Nguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con…
Chương 1862
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 1862: Cô bước xuống xe, giọng thản nhiên quay ra hỏi Tạ Ngọc Nam: “Anh về từ lúc nào vậy?” “Sáng nay.” Tạ Ngọc Nam đáp. Anh nói chuyện với Nguyễn Tri Hạ nhưng ánh mắt thì trực thẳng vào người đàn ông đứng phía sau cô. Nguyễn Tri Hạ cảm thấy ngại ngùng. Cô chỉ còn cách vờ như không nhìn thấy Tạ Ngọc Nam đang để ý Tư Mộ Hàn, rắn giỏi nói: “Vậy chuyện của anh giải quyết đến đâu rồi?” “Anh vẫn đang tìm Lưu Chiến Hằng nhưng anh ta sớm sẽ xuất hiện thôi.” Tạ Ngọc Nam dừng một lát rồi tiếp tục: “Dù sao thì Tư Mộ Hàn cũng đã trở về rồi, chắc chắn Lưu Chiến Hằng cũng đang tìm anh ta.” Cuối cùng thì anh cũng nhắc đến Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ thở phào. Tạ Ngọc Nam tiến về phía trước, đi qua Nguyễn Tri Hạ, tiến thẳng đến chỗ Tư Mộ Hàn: “Tư Mộ Hàn, lâu rồi không gặp.” “Anh Tạ dường như không muốn nhìn thấy tôi.” Tư Mộ Hàn ngẩng đầu lên nhìn Tạ Ngọc Nam với vẻ mặt rất bình tĩnh. Tạ Ngọc Nam cười nói: “Chẳng phải anh cũng như vậy sao?” Hai người đàn ông nhìn chằm chằm vào nhau đầy sự thù hận. Nguyễn Tri Hạ cảm nhận được điều đó. Cô bước lại nói: “Nếu hai người đã nói chuyện vui vẻ như vậy thì cứ tiếp tục, tôi về nhà ăn cơm trước.” Nói rồi cô đi thẳng đến chỗ thang máy. Đợi đến lúc Tư Mộ Hàn và Tạ Ngọc Nam nhìn qua thì cửa thang máy đã đóng lại. * Ngày sau đó Nguyễn Tri Hạ không còn thấy Tư Mộ Hàn nữa. Anh ấy không đến nhà giúp cô xem văn kiện, cũng không đi đón cô sau khi tan làm như thường lệ. Nguyễn Tri Hạ đi xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, khi cô đang định lái xe về nhà thì điện thoại của Tần Thủy San điện tới. “Bản thảo ‘Mất Thành’ phần 2 đã được hoàn thành, tháng 12.” “Được, tôi biết rồi.” Nguyễn Tri Hạ vừa nghe điện thoại vừa khởi động xe. Tần Thủy San tiếp tục nói trong điện thoại: “Nói với cô sớm như vậy là mong cô có thể tham gia buổi họp báo ra mắt Mất thành 2.” Nguyễn Tri Hạ đã không tham gia buổi họp báo ngày ra mắt phần 1 của tác phẩm, bây giờ nghĩ lại cô cảm thấy có chút tiếc nuối. “Lúc đó hãy thông báo thời gian cụ thể cho tôi, tôi sẽ thu xếp thời gian tới tham gia.” Tới lúc đó dù bận như thế nào Nguyễn Tri Hạ cũng sẽ cố gắng hết mức để tới tham dự. Dù bận đến đâu cũng đều có thời gian để làm việc mà bản thân muốn, cũng giống như dù có khó thế nào cũng sẽ gặp được người mà bản thân muốn gặp. Nghe Nguyễn Tri Hạ nói, Tần Thủy San cũng phần nào an tâm. Nguyễn Tri Hạ cúp máy. Trên đường về nhà cô có phần cảm thấy không quen. Thực ra thì Tư Mộ Hàn mới đón cô ta làm được hai ngày. Nguyễn Tri Hạ không biết Tư Mộ Hàn đang ở đâu, chỉ khi nào anh ấy chủ động xuất hiện cô mới gặp được anh ấy. Điều mà cô cảm thấy khó chịu nhất chính là Tư Mộ Hàn không thảo luận với cô bất cứ điều gì, anh lúc nào cũng quyết định một mình. Nguyễn Tri Hạ lái xe vào bãi đậu xe dưới hầm, xuống xe đi và thang máy. Trong lúc đó cô lấy điện thoại ra xem. Cô phát hiện ra có tin nhắn chưa đọc, cô nhấn vào xem nội dung tin nhắn. “Tang lễ của ông sẽ được tổ chức vào ba ngày sau, địa điểm ở…” Tin nhắn là của Hạ Thời Yến gửi cho cô. Hôm qua lúc Tư Mộ Hàn đến đón, cô đã nói chuyện với Hạ Thời Yến. Anh ta có nói là Hạ Chính Tu bệnh nặng không qua khỏi, kêu cô đi gặp ông ấy lần cuối. Thế nhưng Nguyễn Tri Hạ đã từ chối. Xem thời gian mà Hạ Thời Yến gửi tin nhắn tới, Nguyễn Tri Hạ đoán là ông đã mất vào sáng sớm nay. Nguyễn Tri Hạ nhìn một lát, nhưng cô không trả lời. Cô đút điện thoại vào trong túi. Khi vào nhà, Tri Hạ vẫn nở một nụ cười trên môi. *
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 1862: Cô bước xuống xe, giọng thản nhiên quay ra hỏi Tạ Ngọc Nam: “Anh về từ lúc nào vậy?” “Sáng nay.” Tạ Ngọc Nam đáp. Anh nói chuyện với Nguyễn Tri Hạ nhưng ánh mắt thì trực thẳng vào người đàn ông đứng phía sau cô. Nguyễn Tri Hạ cảm thấy ngại ngùng. Cô chỉ còn cách vờ như không nhìn thấy Tạ Ngọc Nam đang để ý Tư Mộ Hàn, rắn giỏi nói: “Vậy chuyện của anh giải quyết đến đâu rồi?” “Anh vẫn đang tìm Lưu Chiến Hằng nhưng anh ta sớm sẽ xuất hiện thôi.” Tạ Ngọc Nam dừng một lát rồi tiếp tục: “Dù sao thì Tư Mộ Hàn cũng đã trở về rồi, chắc chắn Lưu Chiến Hằng cũng đang tìm anh ta.” Cuối cùng thì anh cũng nhắc đến Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ thở phào. Tạ Ngọc Nam tiến về phía trước, đi qua Nguyễn Tri Hạ, tiến thẳng đến chỗ Tư Mộ Hàn: “Tư Mộ Hàn, lâu rồi không gặp.” “Anh Tạ dường như không muốn nhìn thấy tôi.” Tư Mộ Hàn ngẩng đầu lên nhìn Tạ Ngọc Nam với vẻ mặt rất bình tĩnh. Tạ Ngọc Nam cười nói: “Chẳng phải anh cũng như vậy sao?” Hai người đàn ông nhìn chằm chằm vào nhau đầy sự thù hận. Nguyễn Tri Hạ cảm nhận được điều đó. Cô bước lại nói: “Nếu hai người đã nói chuyện vui vẻ như vậy thì cứ tiếp tục, tôi về nhà ăn cơm trước.” Nói rồi cô đi thẳng đến chỗ thang máy. Đợi đến lúc Tư Mộ Hàn và Tạ Ngọc Nam nhìn qua thì cửa thang máy đã đóng lại. * Ngày sau đó Nguyễn Tri Hạ không còn thấy Tư Mộ Hàn nữa. Anh ấy không đến nhà giúp cô xem văn kiện, cũng không đi đón cô sau khi tan làm như thường lệ. Nguyễn Tri Hạ đi xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, khi cô đang định lái xe về nhà thì điện thoại của Tần Thủy San điện tới. “Bản thảo ‘Mất Thành’ phần 2 đã được hoàn thành, tháng 12.” “Được, tôi biết rồi.” Nguyễn Tri Hạ vừa nghe điện thoại vừa khởi động xe. Tần Thủy San tiếp tục nói trong điện thoại: “Nói với cô sớm như vậy là mong cô có thể tham gia buổi họp báo ra mắt Mất thành 2.” Nguyễn Tri Hạ đã không tham gia buổi họp báo ngày ra mắt phần 1 của tác phẩm, bây giờ nghĩ lại cô cảm thấy có chút tiếc nuối. “Lúc đó hãy thông báo thời gian cụ thể cho tôi, tôi sẽ thu xếp thời gian tới tham gia.” Tới lúc đó dù bận như thế nào Nguyễn Tri Hạ cũng sẽ cố gắng hết mức để tới tham dự. Dù bận đến đâu cũng đều có thời gian để làm việc mà bản thân muốn, cũng giống như dù có khó thế nào cũng sẽ gặp được người mà bản thân muốn gặp. Nghe Nguyễn Tri Hạ nói, Tần Thủy San cũng phần nào an tâm. Nguyễn Tri Hạ cúp máy. Trên đường về nhà cô có phần cảm thấy không quen. Thực ra thì Tư Mộ Hàn mới đón cô ta làm được hai ngày. Nguyễn Tri Hạ không biết Tư Mộ Hàn đang ở đâu, chỉ khi nào anh ấy chủ động xuất hiện cô mới gặp được anh ấy. Điều mà cô cảm thấy khó chịu nhất chính là Tư Mộ Hàn không thảo luận với cô bất cứ điều gì, anh lúc nào cũng quyết định một mình. Nguyễn Tri Hạ lái xe vào bãi đậu xe dưới hầm, xuống xe đi và thang máy. Trong lúc đó cô lấy điện thoại ra xem. Cô phát hiện ra có tin nhắn chưa đọc, cô nhấn vào xem nội dung tin nhắn. “Tang lễ của ông sẽ được tổ chức vào ba ngày sau, địa điểm ở…” Tin nhắn là của Hạ Thời Yến gửi cho cô. Hôm qua lúc Tư Mộ Hàn đến đón, cô đã nói chuyện với Hạ Thời Yến. Anh ta có nói là Hạ Chính Tu bệnh nặng không qua khỏi, kêu cô đi gặp ông ấy lần cuối. Thế nhưng Nguyễn Tri Hạ đã từ chối. Xem thời gian mà Hạ Thời Yến gửi tin nhắn tới, Nguyễn Tri Hạ đoán là ông đã mất vào sáng sớm nay. Nguyễn Tri Hạ nhìn một lát, nhưng cô không trả lời. Cô đút điện thoại vào trong túi. Khi vào nhà, Tri Hạ vẫn nở một nụ cười trên môi. *
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 1862: Cô bước xuống xe, giọng thản nhiên quay ra hỏi Tạ Ngọc Nam: “Anh về từ lúc nào vậy?” “Sáng nay.” Tạ Ngọc Nam đáp. Anh nói chuyện với Nguyễn Tri Hạ nhưng ánh mắt thì trực thẳng vào người đàn ông đứng phía sau cô. Nguyễn Tri Hạ cảm thấy ngại ngùng. Cô chỉ còn cách vờ như không nhìn thấy Tạ Ngọc Nam đang để ý Tư Mộ Hàn, rắn giỏi nói: “Vậy chuyện của anh giải quyết đến đâu rồi?” “Anh vẫn đang tìm Lưu Chiến Hằng nhưng anh ta sớm sẽ xuất hiện thôi.” Tạ Ngọc Nam dừng một lát rồi tiếp tục: “Dù sao thì Tư Mộ Hàn cũng đã trở về rồi, chắc chắn Lưu Chiến Hằng cũng đang tìm anh ta.” Cuối cùng thì anh cũng nhắc đến Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ thở phào. Tạ Ngọc Nam tiến về phía trước, đi qua Nguyễn Tri Hạ, tiến thẳng đến chỗ Tư Mộ Hàn: “Tư Mộ Hàn, lâu rồi không gặp.” “Anh Tạ dường như không muốn nhìn thấy tôi.” Tư Mộ Hàn ngẩng đầu lên nhìn Tạ Ngọc Nam với vẻ mặt rất bình tĩnh. Tạ Ngọc Nam cười nói: “Chẳng phải anh cũng như vậy sao?” Hai người đàn ông nhìn chằm chằm vào nhau đầy sự thù hận. Nguyễn Tri Hạ cảm nhận được điều đó. Cô bước lại nói: “Nếu hai người đã nói chuyện vui vẻ như vậy thì cứ tiếp tục, tôi về nhà ăn cơm trước.” Nói rồi cô đi thẳng đến chỗ thang máy. Đợi đến lúc Tư Mộ Hàn và Tạ Ngọc Nam nhìn qua thì cửa thang máy đã đóng lại. * Ngày sau đó Nguyễn Tri Hạ không còn thấy Tư Mộ Hàn nữa. Anh ấy không đến nhà giúp cô xem văn kiện, cũng không đi đón cô sau khi tan làm như thường lệ. Nguyễn Tri Hạ đi xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, khi cô đang định lái xe về nhà thì điện thoại của Tần Thủy San điện tới. “Bản thảo ‘Mất Thành’ phần 2 đã được hoàn thành, tháng 12.” “Được, tôi biết rồi.” Nguyễn Tri Hạ vừa nghe điện thoại vừa khởi động xe. Tần Thủy San tiếp tục nói trong điện thoại: “Nói với cô sớm như vậy là mong cô có thể tham gia buổi họp báo ra mắt Mất thành 2.” Nguyễn Tri Hạ đã không tham gia buổi họp báo ngày ra mắt phần 1 của tác phẩm, bây giờ nghĩ lại cô cảm thấy có chút tiếc nuối. “Lúc đó hãy thông báo thời gian cụ thể cho tôi, tôi sẽ thu xếp thời gian tới tham gia.” Tới lúc đó dù bận như thế nào Nguyễn Tri Hạ cũng sẽ cố gắng hết mức để tới tham dự. Dù bận đến đâu cũng đều có thời gian để làm việc mà bản thân muốn, cũng giống như dù có khó thế nào cũng sẽ gặp được người mà bản thân muốn gặp. Nghe Nguyễn Tri Hạ nói, Tần Thủy San cũng phần nào an tâm. Nguyễn Tri Hạ cúp máy. Trên đường về nhà cô có phần cảm thấy không quen. Thực ra thì Tư Mộ Hàn mới đón cô ta làm được hai ngày. Nguyễn Tri Hạ không biết Tư Mộ Hàn đang ở đâu, chỉ khi nào anh ấy chủ động xuất hiện cô mới gặp được anh ấy. Điều mà cô cảm thấy khó chịu nhất chính là Tư Mộ Hàn không thảo luận với cô bất cứ điều gì, anh lúc nào cũng quyết định một mình. Nguyễn Tri Hạ lái xe vào bãi đậu xe dưới hầm, xuống xe đi và thang máy. Trong lúc đó cô lấy điện thoại ra xem. Cô phát hiện ra có tin nhắn chưa đọc, cô nhấn vào xem nội dung tin nhắn. “Tang lễ của ông sẽ được tổ chức vào ba ngày sau, địa điểm ở…” Tin nhắn là của Hạ Thời Yến gửi cho cô. Hôm qua lúc Tư Mộ Hàn đến đón, cô đã nói chuyện với Hạ Thời Yến. Anh ta có nói là Hạ Chính Tu bệnh nặng không qua khỏi, kêu cô đi gặp ông ấy lần cuối. Thế nhưng Nguyễn Tri Hạ đã từ chối. Xem thời gian mà Hạ Thời Yến gửi tin nhắn tới, Nguyễn Tri Hạ đoán là ông đã mất vào sáng sớm nay. Nguyễn Tri Hạ nhìn một lát, nhưng cô không trả lời. Cô đút điện thoại vào trong túi. Khi vào nhà, Tri Hạ vẫn nở một nụ cười trên môi. *