Nguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con…
Chương 944
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Cô đã ngả bài với Lưu Chiến Hằng, đã thừa nhận mình khôi phục trí nhớ, đương nhiên là muốn hỏi chút chuyện của ba năm trước, muốn hỏi xem Lưu Chiến Hằng quen biết cô như thế nào.Nhưng, Lưu Chiến Hằng đã nói đến nước này, cô đương nhiên sẽ không hỏi tiếp nữa.Bữa cơm này chỉ dừng lại ở chỗ một buổi gặp mặt bạn bè bình thường.Không nhắc đến nghi ngờ trong lòng Nguyễn Tri Hạ, hai người cũng coi như vui vẻ mà ăn uống với nhau.Nhưng, mọi việc thường sẽ không đơn giản như mọi người nghĩ.Lúc bọn họ ăn gần xong, có một đám người từ ngoài đi vào.Nguyễn Tri Hạ cũng chỉ nhìn thoáng qua, không nhìn kỹ.Mà Mạc Hạ đang ngồi cạnh cô thì lại vô cùng tinh mắt mà nhìn thấy Tư Mộ Hàn đi sau đoàn người.Mạc Hạ phấn khích hét to: “Mạc Ớt Xanh.”Nhưng bây giờ bé đang ngồi trên ghế ăn dành cho trẻ em, không thể chạy đến, chỉ có thể loay hoay trên ghế.Tư Mộ Hàn vừa bước vào nhà hàng liền cau mày dừng lại: “Có người kêu tôi.”Thời Dũng đi sau anh không còn cách nào khác là phải dừng lại.Anh ta nghiêng tai lắng nghe một hồi, cũng không nghe thấy có ai gọi Tư Mộ Hàn.Người đi trước vốn cũng không cẩn thận, phát hiện Tư Mộ Hàn dừng lại đương nhiên không dám đi tiếp nữa, chỉ có thể dừng lại chờ Tư Mộ Hàn.Thời Dũng đang muốn lên tiếng nhắc nhở Tư Mộ Hàn, lại thấy Tư Mộ Hàn nhìn về hướng nào đó.Thời Dũng nhìn theo ánh mắt của Tư Mộ Hàn, liền thấy Mạc Hạ vẻ mặt phấn khích ngồi trong ghế ăn dành cho trẻ em và Nguyễn Tri Hạ đang ngồi cạnh bé.Nếu chỉ vậy thì còn không sao.Nhưng đối diện Nguyễn Tri Hạ lại có một người đàn ông đang ngồi.Thời Dũng quay đầu lại cẩn thận nhìn sắc mặt Tư Mộ Hàn, không thấy có gì khác thường.Anh ta liền thu hồi ánh mắt, cung kính đứng sau lưng Tư Mộ Hàn, nói: “Là mợ chủ và cô chủ nhỏ, cậu chủ có muốn qua đó không?”Anh vốn quen gọi Nguyễn Tri Hạ là “mợ chủ”, Tư Mộ Hàn không bắt anh ta đổi cách gọi, anh ta cũng chẳng muốn đổi.“Không thấy cô ấy đang ăn cơm với người đàn ông khác rất vui vẻ sao?” Tư Mộ Hàn cười lạnh một tiếng: “Đừng đến đó quấy rầy cô ấy.”Bốn chữ “người đàn ông khác” nhấn mạnh rõ ràng.Đây là ghen? Tức giận?Thời Dũng đoán không ra.Nếu là Tư Mộ Hàn lúc trước, anh ta có thể chắc chắn là Tư Mộ Hàn đang tức giận.Nhưng Tư Mộ Hàn hiện giờ, anh ta nhìn không thấu.Tư Mộ Hàn nói xong, đi nhanh về hướng phòng bao, cũng không quay đầu lại.Lúc Nguyễn Tri Hạ vừa nhìn thấy Tư Mộ Hàn liền nghĩ thầm không ổn.Tuy quan hệ giữa cô và Lưu Chiến Hằng là trong sáng, nhưng Tư Mộ Hàn cũng không cho là như vậy.Chuyện này, lúc trước Tư Mộ Hàn đã biểu hiện rất rõ.Tuy không biết Tư Mộ Hàn nghĩ gì, nhưng Nguyễn Tri Hạ biết anh đang tức giận.“Sao vậy?”Lưu Chiến Hằng quay người lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy Tư Mộ Hàn đi nhanh vào phòng bao.Vừa nãy Mạc Hạ kêu “Mạc Ớt Xanh”, anh ta không nghe rõ, nên cũng không biết bé đang gọi Tư Mộ Hàn.Bây giờ nhìn thấy Tư Mộ Hàn, anh ta mới biết là xảy ra chuyện gì..
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Cô đã ngả bài với Lưu Chiến Hằng, đã thừa nhận mình khôi phục trí nhớ, đương nhiên là muốn hỏi chút chuyện của ba năm trước, muốn hỏi xem Lưu Chiến Hằng quen biết cô như thế nào.Nhưng, Lưu Chiến Hằng đã nói đến nước này, cô đương nhiên sẽ không hỏi tiếp nữa.Bữa cơm này chỉ dừng lại ở chỗ một buổi gặp mặt bạn bè bình thường.Không nhắc đến nghi ngờ trong lòng Nguyễn Tri Hạ, hai người cũng coi như vui vẻ mà ăn uống với nhau.Nhưng, mọi việc thường sẽ không đơn giản như mọi người nghĩ.Lúc bọn họ ăn gần xong, có một đám người từ ngoài đi vào.Nguyễn Tri Hạ cũng chỉ nhìn thoáng qua, không nhìn kỹ.Mà Mạc Hạ đang ngồi cạnh cô thì lại vô cùng tinh mắt mà nhìn thấy Tư Mộ Hàn đi sau đoàn người.Mạc Hạ phấn khích hét to: “Mạc Ớt Xanh.”Nhưng bây giờ bé đang ngồi trên ghế ăn dành cho trẻ em, không thể chạy đến, chỉ có thể loay hoay trên ghế.Tư Mộ Hàn vừa bước vào nhà hàng liền cau mày dừng lại: “Có người kêu tôi.”Thời Dũng đi sau anh không còn cách nào khác là phải dừng lại.Anh ta nghiêng tai lắng nghe một hồi, cũng không nghe thấy có ai gọi Tư Mộ Hàn.Người đi trước vốn cũng không cẩn thận, phát hiện Tư Mộ Hàn dừng lại đương nhiên không dám đi tiếp nữa, chỉ có thể dừng lại chờ Tư Mộ Hàn.Thời Dũng đang muốn lên tiếng nhắc nhở Tư Mộ Hàn, lại thấy Tư Mộ Hàn nhìn về hướng nào đó.Thời Dũng nhìn theo ánh mắt của Tư Mộ Hàn, liền thấy Mạc Hạ vẻ mặt phấn khích ngồi trong ghế ăn dành cho trẻ em và Nguyễn Tri Hạ đang ngồi cạnh bé.Nếu chỉ vậy thì còn không sao.Nhưng đối diện Nguyễn Tri Hạ lại có một người đàn ông đang ngồi.Thời Dũng quay đầu lại cẩn thận nhìn sắc mặt Tư Mộ Hàn, không thấy có gì khác thường.Anh ta liền thu hồi ánh mắt, cung kính đứng sau lưng Tư Mộ Hàn, nói: “Là mợ chủ và cô chủ nhỏ, cậu chủ có muốn qua đó không?”Anh vốn quen gọi Nguyễn Tri Hạ là “mợ chủ”, Tư Mộ Hàn không bắt anh ta đổi cách gọi, anh ta cũng chẳng muốn đổi.“Không thấy cô ấy đang ăn cơm với người đàn ông khác rất vui vẻ sao?” Tư Mộ Hàn cười lạnh một tiếng: “Đừng đến đó quấy rầy cô ấy.”Bốn chữ “người đàn ông khác” nhấn mạnh rõ ràng.Đây là ghen? Tức giận?Thời Dũng đoán không ra.Nếu là Tư Mộ Hàn lúc trước, anh ta có thể chắc chắn là Tư Mộ Hàn đang tức giận.Nhưng Tư Mộ Hàn hiện giờ, anh ta nhìn không thấu.Tư Mộ Hàn nói xong, đi nhanh về hướng phòng bao, cũng không quay đầu lại.Lúc Nguyễn Tri Hạ vừa nhìn thấy Tư Mộ Hàn liền nghĩ thầm không ổn.Tuy quan hệ giữa cô và Lưu Chiến Hằng là trong sáng, nhưng Tư Mộ Hàn cũng không cho là như vậy.Chuyện này, lúc trước Tư Mộ Hàn đã biểu hiện rất rõ.Tuy không biết Tư Mộ Hàn nghĩ gì, nhưng Nguyễn Tri Hạ biết anh đang tức giận.“Sao vậy?”Lưu Chiến Hằng quay người lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy Tư Mộ Hàn đi nhanh vào phòng bao.Vừa nãy Mạc Hạ kêu “Mạc Ớt Xanh”, anh ta không nghe rõ, nên cũng không biết bé đang gọi Tư Mộ Hàn.Bây giờ nhìn thấy Tư Mộ Hàn, anh ta mới biết là xảy ra chuyện gì..
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Cô đã ngả bài với Lưu Chiến Hằng, đã thừa nhận mình khôi phục trí nhớ, đương nhiên là muốn hỏi chút chuyện của ba năm trước, muốn hỏi xem Lưu Chiến Hằng quen biết cô như thế nào.Nhưng, Lưu Chiến Hằng đã nói đến nước này, cô đương nhiên sẽ không hỏi tiếp nữa.Bữa cơm này chỉ dừng lại ở chỗ một buổi gặp mặt bạn bè bình thường.Không nhắc đến nghi ngờ trong lòng Nguyễn Tri Hạ, hai người cũng coi như vui vẻ mà ăn uống với nhau.Nhưng, mọi việc thường sẽ không đơn giản như mọi người nghĩ.Lúc bọn họ ăn gần xong, có một đám người từ ngoài đi vào.Nguyễn Tri Hạ cũng chỉ nhìn thoáng qua, không nhìn kỹ.Mà Mạc Hạ đang ngồi cạnh cô thì lại vô cùng tinh mắt mà nhìn thấy Tư Mộ Hàn đi sau đoàn người.Mạc Hạ phấn khích hét to: “Mạc Ớt Xanh.”Nhưng bây giờ bé đang ngồi trên ghế ăn dành cho trẻ em, không thể chạy đến, chỉ có thể loay hoay trên ghế.Tư Mộ Hàn vừa bước vào nhà hàng liền cau mày dừng lại: “Có người kêu tôi.”Thời Dũng đi sau anh không còn cách nào khác là phải dừng lại.Anh ta nghiêng tai lắng nghe một hồi, cũng không nghe thấy có ai gọi Tư Mộ Hàn.Người đi trước vốn cũng không cẩn thận, phát hiện Tư Mộ Hàn dừng lại đương nhiên không dám đi tiếp nữa, chỉ có thể dừng lại chờ Tư Mộ Hàn.Thời Dũng đang muốn lên tiếng nhắc nhở Tư Mộ Hàn, lại thấy Tư Mộ Hàn nhìn về hướng nào đó.Thời Dũng nhìn theo ánh mắt của Tư Mộ Hàn, liền thấy Mạc Hạ vẻ mặt phấn khích ngồi trong ghế ăn dành cho trẻ em và Nguyễn Tri Hạ đang ngồi cạnh bé.Nếu chỉ vậy thì còn không sao.Nhưng đối diện Nguyễn Tri Hạ lại có một người đàn ông đang ngồi.Thời Dũng quay đầu lại cẩn thận nhìn sắc mặt Tư Mộ Hàn, không thấy có gì khác thường.Anh ta liền thu hồi ánh mắt, cung kính đứng sau lưng Tư Mộ Hàn, nói: “Là mợ chủ và cô chủ nhỏ, cậu chủ có muốn qua đó không?”Anh vốn quen gọi Nguyễn Tri Hạ là “mợ chủ”, Tư Mộ Hàn không bắt anh ta đổi cách gọi, anh ta cũng chẳng muốn đổi.“Không thấy cô ấy đang ăn cơm với người đàn ông khác rất vui vẻ sao?” Tư Mộ Hàn cười lạnh một tiếng: “Đừng đến đó quấy rầy cô ấy.”Bốn chữ “người đàn ông khác” nhấn mạnh rõ ràng.Đây là ghen? Tức giận?Thời Dũng đoán không ra.Nếu là Tư Mộ Hàn lúc trước, anh ta có thể chắc chắn là Tư Mộ Hàn đang tức giận.Nhưng Tư Mộ Hàn hiện giờ, anh ta nhìn không thấu.Tư Mộ Hàn nói xong, đi nhanh về hướng phòng bao, cũng không quay đầu lại.Lúc Nguyễn Tri Hạ vừa nhìn thấy Tư Mộ Hàn liền nghĩ thầm không ổn.Tuy quan hệ giữa cô và Lưu Chiến Hằng là trong sáng, nhưng Tư Mộ Hàn cũng không cho là như vậy.Chuyện này, lúc trước Tư Mộ Hàn đã biểu hiện rất rõ.Tuy không biết Tư Mộ Hàn nghĩ gì, nhưng Nguyễn Tri Hạ biết anh đang tức giận.“Sao vậy?”Lưu Chiến Hằng quay người lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy Tư Mộ Hàn đi nhanh vào phòng bao.Vừa nãy Mạc Hạ kêu “Mạc Ớt Xanh”, anh ta không nghe rõ, nên cũng không biết bé đang gọi Tư Mộ Hàn.Bây giờ nhìn thấy Tư Mộ Hàn, anh ta mới biết là xảy ra chuyện gì..