Nguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con…
Chương 1841
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 1841: Lúc cô đổi giày, Tư Nguyễn đã ở cạnh cô nói: “Mẹ ơi, hôm nay con đã vẽ tranh đó.” Nguyễn Tri Hạ hỏi cô bé: “Con vẽ gì vậy?” “Con vẽ mẹ và ba đó.” Tư Nguyễn quay người chạy đi: “Con mang tới cho mẹ xem.” Nguyễn Tri Hạ nghe Tư Nguyễn nói vậy thì dừng một lát, rồi mới đổi giày bỏ vào tủ. Người trông trẻ đang thu dọn nhà bếp, vừa nghe thấy động tĩnh bên này thì biết Nguyễn Tri Hạ đã về rồi, bà ấy rửa sạch chén bát, xếp vào tủ xong mới đi ra ngoài. “Cô Hạ, cô đã về rồi!” “Dì Trần, hôm nay vất vả rồi!” Người trông trẻ họ Trần. Lúc Nguyễn Tri Hạ nhìn bà, vẻ mặt cô đã khôi phục lại sự bình tĩnh. “Tôi không vất vả, Tư Nguyễn rất ngoan.” Dì Trần rất thích Tư Nguyễn. Tư Nguyễn cầm tranh chạy tới. “Mẹ ơi, mẹ mau nhìn xem!” Tư Nguyễn chạy tới đưa bức tranh trong tay cho Nguyễn Tri Hạ. Nguyễn Tri Hạ cầm lấy tranh của cô bé, dắt cô bé đi tới sofa. Hai mẹ con ngồi xuống ghế sofa, Tư Nguyễn chỉ vào bức tranh đưa cô xem: “Đây là ba, đây là mẹ, còn đây là con…” Bức tranh của trẻ nhỏ rất trừu tượng. Nhưng Nguyễn Tri Hạ lại xem rất nghiêm túc. Tư Nguyễn vẫn giải thích ở bên cạnh giải thích: “Đây là ba đang làm việc, mẹ đang nấu cơm…” Ánh mắt Nguyễn Tri Hạ dịu dàng nhìn Tư Nguyễn. Tư Nguyễn không biết chuyện gì đã xảy ra, cô bé vẫn không biết ba mình đã mất tích. * Buổi tối, khi Tư Nguyễn đã ngủ rồi, Nguyễn Tri Hạ lấy hộp bút máy đó ra, ngồi trước bàn làm việc xem. Bề ngoài cây bút máy này đã bị tróc sơn, nhưng người cất giữ cây bút này thường xuyên lấy ra ngắm, vì vậy vẻ ngoài nó rất bóng loáng. Đây là món đồ mà Tư Mộ Hàn quý trọng. Anh mang cây bút này tới, điều này chứng tỏ anh thật sự không sao. Nhưng rốt cuộc cây bút máy này tới từ đâu? Cây bút máy cổ xưa như thế này… Năm đó, giá của nhãn hiệu bút máy này rất bình dân, với thân phận Tư Mộ Hàn chắc chắn sẽ không mua cây bút này. Do đó nhất định có người tặng cây bút này cho anh. Địa chỉ mà Tư Mộ Hàn hẹn cô chính là con đường mà cô đi qua khi học tiểu học. Lúc Lưu Chiến Hằng ngăn cô ở đầu hẻm có hỏi cô còn nhớ hay không… Nguyễn Tri Hạ giơ cây bút lên trước mặt, xem đi xem lại, dường như nhớ tới điều gì đó, cô lập tức sửng sốt. Cây bút máy này… Sẽ không phải là cô đưa cho Tư Mộ Hàn chứ? Nhìn bề ngoài, Tư Mộ Hàn rất lạnh lùng, nhưng trên thực tế anh lại là người rất trọng tình trọng nghĩa. Nếu anh coi trọng cây bút máy này, vậy chắc chắn người tặng nó rất quan trọng. Nhưng Nguyễn Tri Hạ sống cùng Tư Mộ Hàn nhiều năm, gần gũi anh như vậy nhưng chưa từng thấy người nào có quan hệ mật thiết với anh… Nguyễn Tri Hạ đưa tay vỗ vỗ đầu mình.
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 1841: Lúc cô đổi giày, Tư Nguyễn đã ở cạnh cô nói: “Mẹ ơi, hôm nay con đã vẽ tranh đó.” Nguyễn Tri Hạ hỏi cô bé: “Con vẽ gì vậy?” “Con vẽ mẹ và ba đó.” Tư Nguyễn quay người chạy đi: “Con mang tới cho mẹ xem.” Nguyễn Tri Hạ nghe Tư Nguyễn nói vậy thì dừng một lát, rồi mới đổi giày bỏ vào tủ. Người trông trẻ đang thu dọn nhà bếp, vừa nghe thấy động tĩnh bên này thì biết Nguyễn Tri Hạ đã về rồi, bà ấy rửa sạch chén bát, xếp vào tủ xong mới đi ra ngoài. “Cô Hạ, cô đã về rồi!” “Dì Trần, hôm nay vất vả rồi!” Người trông trẻ họ Trần. Lúc Nguyễn Tri Hạ nhìn bà, vẻ mặt cô đã khôi phục lại sự bình tĩnh. “Tôi không vất vả, Tư Nguyễn rất ngoan.” Dì Trần rất thích Tư Nguyễn. Tư Nguyễn cầm tranh chạy tới. “Mẹ ơi, mẹ mau nhìn xem!” Tư Nguyễn chạy tới đưa bức tranh trong tay cho Nguyễn Tri Hạ. Nguyễn Tri Hạ cầm lấy tranh của cô bé, dắt cô bé đi tới sofa. Hai mẹ con ngồi xuống ghế sofa, Tư Nguyễn chỉ vào bức tranh đưa cô xem: “Đây là ba, đây là mẹ, còn đây là con…” Bức tranh của trẻ nhỏ rất trừu tượng. Nhưng Nguyễn Tri Hạ lại xem rất nghiêm túc. Tư Nguyễn vẫn giải thích ở bên cạnh giải thích: “Đây là ba đang làm việc, mẹ đang nấu cơm…” Ánh mắt Nguyễn Tri Hạ dịu dàng nhìn Tư Nguyễn. Tư Nguyễn không biết chuyện gì đã xảy ra, cô bé vẫn không biết ba mình đã mất tích. * Buổi tối, khi Tư Nguyễn đã ngủ rồi, Nguyễn Tri Hạ lấy hộp bút máy đó ra, ngồi trước bàn làm việc xem. Bề ngoài cây bút máy này đã bị tróc sơn, nhưng người cất giữ cây bút này thường xuyên lấy ra ngắm, vì vậy vẻ ngoài nó rất bóng loáng. Đây là món đồ mà Tư Mộ Hàn quý trọng. Anh mang cây bút này tới, điều này chứng tỏ anh thật sự không sao. Nhưng rốt cuộc cây bút máy này tới từ đâu? Cây bút máy cổ xưa như thế này… Năm đó, giá của nhãn hiệu bút máy này rất bình dân, với thân phận Tư Mộ Hàn chắc chắn sẽ không mua cây bút này. Do đó nhất định có người tặng cây bút này cho anh. Địa chỉ mà Tư Mộ Hàn hẹn cô chính là con đường mà cô đi qua khi học tiểu học. Lúc Lưu Chiến Hằng ngăn cô ở đầu hẻm có hỏi cô còn nhớ hay không… Nguyễn Tri Hạ giơ cây bút lên trước mặt, xem đi xem lại, dường như nhớ tới điều gì đó, cô lập tức sửng sốt. Cây bút máy này… Sẽ không phải là cô đưa cho Tư Mộ Hàn chứ? Nhìn bề ngoài, Tư Mộ Hàn rất lạnh lùng, nhưng trên thực tế anh lại là người rất trọng tình trọng nghĩa. Nếu anh coi trọng cây bút máy này, vậy chắc chắn người tặng nó rất quan trọng. Nhưng Nguyễn Tri Hạ sống cùng Tư Mộ Hàn nhiều năm, gần gũi anh như vậy nhưng chưa từng thấy người nào có quan hệ mật thiết với anh… Nguyễn Tri Hạ đưa tay vỗ vỗ đầu mình.
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 1841: Lúc cô đổi giày, Tư Nguyễn đã ở cạnh cô nói: “Mẹ ơi, hôm nay con đã vẽ tranh đó.” Nguyễn Tri Hạ hỏi cô bé: “Con vẽ gì vậy?” “Con vẽ mẹ và ba đó.” Tư Nguyễn quay người chạy đi: “Con mang tới cho mẹ xem.” Nguyễn Tri Hạ nghe Tư Nguyễn nói vậy thì dừng một lát, rồi mới đổi giày bỏ vào tủ. Người trông trẻ đang thu dọn nhà bếp, vừa nghe thấy động tĩnh bên này thì biết Nguyễn Tri Hạ đã về rồi, bà ấy rửa sạch chén bát, xếp vào tủ xong mới đi ra ngoài. “Cô Hạ, cô đã về rồi!” “Dì Trần, hôm nay vất vả rồi!” Người trông trẻ họ Trần. Lúc Nguyễn Tri Hạ nhìn bà, vẻ mặt cô đã khôi phục lại sự bình tĩnh. “Tôi không vất vả, Tư Nguyễn rất ngoan.” Dì Trần rất thích Tư Nguyễn. Tư Nguyễn cầm tranh chạy tới. “Mẹ ơi, mẹ mau nhìn xem!” Tư Nguyễn chạy tới đưa bức tranh trong tay cho Nguyễn Tri Hạ. Nguyễn Tri Hạ cầm lấy tranh của cô bé, dắt cô bé đi tới sofa. Hai mẹ con ngồi xuống ghế sofa, Tư Nguyễn chỉ vào bức tranh đưa cô xem: “Đây là ba, đây là mẹ, còn đây là con…” Bức tranh của trẻ nhỏ rất trừu tượng. Nhưng Nguyễn Tri Hạ lại xem rất nghiêm túc. Tư Nguyễn vẫn giải thích ở bên cạnh giải thích: “Đây là ba đang làm việc, mẹ đang nấu cơm…” Ánh mắt Nguyễn Tri Hạ dịu dàng nhìn Tư Nguyễn. Tư Nguyễn không biết chuyện gì đã xảy ra, cô bé vẫn không biết ba mình đã mất tích. * Buổi tối, khi Tư Nguyễn đã ngủ rồi, Nguyễn Tri Hạ lấy hộp bút máy đó ra, ngồi trước bàn làm việc xem. Bề ngoài cây bút máy này đã bị tróc sơn, nhưng người cất giữ cây bút này thường xuyên lấy ra ngắm, vì vậy vẻ ngoài nó rất bóng loáng. Đây là món đồ mà Tư Mộ Hàn quý trọng. Anh mang cây bút này tới, điều này chứng tỏ anh thật sự không sao. Nhưng rốt cuộc cây bút máy này tới từ đâu? Cây bút máy cổ xưa như thế này… Năm đó, giá của nhãn hiệu bút máy này rất bình dân, với thân phận Tư Mộ Hàn chắc chắn sẽ không mua cây bút này. Do đó nhất định có người tặng cây bút này cho anh. Địa chỉ mà Tư Mộ Hàn hẹn cô chính là con đường mà cô đi qua khi học tiểu học. Lúc Lưu Chiến Hằng ngăn cô ở đầu hẻm có hỏi cô còn nhớ hay không… Nguyễn Tri Hạ giơ cây bút lên trước mặt, xem đi xem lại, dường như nhớ tới điều gì đó, cô lập tức sửng sốt. Cây bút máy này… Sẽ không phải là cô đưa cho Tư Mộ Hàn chứ? Nhìn bề ngoài, Tư Mộ Hàn rất lạnh lùng, nhưng trên thực tế anh lại là người rất trọng tình trọng nghĩa. Nếu anh coi trọng cây bút máy này, vậy chắc chắn người tặng nó rất quan trọng. Nhưng Nguyễn Tri Hạ sống cùng Tư Mộ Hàn nhiều năm, gần gũi anh như vậy nhưng chưa từng thấy người nào có quan hệ mật thiết với anh… Nguyễn Tri Hạ đưa tay vỗ vỗ đầu mình.