiếm: “Mẹ! Mẹ ở đâu?”Nhưng giọng cậu lại bị mất hút trong cơn loạn lạc. Hoặc cô ấy vốn chẳng hề nghe thấy tiếng của Hữu Hữu.Nhưng ít nhất Hữu Hữu có thể xác định rằng Vân Thi Thi vẫn còn đang ở đây!Sao cô còn chưa rời đi? Ở đây quá nguy hiểm!
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… “Mẹ…”Hữu Hữu không ngừng tìm kiếm, cậu không dám chỉ nhìn một phía mà liên tục rảo mắt khắp nơi để phòng lướt qua Vân Thi Thi mà không biết.Nhưng mà, cậu càng đi thì chỉ càng nghe thấy tiếng súng rõ mồn một. Tên xả súng đang núp cách đó không xa, liên tục bóp cò. “Đùng” một tiếng.Hữu Hữu cảm thấy viên đạn xuyên qua tóc, đau đớn vô cùng.Giây tiếp theo, những giọt máu đỏ tươi đã chảy dài trên mặt cậu. Viên đạn bắn xuyên cổ của một người phụ nữ đứng cạnh cậu. Cô ta ngã lên người cậu.“A…”Hữu Hữu giật mình khi cảm thấy sức nặng của cô ta đè lên người cậu. Cậu cố gắng đẩy cô ta ra. Cơ thể lạnh ngắt cứng đờ bị cậu đẩy một cái, thế là lộ ra đôi mắt chết vô hồn còn chưa kịp nhắm lại.Có lẽ bị bắn quá đột ngột, nên trên gương mặt của người phụ nữ đã chết vẫn còn nguyên biểu hiện sợ hãi và hoang mang.Gương mặt đó không có sự tức giận, mà chỉ có màu trắng bệch của da và đôi mắt đen vô hồn. Màu đen đó cứ như đáy vực sâu đang chực chờ nuốt chửng lấy Hữu Hữu! Trên cổ của người phụ nữ lộ ra cả một lỗ to đầy máu, đây là nơi viên đạn vừa xuyên qua và giết chết cô!Máu liên tục chảy ra thấm lên áo Hữu Hữu. Mùi máu tanh nồng, nóng ấm và dính nhớp!Hữu Hữu hoảng loạn đến nghẹn lời. Cậu không phải chưa từng thấy qua người chết, nhưng mà cậu chưa từng đứng gần một xác chết đến thế này.Khoảng cách giữa cậu và người phụ nữ đã chết này gần đến mức cậu có thể được những cảm xúc bất lực, bàng hoàng, bất an hiện rõ mồn một trên gương mặt cô!Hữu Hữu vùng vậy nhưng sức khỏe có hạn nên có cố thế nào cũng không đẩy được cái xác ra, thậm chí còn bị đè đến mức ngạt thở. “Mẹ…”Cậu đang rất lo lắng, lo rằng Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết sẽ gặp phải nguy hiểm!Cậu không biết tên xả súng sẽ bắn đến khi nào. Cậu càng không rõ trên tay hắn có bao nhiêu đạn.Cậu chỉ thấy rõ một điều, người dân trong quảng trường đang loạn cả lên, cứ chốc chốc là lại có người giẫm phải cậu.Hữu Hữu dồn hết sức bình sinh đẩy thi thể của người phụ nữ đang đè lên người bản thân ra rồi đứng dậy! Đứng giữa đám đông ồn ào này, chợt cậu chẳng nghe thấy được âm thanh gì nữa.Bên tai cậu chỉ còn âm thanh của tử vong.“Tít…” “Tít…”Cậu lần nữa xoay người nhìn quanh, tìm kiếm một sự thân thuộc trên từng gương mặt sợ hãi kia. Chốc chốc lại có người ngã xuống, nhưng sau đó họ không bao giờ đứng dậy nữa.Nói một cách khó nghe thì nơi này giờ chẳng khác gì địa ngục trần gian. Chẳng biết vì sao mà trong lòng cậu lại sinh ra cảm giác tội lỗi!Cô chết rồi…Cô bị bắn chết rồi! Hữu Hữu cúi đầu nhìn hai bàn tay của bản thân, rồi cậu siết chặt nắm đấm, lần nữa xông vào bão đạn.“Mẹ!”…“Hữu Hữu!”Trong lúc bối rối hoang mang, bỗng cậu nghe được một giọng nói đầy thân thuộc.Chính là cô! Là Vân Thi Thi!Hữu Hữu vội đứng dậy, không thèm để ý đến phong thái của mình mà điên cuồng tìm kiếm: “Mẹ! Mẹ ở đâu?”Nhưng giọng cậu lại bị mất hút trong cơn loạn lạc. Hoặc cô ấy vốn chẳng hề nghe thấy tiếng của Hữu Hữu.Nhưng ít nhất Hữu Hữu có thể xác định rằng Vân Thi Thi vẫn còn đang ở đây!Sao cô còn chưa rời đi? Ở đây quá nguy hiểm!