Nguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con…

Chương 1794

Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 1794: Sau đó, cô bé xoa bàn tay nhỏ, có chút luống cuống nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ. Nguyễn Tri Hạ chỉ vào ghế sofa nói: “Con ngồi xuống đi.” Mặc dù trên mặt Nguyễn Tri Hạ không có vẻ tức giận, nhưng khí thế tỏa ra trên người cô đủ làm cho Tư Nguyễn sợ hãi rồi. Tư Nguyễn ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, miệng nhỏ mím thành một đường thẳng, sống lưng ưỡn thẳng tắp, tay nhỏ đặt ra phía sau, bộ dạng rất ngoan ngoãn. Nguyễn Tri Hạ vừa tức vừa đau lòng, hỏi cô bé: “Con biết mình sai ở đâu chưa?” Tư Nguyễn mím môi, chớp mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ rồi cúi đầu xuống, không lên tiếng. Nguyễn Tri Hạ khẽ thở dài hỏi cô bé: “Con rất muốn gặp ba sao?” “Vâng ạ.” Tư Nguyễn gật đầu. “Con muốn gặp ba là đúng, nhưng con không nên chưa nói với mẹ đã trực tiếp đi cùng ba!” Nguyễn Tri Hạ muốn để giọng điệu của mình hung dữ một chút, nhưng khi cô nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Tư Nguyễn thì không nhịn được dịu giọng lại. Tư Nguyễn mếu miệng mang theo chút nức nở: “Con muốn hỏi ba, có phải ba không cần con nữa không, tại sao ba không đến thăm con?” Lúc Tư Nguyễn nói chuyện, nước mắt đã đảo quanh khóe mắt rồi. Nhưng cô bé mếu miệng, không để nước mắt rơi xuống. Nguyễn Tri Hạ nhìn mà đau lòng, nhưng cô không nhẹ dạ. “Được rồi, mẹ biết rồi, nhưng con không nói với mẹ một tiếng đã đi cùng ba là đúng sao?” Trên mặt Nguyễn Tri Hạ vẫn mang theo vẻ nghiêm túc. “Không đúng ạ.” Tư Nguyễn chớp chớp mắt, nước mắt từ trong khóe mắt chảy ra ngoài ngay, cô bé vươn đôi tay nhỏ ra lau nước mắt trên mặt. Nguyễn Tri Hạ cứng rắn không ôm, cũng không lau nước mắt giúp cô bé, hỏi: “Sau này thì sao?” “Sau này con sẽ không làm như vậy nữa, không bao giờ không nói với mẹ đã đi cùng ba.” Tư Nguyễn nhỏ giọng nức nở, không dám khóc. Bình thường Nguyễn Tri Hạ rất dịu dàng với Tư Nguyễn, nhưng một khi đã không dịu dàng vẫn khiến Tư Nguyễn hoảng sợ. Nguyễn Tri Hạ nhìn chằm Tư Nguyễn mấy giây, cuối cùng khẽ thở dài, cầm khăn giây lau nước mắt cho Tư Nguyễn. Tư Nguyễn cũng không nhịn được nữa, bổ nhào vào ngực Nguyễn Tri Hạ khóc lớn. Dù sao cũng là một đứa trẻ. Nguyễn Tri Hạ ôm cô bé, vỗ nhẹ vào lưng. Một lát sau, cuối cùng Tư Nguyễn cũng yên tĩnh lại. Nguyễn Tri Hạ buông Tư Nguyễn ra, thấy cô bé đã khóc đến đỏ cả mắt, mặt hồng lên. Cô đặt Tư Nguyễn xuống đất, yên lặng dẫn Tư Nguyễn vào phòng tắm, rửa mặt tắm rửa cho cô bé. Đợi đến khi Tư Nguyễn ngủ rồi, Nguyễn Tri Hạ mới ngồi trước máy tính một lúc, nhưng không viết ra được một chữ, cuối cùng cũng về phòng ngủ. * Sáng hôm sau, Nguyễn Tri Hạ dẫn Tư Nguyễn đến nhà trẻ. Khi trở về thì thấy tin tức về Tư Mộ Hàn trên mạng. “Đêm qua, Tư Mộ Hàn dẫn theo hai người phụ nữ đi vào khách sạn… suốt đêm không ra ngoài…” Nguyễn Tri Hạ thật sự không quen với những tin tức có dính líu đến Tư Mộ Hàn như thế này. Nhưng cô không ngờ đây chỉ mới là bắt đầu. Mấy ngày sau, gần như mỗi ngày đều xuất hiện tin tức về Tư Mộ Hàn. Mới đầu Thẩm Lệ không dám nhắc chuyện này với Nguyễn Tri Hạ.

Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 1794: Sau đó, cô bé xoa bàn tay nhỏ, có chút luống cuống nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ. Nguyễn Tri Hạ chỉ vào ghế sofa nói: “Con ngồi xuống đi.” Mặc dù trên mặt Nguyễn Tri Hạ không có vẻ tức giận, nhưng khí thế tỏa ra trên người cô đủ làm cho Tư Nguyễn sợ hãi rồi. Tư Nguyễn ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, miệng nhỏ mím thành một đường thẳng, sống lưng ưỡn thẳng tắp, tay nhỏ đặt ra phía sau, bộ dạng rất ngoan ngoãn. Nguyễn Tri Hạ vừa tức vừa đau lòng, hỏi cô bé: “Con biết mình sai ở đâu chưa?” Tư Nguyễn mím môi, chớp mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ rồi cúi đầu xuống, không lên tiếng. Nguyễn Tri Hạ khẽ thở dài hỏi cô bé: “Con rất muốn gặp ba sao?” “Vâng ạ.” Tư Nguyễn gật đầu. “Con muốn gặp ba là đúng, nhưng con không nên chưa nói với mẹ đã trực tiếp đi cùng ba!” Nguyễn Tri Hạ muốn để giọng điệu của mình hung dữ một chút, nhưng khi cô nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Tư Nguyễn thì không nhịn được dịu giọng lại. Tư Nguyễn mếu miệng mang theo chút nức nở: “Con muốn hỏi ba, có phải ba không cần con nữa không, tại sao ba không đến thăm con?” Lúc Tư Nguyễn nói chuyện, nước mắt đã đảo quanh khóe mắt rồi. Nhưng cô bé mếu miệng, không để nước mắt rơi xuống. Nguyễn Tri Hạ nhìn mà đau lòng, nhưng cô không nhẹ dạ. “Được rồi, mẹ biết rồi, nhưng con không nói với mẹ một tiếng đã đi cùng ba là đúng sao?” Trên mặt Nguyễn Tri Hạ vẫn mang theo vẻ nghiêm túc. “Không đúng ạ.” Tư Nguyễn chớp chớp mắt, nước mắt từ trong khóe mắt chảy ra ngoài ngay, cô bé vươn đôi tay nhỏ ra lau nước mắt trên mặt. Nguyễn Tri Hạ cứng rắn không ôm, cũng không lau nước mắt giúp cô bé, hỏi: “Sau này thì sao?” “Sau này con sẽ không làm như vậy nữa, không bao giờ không nói với mẹ đã đi cùng ba.” Tư Nguyễn nhỏ giọng nức nở, không dám khóc. Bình thường Nguyễn Tri Hạ rất dịu dàng với Tư Nguyễn, nhưng một khi đã không dịu dàng vẫn khiến Tư Nguyễn hoảng sợ. Nguyễn Tri Hạ nhìn chằm Tư Nguyễn mấy giây, cuối cùng khẽ thở dài, cầm khăn giây lau nước mắt cho Tư Nguyễn. Tư Nguyễn cũng không nhịn được nữa, bổ nhào vào ngực Nguyễn Tri Hạ khóc lớn. Dù sao cũng là một đứa trẻ. Nguyễn Tri Hạ ôm cô bé, vỗ nhẹ vào lưng. Một lát sau, cuối cùng Tư Nguyễn cũng yên tĩnh lại. Nguyễn Tri Hạ buông Tư Nguyễn ra, thấy cô bé đã khóc đến đỏ cả mắt, mặt hồng lên. Cô đặt Tư Nguyễn xuống đất, yên lặng dẫn Tư Nguyễn vào phòng tắm, rửa mặt tắm rửa cho cô bé. Đợi đến khi Tư Nguyễn ngủ rồi, Nguyễn Tri Hạ mới ngồi trước máy tính một lúc, nhưng không viết ra được một chữ, cuối cùng cũng về phòng ngủ. * Sáng hôm sau, Nguyễn Tri Hạ dẫn Tư Nguyễn đến nhà trẻ. Khi trở về thì thấy tin tức về Tư Mộ Hàn trên mạng. “Đêm qua, Tư Mộ Hàn dẫn theo hai người phụ nữ đi vào khách sạn… suốt đêm không ra ngoài…” Nguyễn Tri Hạ thật sự không quen với những tin tức có dính líu đến Tư Mộ Hàn như thế này. Nhưng cô không ngờ đây chỉ mới là bắt đầu. Mấy ngày sau, gần như mỗi ngày đều xuất hiện tin tức về Tư Mộ Hàn. Mới đầu Thẩm Lệ không dám nhắc chuyện này với Nguyễn Tri Hạ.

Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 1794: Sau đó, cô bé xoa bàn tay nhỏ, có chút luống cuống nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ. Nguyễn Tri Hạ chỉ vào ghế sofa nói: “Con ngồi xuống đi.” Mặc dù trên mặt Nguyễn Tri Hạ không có vẻ tức giận, nhưng khí thế tỏa ra trên người cô đủ làm cho Tư Nguyễn sợ hãi rồi. Tư Nguyễn ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, miệng nhỏ mím thành một đường thẳng, sống lưng ưỡn thẳng tắp, tay nhỏ đặt ra phía sau, bộ dạng rất ngoan ngoãn. Nguyễn Tri Hạ vừa tức vừa đau lòng, hỏi cô bé: “Con biết mình sai ở đâu chưa?” Tư Nguyễn mím môi, chớp mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ rồi cúi đầu xuống, không lên tiếng. Nguyễn Tri Hạ khẽ thở dài hỏi cô bé: “Con rất muốn gặp ba sao?” “Vâng ạ.” Tư Nguyễn gật đầu. “Con muốn gặp ba là đúng, nhưng con không nên chưa nói với mẹ đã trực tiếp đi cùng ba!” Nguyễn Tri Hạ muốn để giọng điệu của mình hung dữ một chút, nhưng khi cô nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Tư Nguyễn thì không nhịn được dịu giọng lại. Tư Nguyễn mếu miệng mang theo chút nức nở: “Con muốn hỏi ba, có phải ba không cần con nữa không, tại sao ba không đến thăm con?” Lúc Tư Nguyễn nói chuyện, nước mắt đã đảo quanh khóe mắt rồi. Nhưng cô bé mếu miệng, không để nước mắt rơi xuống. Nguyễn Tri Hạ nhìn mà đau lòng, nhưng cô không nhẹ dạ. “Được rồi, mẹ biết rồi, nhưng con không nói với mẹ một tiếng đã đi cùng ba là đúng sao?” Trên mặt Nguyễn Tri Hạ vẫn mang theo vẻ nghiêm túc. “Không đúng ạ.” Tư Nguyễn chớp chớp mắt, nước mắt từ trong khóe mắt chảy ra ngoài ngay, cô bé vươn đôi tay nhỏ ra lau nước mắt trên mặt. Nguyễn Tri Hạ cứng rắn không ôm, cũng không lau nước mắt giúp cô bé, hỏi: “Sau này thì sao?” “Sau này con sẽ không làm như vậy nữa, không bao giờ không nói với mẹ đã đi cùng ba.” Tư Nguyễn nhỏ giọng nức nở, không dám khóc. Bình thường Nguyễn Tri Hạ rất dịu dàng với Tư Nguyễn, nhưng một khi đã không dịu dàng vẫn khiến Tư Nguyễn hoảng sợ. Nguyễn Tri Hạ nhìn chằm Tư Nguyễn mấy giây, cuối cùng khẽ thở dài, cầm khăn giây lau nước mắt cho Tư Nguyễn. Tư Nguyễn cũng không nhịn được nữa, bổ nhào vào ngực Nguyễn Tri Hạ khóc lớn. Dù sao cũng là một đứa trẻ. Nguyễn Tri Hạ ôm cô bé, vỗ nhẹ vào lưng. Một lát sau, cuối cùng Tư Nguyễn cũng yên tĩnh lại. Nguyễn Tri Hạ buông Tư Nguyễn ra, thấy cô bé đã khóc đến đỏ cả mắt, mặt hồng lên. Cô đặt Tư Nguyễn xuống đất, yên lặng dẫn Tư Nguyễn vào phòng tắm, rửa mặt tắm rửa cho cô bé. Đợi đến khi Tư Nguyễn ngủ rồi, Nguyễn Tri Hạ mới ngồi trước máy tính một lúc, nhưng không viết ra được một chữ, cuối cùng cũng về phòng ngủ. * Sáng hôm sau, Nguyễn Tri Hạ dẫn Tư Nguyễn đến nhà trẻ. Khi trở về thì thấy tin tức về Tư Mộ Hàn trên mạng. “Đêm qua, Tư Mộ Hàn dẫn theo hai người phụ nữ đi vào khách sạn… suốt đêm không ra ngoài…” Nguyễn Tri Hạ thật sự không quen với những tin tức có dính líu đến Tư Mộ Hàn như thế này. Nhưng cô không ngờ đây chỉ mới là bắt đầu. Mấy ngày sau, gần như mỗi ngày đều xuất hiện tin tức về Tư Mộ Hàn. Mới đầu Thẩm Lệ không dám nhắc chuyện này với Nguyễn Tri Hạ.

Chương 1794