Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 3670: Thêm hà vào cảnh (286)
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Nghe cậu gọi tên mình, Lisa nhíu mày ngồi yên, không biết người này ngủ thật hay giả vờ ngủ nữa.Cố hoài nghi dán sát lại cậu, Tiểu Dịch Thần tiếp tục mớ: "Về nhà cùng tôi đi...""Hơ..." Lisa ngây ra nhìn Tiểu Dịch Thần, lời cậu nói không rành mạch nhưng mỗi một chữ đều khiến tim cô đập liên hồi!"Chúng ta cùng nhau về nhà..."Tiểu Dịch Thần vừa mớ vừa nắm chặt tay cô, trân trọng như đang cầm bảo vật! Lisa cũng quên mất rút tay lại, mãi lâu sau cô mới chợt tỉnh, lập tức rút tay lại thì thấy tay mình nóng như lửa!Giống như vừa nhúng vào trong nham thạch!Lòng Lisa rối bời, đột nhiên cô xoay người, không nhìn Tiểu Dịch Thần nữa, cô nhanh chóng rời khỏi phòng giống như chạy trốn. Lớn như thế này, cô đã chứng kiến sinh ly tử biệt vô số lần, sống lại từ cái chết, đạp lên thi thể đồng đội mà sống tạm bợ.Chưa bao giờ cô hy vọng xa vời rằng mình sẽ có một mái nhà!Nhưng hôm nay người này lại nói với cô: "Lisa, chúng ta cùng về nhà đi!" Câu nói ấy khiến tim cô đập liên hồi!Lisa trở lại buồng lái, du thuyền đang lái tự động, cô hủy chế độ tự động, tự mình lái.Vốn dĩ, cô nên gọi Tiểu Dịch Thần dậy theo thời gian quy định nhưng thấy cậu ngủ say như thế liền không nhẫn tâm đánh thức. Cứ để cậu ngủ thêm lát nữa đi!Cô vẫn có thể chịu đựng thêm được.Lisa lẳng lặng nhìn mặt biển, hiện tại lòng cô cũng giống như biển khơi tĩnh lặng này vậy nhưng bên dưới sóng lại cuộn dữ dội! ...Lúc Tiểu Dịch Thần tỉnh lại, cậu ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy chân trời đã nhuộm màu trắng bạc.Sáng rồi. Trời sáng rồi!Cậu có hơi lờ mờ!Sáng hôm sau rồi ư? Sao Lisa không gọi cậu dậy?Đã xảy ra chuyện gì?Lòng như lửa đốt, cậu xoay người xuống giường, đầu tóc rối bời chạy vào buồng lái, Lisa ngồi đó, du thuyền lái tự động, cô vừa uống sữa bò vừa gặm lương khô, nghe tiếng bước chân cô xoay đầu lại, hết sức ngạc nhiên khi thấy Mộ Dịch Thần đứng đó với bộ dạng xộc xệch. "Cậu dậy rồi à?""Sao cô không đánh thức tôi?""À, tôi thấy cậu ngủ say quá nên không nỡ gọi dậy." Lisa vừa nói vừa cắn lương khô.Tiểu Dịch Thần nhìn bàn điều khiển, cậu đi đến gần, Lisa giải thích: "Du thuyền có thể lái tự động nhưng cần phải có người xem chừng, phòng trường hợp ngoài ý muốn."Cậu buồn bực vò đầu, nói với Lisa: "Cô đi nghỉ chút đi!" "Ừ, tôi ăn xong đã."Lisa gặm miếng cuối cùng, cô đứng dậy nói: "Tôi đi ngủ đây, chạng vạng tối nhớ đánh thức tôi."Tiểu Dịch Thần lập tức nói: "Tôi không gọi đâu, cô ngủ thêm chút cũng có sao." Lisa quay đầu, nở nụ cười với cậu."Tôi rất có ý thức về thời gian, đến lúc sẽ tự tỉnh thôi."Nói xong, cô lập tức rời khỏi buồng lái. Tiểu Dịch Thần vẫn ngây ra tại chỗ.Lisa rất ít khi cười.Vừa rồi, cô cười với cậu đấy! Tim Tiểu Dịch Thần đập "Thịch thịch thịch".
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Nghe cậu gọi tên mình, Lisa nhíu mày ngồi yên, không biết người này ngủ thật hay giả vờ ngủ nữa.Cố hoài nghi dán sát lại cậu, Tiểu Dịch Thần tiếp tục mớ: "Về nhà cùng tôi đi...""Hơ..." Lisa ngây ra nhìn Tiểu Dịch Thần, lời cậu nói không rành mạch nhưng mỗi một chữ đều khiến tim cô đập liên hồi!"Chúng ta cùng nhau về nhà..."Tiểu Dịch Thần vừa mớ vừa nắm chặt tay cô, trân trọng như đang cầm bảo vật! Lisa cũng quên mất rút tay lại, mãi lâu sau cô mới chợt tỉnh, lập tức rút tay lại thì thấy tay mình nóng như lửa!Giống như vừa nhúng vào trong nham thạch!Lòng Lisa rối bời, đột nhiên cô xoay người, không nhìn Tiểu Dịch Thần nữa, cô nhanh chóng rời khỏi phòng giống như chạy trốn. Lớn như thế này, cô đã chứng kiến sinh ly tử biệt vô số lần, sống lại từ cái chết, đạp lên thi thể đồng đội mà sống tạm bợ.Chưa bao giờ cô hy vọng xa vời rằng mình sẽ có một mái nhà!Nhưng hôm nay người này lại nói với cô: "Lisa, chúng ta cùng về nhà đi!" Câu nói ấy khiến tim cô đập liên hồi!Lisa trở lại buồng lái, du thuyền đang lái tự động, cô hủy chế độ tự động, tự mình lái.Vốn dĩ, cô nên gọi Tiểu Dịch Thần dậy theo thời gian quy định nhưng thấy cậu ngủ say như thế liền không nhẫn tâm đánh thức. Cứ để cậu ngủ thêm lát nữa đi!Cô vẫn có thể chịu đựng thêm được.Lisa lẳng lặng nhìn mặt biển, hiện tại lòng cô cũng giống như biển khơi tĩnh lặng này vậy nhưng bên dưới sóng lại cuộn dữ dội! ...Lúc Tiểu Dịch Thần tỉnh lại, cậu ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy chân trời đã nhuộm màu trắng bạc.Sáng rồi. Trời sáng rồi!Cậu có hơi lờ mờ!Sáng hôm sau rồi ư? Sao Lisa không gọi cậu dậy?Đã xảy ra chuyện gì?Lòng như lửa đốt, cậu xoay người xuống giường, đầu tóc rối bời chạy vào buồng lái, Lisa ngồi đó, du thuyền lái tự động, cô vừa uống sữa bò vừa gặm lương khô, nghe tiếng bước chân cô xoay đầu lại, hết sức ngạc nhiên khi thấy Mộ Dịch Thần đứng đó với bộ dạng xộc xệch. "Cậu dậy rồi à?""Sao cô không đánh thức tôi?""À, tôi thấy cậu ngủ say quá nên không nỡ gọi dậy." Lisa vừa nói vừa cắn lương khô.Tiểu Dịch Thần nhìn bàn điều khiển, cậu đi đến gần, Lisa giải thích: "Du thuyền có thể lái tự động nhưng cần phải có người xem chừng, phòng trường hợp ngoài ý muốn."Cậu buồn bực vò đầu, nói với Lisa: "Cô đi nghỉ chút đi!" "Ừ, tôi ăn xong đã."Lisa gặm miếng cuối cùng, cô đứng dậy nói: "Tôi đi ngủ đây, chạng vạng tối nhớ đánh thức tôi."Tiểu Dịch Thần lập tức nói: "Tôi không gọi đâu, cô ngủ thêm chút cũng có sao." Lisa quay đầu, nở nụ cười với cậu."Tôi rất có ý thức về thời gian, đến lúc sẽ tự tỉnh thôi."Nói xong, cô lập tức rời khỏi buồng lái. Tiểu Dịch Thần vẫn ngây ra tại chỗ.Lisa rất ít khi cười.Vừa rồi, cô cười với cậu đấy! Tim Tiểu Dịch Thần đập "Thịch thịch thịch".
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Nghe cậu gọi tên mình, Lisa nhíu mày ngồi yên, không biết người này ngủ thật hay giả vờ ngủ nữa.Cố hoài nghi dán sát lại cậu, Tiểu Dịch Thần tiếp tục mớ: "Về nhà cùng tôi đi...""Hơ..." Lisa ngây ra nhìn Tiểu Dịch Thần, lời cậu nói không rành mạch nhưng mỗi một chữ đều khiến tim cô đập liên hồi!"Chúng ta cùng nhau về nhà..."Tiểu Dịch Thần vừa mớ vừa nắm chặt tay cô, trân trọng như đang cầm bảo vật! Lisa cũng quên mất rút tay lại, mãi lâu sau cô mới chợt tỉnh, lập tức rút tay lại thì thấy tay mình nóng như lửa!Giống như vừa nhúng vào trong nham thạch!Lòng Lisa rối bời, đột nhiên cô xoay người, không nhìn Tiểu Dịch Thần nữa, cô nhanh chóng rời khỏi phòng giống như chạy trốn. Lớn như thế này, cô đã chứng kiến sinh ly tử biệt vô số lần, sống lại từ cái chết, đạp lên thi thể đồng đội mà sống tạm bợ.Chưa bao giờ cô hy vọng xa vời rằng mình sẽ có một mái nhà!Nhưng hôm nay người này lại nói với cô: "Lisa, chúng ta cùng về nhà đi!" Câu nói ấy khiến tim cô đập liên hồi!Lisa trở lại buồng lái, du thuyền đang lái tự động, cô hủy chế độ tự động, tự mình lái.Vốn dĩ, cô nên gọi Tiểu Dịch Thần dậy theo thời gian quy định nhưng thấy cậu ngủ say như thế liền không nhẫn tâm đánh thức. Cứ để cậu ngủ thêm lát nữa đi!Cô vẫn có thể chịu đựng thêm được.Lisa lẳng lặng nhìn mặt biển, hiện tại lòng cô cũng giống như biển khơi tĩnh lặng này vậy nhưng bên dưới sóng lại cuộn dữ dội! ...Lúc Tiểu Dịch Thần tỉnh lại, cậu ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy chân trời đã nhuộm màu trắng bạc.Sáng rồi. Trời sáng rồi!Cậu có hơi lờ mờ!Sáng hôm sau rồi ư? Sao Lisa không gọi cậu dậy?Đã xảy ra chuyện gì?Lòng như lửa đốt, cậu xoay người xuống giường, đầu tóc rối bời chạy vào buồng lái, Lisa ngồi đó, du thuyền lái tự động, cô vừa uống sữa bò vừa gặm lương khô, nghe tiếng bước chân cô xoay đầu lại, hết sức ngạc nhiên khi thấy Mộ Dịch Thần đứng đó với bộ dạng xộc xệch. "Cậu dậy rồi à?""Sao cô không đánh thức tôi?""À, tôi thấy cậu ngủ say quá nên không nỡ gọi dậy." Lisa vừa nói vừa cắn lương khô.Tiểu Dịch Thần nhìn bàn điều khiển, cậu đi đến gần, Lisa giải thích: "Du thuyền có thể lái tự động nhưng cần phải có người xem chừng, phòng trường hợp ngoài ý muốn."Cậu buồn bực vò đầu, nói với Lisa: "Cô đi nghỉ chút đi!" "Ừ, tôi ăn xong đã."Lisa gặm miếng cuối cùng, cô đứng dậy nói: "Tôi đi ngủ đây, chạng vạng tối nhớ đánh thức tôi."Tiểu Dịch Thần lập tức nói: "Tôi không gọi đâu, cô ngủ thêm chút cũng có sao." Lisa quay đầu, nở nụ cười với cậu."Tôi rất có ý thức về thời gian, đến lúc sẽ tự tỉnh thôi."Nói xong, cô lập tức rời khỏi buồng lái. Tiểu Dịch Thần vẫn ngây ra tại chỗ.Lisa rất ít khi cười.Vừa rồi, cô cười với cậu đấy! Tim Tiểu Dịch Thần đập "Thịch thịch thịch".