Nguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con…
Chương 1790
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 1790: Chắc chắn là vậy! Nhưng tại sao Tư Nguyễn lại đột nhiên chạy ra khỏi phòng bao chứ? Lúc này, Thẩm Lệ chạy tới: “Tri Hạ.” Thẩm Lệ thấy chỉ có mình Nguyễn Tri Hạ đứng đó, xung quanh không hề có bóng dáng Tư Nguyễn, cô ấy lo lắng hỏi: “Hạ Hạ đâu rồi?” “Biến mất rồi.” Nguyễn Tri Hạ bình tĩnh lại, quay đầu thấy Cố Tri Dân thì nói ngay: “Cố Tri Dân, anh cho người kiểm tra lối ra của Kim Hải, sau đó giúp tôi kiểm tra camera giám sát.” Mắt anh cũng có chút lạnh lẽo: “Được!” Anh nói xong thì đi qua một bên gọi điện thoại: “Phong tỏa toàn bộ Kim Hải, chỉ cần nhìn thấy có vị khách nào dẫn theo bé gái thì ngăn lại rồi báo cho tôi, từ một đến 15 tuổi, tất cả đều phải ngăn lại.” Cố Tri Dân nói xong thì cúp điện thoại. Còn giải thích thế nào sau khi ngăn lại thì nhân viên đó tự tìm lý do. Trong lòng Thẩm Lệ có chút tự trách. Ban nãy cô và Cố Tri Dân mải nói chuyện nên khi Tư Nguyễn đột ngột chạy ra ngoài bọn họ kịp cản lại. Nếu cô trông Tư Nguyễn kỹ hơn thì Tư Nguyễn đã không chạy ra ngoài. Nhưng giờ không phải lúc tự trách, việc quan trọng nhất lúc này là tìm được Tư Nguyễn. Thẩm Lệ chủ động lên tiếng: “Tớ đi tới lối ra giúp bọn họ nhận diện, Cố Tri Dân anh giúp Tri Hạ kiểm tra camera giám sát, hai người cùng nhau tìm, chúng ta chia nhau hành động.” “Ừm.” Nguyễn Tri Hạ khẽ vỗ vai Thẩm Lệ, tỏ ý cô đừng tự trách. Thẩm Lệ vừa đi, Cố Tri Dân định dẫn Nguyễn Tri Hạ tới phòng giám sát. Nguyễn Tri Hạ kéo anh lại nói: “Anh sai người dẫn tôi đi là được, làm phiền anh dẫn người đi tìm từng phòng bao trong tầng này, tôi cảm thấy Tư Nguyễn căn bản không chạy xa được, chắc chắn con bé bị người nào đó trong tầng này ôm vào một phòng bao khác.” Cố Tri Dân có thân phận, tiếng tăm. Nếu anh dẫn người vào phòng bao tìm kiếm cũng thuận tiện hơn. Cố Tri Dân nghe vậy thì đồng ý: “Được!” Sau đó anh gọi người dẫn Nguyễn Tri Hạ tới phòng giám sát. Ba người chia nhau hành động. Bảo vệ phòng giám sát đã nhận được thông báo, lúc Nguyễn Tri Hạ tới đó, bọn họ đang kiểm tra camera rồi. Mấy hành lang đầu tiên không thấy bóng dáng Tư Nguyễn. Đến hành lang cuối cùng, bọn họ phát hiện hình ảnh trong camera tối đen. Nguyễn Tri Hạ biến sắc, lạnh giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao camera không có hình ảnh?” Lúc này cô đang rất lo lắng cho Tư Nguyễn, do đó vẻ lạnh lùng trên mặt cô càng trở nên ác liệt hơn. Bảo vệ cũng hiểu rõ người tới Kim Hải không giàu sang cũng phú quý, huống hồ đây là người do đích thân cấp trên phái xuống kiểm tra camera. Thấy Nguyễn Tri Hạ như vậy, bảo vệ an ninh cũng có chút hốt hoảng. “Lúc… lúc trước camera này vẫn rất tốt mà, không biết tại sao lại bị hỏng…” Nguyễn Tri Hạ biết giờ cô có trách bảo vệ cũng vô dụng. Cô trực tiếp gọi điện cho Cố Tri Dân. Có lẽ Cố Tri Dân đang ở trong phòng bao nên không nghe máy. Cô cúp điện thoại, gọi cho Thẩm Lệ. Ngược lại Thẩm Lệ nghe máy rất nhanh: “Tri Hạ.” Nguyễn Tri Hạ hỏi cô: “Bên cậu sao rồi? Có nhìn thấy người không?”
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 1790: Chắc chắn là vậy! Nhưng tại sao Tư Nguyễn lại đột nhiên chạy ra khỏi phòng bao chứ? Lúc này, Thẩm Lệ chạy tới: “Tri Hạ.” Thẩm Lệ thấy chỉ có mình Nguyễn Tri Hạ đứng đó, xung quanh không hề có bóng dáng Tư Nguyễn, cô ấy lo lắng hỏi: “Hạ Hạ đâu rồi?” “Biến mất rồi.” Nguyễn Tri Hạ bình tĩnh lại, quay đầu thấy Cố Tri Dân thì nói ngay: “Cố Tri Dân, anh cho người kiểm tra lối ra của Kim Hải, sau đó giúp tôi kiểm tra camera giám sát.” Mắt anh cũng có chút lạnh lẽo: “Được!” Anh nói xong thì đi qua một bên gọi điện thoại: “Phong tỏa toàn bộ Kim Hải, chỉ cần nhìn thấy có vị khách nào dẫn theo bé gái thì ngăn lại rồi báo cho tôi, từ một đến 15 tuổi, tất cả đều phải ngăn lại.” Cố Tri Dân nói xong thì cúp điện thoại. Còn giải thích thế nào sau khi ngăn lại thì nhân viên đó tự tìm lý do. Trong lòng Thẩm Lệ có chút tự trách. Ban nãy cô và Cố Tri Dân mải nói chuyện nên khi Tư Nguyễn đột ngột chạy ra ngoài bọn họ kịp cản lại. Nếu cô trông Tư Nguyễn kỹ hơn thì Tư Nguyễn đã không chạy ra ngoài. Nhưng giờ không phải lúc tự trách, việc quan trọng nhất lúc này là tìm được Tư Nguyễn. Thẩm Lệ chủ động lên tiếng: “Tớ đi tới lối ra giúp bọn họ nhận diện, Cố Tri Dân anh giúp Tri Hạ kiểm tra camera giám sát, hai người cùng nhau tìm, chúng ta chia nhau hành động.” “Ừm.” Nguyễn Tri Hạ khẽ vỗ vai Thẩm Lệ, tỏ ý cô đừng tự trách. Thẩm Lệ vừa đi, Cố Tri Dân định dẫn Nguyễn Tri Hạ tới phòng giám sát. Nguyễn Tri Hạ kéo anh lại nói: “Anh sai người dẫn tôi đi là được, làm phiền anh dẫn người đi tìm từng phòng bao trong tầng này, tôi cảm thấy Tư Nguyễn căn bản không chạy xa được, chắc chắn con bé bị người nào đó trong tầng này ôm vào một phòng bao khác.” Cố Tri Dân có thân phận, tiếng tăm. Nếu anh dẫn người vào phòng bao tìm kiếm cũng thuận tiện hơn. Cố Tri Dân nghe vậy thì đồng ý: “Được!” Sau đó anh gọi người dẫn Nguyễn Tri Hạ tới phòng giám sát. Ba người chia nhau hành động. Bảo vệ phòng giám sát đã nhận được thông báo, lúc Nguyễn Tri Hạ tới đó, bọn họ đang kiểm tra camera rồi. Mấy hành lang đầu tiên không thấy bóng dáng Tư Nguyễn. Đến hành lang cuối cùng, bọn họ phát hiện hình ảnh trong camera tối đen. Nguyễn Tri Hạ biến sắc, lạnh giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao camera không có hình ảnh?” Lúc này cô đang rất lo lắng cho Tư Nguyễn, do đó vẻ lạnh lùng trên mặt cô càng trở nên ác liệt hơn. Bảo vệ cũng hiểu rõ người tới Kim Hải không giàu sang cũng phú quý, huống hồ đây là người do đích thân cấp trên phái xuống kiểm tra camera. Thấy Nguyễn Tri Hạ như vậy, bảo vệ an ninh cũng có chút hốt hoảng. “Lúc… lúc trước camera này vẫn rất tốt mà, không biết tại sao lại bị hỏng…” Nguyễn Tri Hạ biết giờ cô có trách bảo vệ cũng vô dụng. Cô trực tiếp gọi điện cho Cố Tri Dân. Có lẽ Cố Tri Dân đang ở trong phòng bao nên không nghe máy. Cô cúp điện thoại, gọi cho Thẩm Lệ. Ngược lại Thẩm Lệ nghe máy rất nhanh: “Tri Hạ.” Nguyễn Tri Hạ hỏi cô: “Bên cậu sao rồi? Có nhìn thấy người không?”
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 1790: Chắc chắn là vậy! Nhưng tại sao Tư Nguyễn lại đột nhiên chạy ra khỏi phòng bao chứ? Lúc này, Thẩm Lệ chạy tới: “Tri Hạ.” Thẩm Lệ thấy chỉ có mình Nguyễn Tri Hạ đứng đó, xung quanh không hề có bóng dáng Tư Nguyễn, cô ấy lo lắng hỏi: “Hạ Hạ đâu rồi?” “Biến mất rồi.” Nguyễn Tri Hạ bình tĩnh lại, quay đầu thấy Cố Tri Dân thì nói ngay: “Cố Tri Dân, anh cho người kiểm tra lối ra của Kim Hải, sau đó giúp tôi kiểm tra camera giám sát.” Mắt anh cũng có chút lạnh lẽo: “Được!” Anh nói xong thì đi qua một bên gọi điện thoại: “Phong tỏa toàn bộ Kim Hải, chỉ cần nhìn thấy có vị khách nào dẫn theo bé gái thì ngăn lại rồi báo cho tôi, từ một đến 15 tuổi, tất cả đều phải ngăn lại.” Cố Tri Dân nói xong thì cúp điện thoại. Còn giải thích thế nào sau khi ngăn lại thì nhân viên đó tự tìm lý do. Trong lòng Thẩm Lệ có chút tự trách. Ban nãy cô và Cố Tri Dân mải nói chuyện nên khi Tư Nguyễn đột ngột chạy ra ngoài bọn họ kịp cản lại. Nếu cô trông Tư Nguyễn kỹ hơn thì Tư Nguyễn đã không chạy ra ngoài. Nhưng giờ không phải lúc tự trách, việc quan trọng nhất lúc này là tìm được Tư Nguyễn. Thẩm Lệ chủ động lên tiếng: “Tớ đi tới lối ra giúp bọn họ nhận diện, Cố Tri Dân anh giúp Tri Hạ kiểm tra camera giám sát, hai người cùng nhau tìm, chúng ta chia nhau hành động.” “Ừm.” Nguyễn Tri Hạ khẽ vỗ vai Thẩm Lệ, tỏ ý cô đừng tự trách. Thẩm Lệ vừa đi, Cố Tri Dân định dẫn Nguyễn Tri Hạ tới phòng giám sát. Nguyễn Tri Hạ kéo anh lại nói: “Anh sai người dẫn tôi đi là được, làm phiền anh dẫn người đi tìm từng phòng bao trong tầng này, tôi cảm thấy Tư Nguyễn căn bản không chạy xa được, chắc chắn con bé bị người nào đó trong tầng này ôm vào một phòng bao khác.” Cố Tri Dân có thân phận, tiếng tăm. Nếu anh dẫn người vào phòng bao tìm kiếm cũng thuận tiện hơn. Cố Tri Dân nghe vậy thì đồng ý: “Được!” Sau đó anh gọi người dẫn Nguyễn Tri Hạ tới phòng giám sát. Ba người chia nhau hành động. Bảo vệ phòng giám sát đã nhận được thông báo, lúc Nguyễn Tri Hạ tới đó, bọn họ đang kiểm tra camera rồi. Mấy hành lang đầu tiên không thấy bóng dáng Tư Nguyễn. Đến hành lang cuối cùng, bọn họ phát hiện hình ảnh trong camera tối đen. Nguyễn Tri Hạ biến sắc, lạnh giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao camera không có hình ảnh?” Lúc này cô đang rất lo lắng cho Tư Nguyễn, do đó vẻ lạnh lùng trên mặt cô càng trở nên ác liệt hơn. Bảo vệ cũng hiểu rõ người tới Kim Hải không giàu sang cũng phú quý, huống hồ đây là người do đích thân cấp trên phái xuống kiểm tra camera. Thấy Nguyễn Tri Hạ như vậy, bảo vệ an ninh cũng có chút hốt hoảng. “Lúc… lúc trước camera này vẫn rất tốt mà, không biết tại sao lại bị hỏng…” Nguyễn Tri Hạ biết giờ cô có trách bảo vệ cũng vô dụng. Cô trực tiếp gọi điện cho Cố Tri Dân. Có lẽ Cố Tri Dân đang ở trong phòng bao nên không nghe máy. Cô cúp điện thoại, gọi cho Thẩm Lệ. Ngược lại Thẩm Lệ nghe máy rất nhanh: “Tri Hạ.” Nguyễn Tri Hạ hỏi cô: “Bên cậu sao rồi? Có nhìn thấy người không?”