Nguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con…
Chương 1943
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 1943: Trong đầu cô là một khoảng trống rỗng. Trên trán vẫn còn vương cảm xúc nhẹ bẫng như một nụ hôn. “Vừa rồi anh còn đang nghĩ nếu em vẫn không tỉnh dậy thì anh sẽ mặc kệ em và đưa con gái của em đi.” Có tiếng của Tư Mộ Hàn cất lên phía trên đỉnh đầu cô, giọng nói trầm khàn nhưng lại dịu dàng. “Anh…” Nguyễn Tri Hạ vừa lên tiếng thì phát hiện ra mình hoàn toàn không phát ra được tiếng. Trong cổ họng cực kỳ khó chịu. Tư Mộ Hàn biết cô muốn nói nên chầm chậm buông lỏng tay ra để cô dần thích ứng với ánh sáng. Nguyễn Tri Hạ dần dần thích ứng được với ánh sáng, cô vừa quay đầu đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn đang ngồi trước giường bệnh, nhìn cô chăm chú. Tư Mộ Hàn thoạt trông vô cùng tiều tụy, nhưng mặt mũi lại rất gọn gàng sạch sẽ. Nguyễn Tri Hạ cất giọng rất nhỏ: “Em đã ngủ bao lâu?” Tư Mộ Hàn lúc nào cũng tỏ vẻ thờ ơ lạnh lùng nhưng lúc này lại rất diệu dàng: “Một tuần.” “Một tuần ư…” Nguyễn Tri Hạ than thở: “Thảo nào em đã mơ thấy một giấc mơ rất dài.” “Mơ thấy gì?” Tư Mộ Hàn khẽ khàng hỏi cô. Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ một lát nhưng không nói. Cô nhìn gương mặt của Tư Mộ Hàn rồi nhoẻn miệng cười: “Em nghĩ rằng sẽ nhìn thấy một Tư Mộ Hàn râu ria xồm xoàm.” Tư Mộ Hàn lừ mắt nhìn cô: “Đã làm em thất vọng rồi.” Anh nắm chặt tay Nguyễn Tri Hạ, ánh mắt không rời khỏi cô một giây một phút nào. Đúng lúc này, bác sĩ đẩy cửa đi vào. Đi cùng bác sĩ còn có cả Thời Dũng. Thời Dũng vừa ở bên ngoài, nghe thấy bên trong có tiếng động nên đã đi gọi bác sĩ. Tư Mộ Hàn ngồi canh bên giường bệnh lâu như vậy, nhất định sẽ quên luôn chuyện gọi bác sĩ, vì vậy anh ta chủ động đi gọi. “Cuối cùng bệnh nhân cũng tỉnh rồi.” Bác sĩ thấy rốt cuộc Nguyễn Tri Hạ cũng tỉnh nên mặt mày rạng rỡ hẳn lên. Nguyễn Tri Hạ quay sang nhìn bác sĩ thì bác sĩ liền nói: “Kiểm tra một chút nhé.” Nguyễn Tri Hạ gật đầu. * Bác sĩ tiến hành kiểm tra toàn diện cho Nguyễn Tri Hạ. Tư Mộ Hàn đi theo cô suốt cả quá trình. Kiểm tra xong thì Nguyễn Tri Hạ cũng trở lại bình thường và nhớ ra những chuyện đã xảy ra trước kia. Giấc mộng đó quá dài. Lại còn rất thật nữa. Cho nên khi vừa tỉnh lại, cô không thể xác định được là mình còn đang ở trong mơ hay đã tỉnh nữa. “Sức khỏe không có gì trở ngại cả, có điều phải nằmdưỡng bệnh một thời gian.” Bác sĩ nói xong liền quay đi chứ không nán lại lâu. Thời Dũng ra ngoài cùng bác sĩ, anh tiện tay đóng cửa lại. Khi xảy ra chuyện, cô đang ngồi trong xe của Khanh Tần, và giành lấy tay lái, cuối cùng xe tông mạnh vào vành đai bên vệ đường. Lúc đó, Nguyễn Tri Hạ lập tức mất đi nhận thức. Nguyễn Tri Hạ có rất nhiều nghi vấn trong lòng, cô nhìn Tư Mộ Hàn, hỏi: “Tại sao anh lại ở đây?”
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 1943: Trong đầu cô là một khoảng trống rỗng. Trên trán vẫn còn vương cảm xúc nhẹ bẫng như một nụ hôn. “Vừa rồi anh còn đang nghĩ nếu em vẫn không tỉnh dậy thì anh sẽ mặc kệ em và đưa con gái của em đi.” Có tiếng của Tư Mộ Hàn cất lên phía trên đỉnh đầu cô, giọng nói trầm khàn nhưng lại dịu dàng. “Anh…” Nguyễn Tri Hạ vừa lên tiếng thì phát hiện ra mình hoàn toàn không phát ra được tiếng. Trong cổ họng cực kỳ khó chịu. Tư Mộ Hàn biết cô muốn nói nên chầm chậm buông lỏng tay ra để cô dần thích ứng với ánh sáng. Nguyễn Tri Hạ dần dần thích ứng được với ánh sáng, cô vừa quay đầu đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn đang ngồi trước giường bệnh, nhìn cô chăm chú. Tư Mộ Hàn thoạt trông vô cùng tiều tụy, nhưng mặt mũi lại rất gọn gàng sạch sẽ. Nguyễn Tri Hạ cất giọng rất nhỏ: “Em đã ngủ bao lâu?” Tư Mộ Hàn lúc nào cũng tỏ vẻ thờ ơ lạnh lùng nhưng lúc này lại rất diệu dàng: “Một tuần.” “Một tuần ư…” Nguyễn Tri Hạ than thở: “Thảo nào em đã mơ thấy một giấc mơ rất dài.” “Mơ thấy gì?” Tư Mộ Hàn khẽ khàng hỏi cô. Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ một lát nhưng không nói. Cô nhìn gương mặt của Tư Mộ Hàn rồi nhoẻn miệng cười: “Em nghĩ rằng sẽ nhìn thấy một Tư Mộ Hàn râu ria xồm xoàm.” Tư Mộ Hàn lừ mắt nhìn cô: “Đã làm em thất vọng rồi.” Anh nắm chặt tay Nguyễn Tri Hạ, ánh mắt không rời khỏi cô một giây một phút nào. Đúng lúc này, bác sĩ đẩy cửa đi vào. Đi cùng bác sĩ còn có cả Thời Dũng. Thời Dũng vừa ở bên ngoài, nghe thấy bên trong có tiếng động nên đã đi gọi bác sĩ. Tư Mộ Hàn ngồi canh bên giường bệnh lâu như vậy, nhất định sẽ quên luôn chuyện gọi bác sĩ, vì vậy anh ta chủ động đi gọi. “Cuối cùng bệnh nhân cũng tỉnh rồi.” Bác sĩ thấy rốt cuộc Nguyễn Tri Hạ cũng tỉnh nên mặt mày rạng rỡ hẳn lên. Nguyễn Tri Hạ quay sang nhìn bác sĩ thì bác sĩ liền nói: “Kiểm tra một chút nhé.” Nguyễn Tri Hạ gật đầu. * Bác sĩ tiến hành kiểm tra toàn diện cho Nguyễn Tri Hạ. Tư Mộ Hàn đi theo cô suốt cả quá trình. Kiểm tra xong thì Nguyễn Tri Hạ cũng trở lại bình thường và nhớ ra những chuyện đã xảy ra trước kia. Giấc mộng đó quá dài. Lại còn rất thật nữa. Cho nên khi vừa tỉnh lại, cô không thể xác định được là mình còn đang ở trong mơ hay đã tỉnh nữa. “Sức khỏe không có gì trở ngại cả, có điều phải nằmdưỡng bệnh một thời gian.” Bác sĩ nói xong liền quay đi chứ không nán lại lâu. Thời Dũng ra ngoài cùng bác sĩ, anh tiện tay đóng cửa lại. Khi xảy ra chuyện, cô đang ngồi trong xe của Khanh Tần, và giành lấy tay lái, cuối cùng xe tông mạnh vào vành đai bên vệ đường. Lúc đó, Nguyễn Tri Hạ lập tức mất đi nhận thức. Nguyễn Tri Hạ có rất nhiều nghi vấn trong lòng, cô nhìn Tư Mộ Hàn, hỏi: “Tại sao anh lại ở đây?”
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 1943: Trong đầu cô là một khoảng trống rỗng. Trên trán vẫn còn vương cảm xúc nhẹ bẫng như một nụ hôn. “Vừa rồi anh còn đang nghĩ nếu em vẫn không tỉnh dậy thì anh sẽ mặc kệ em và đưa con gái của em đi.” Có tiếng của Tư Mộ Hàn cất lên phía trên đỉnh đầu cô, giọng nói trầm khàn nhưng lại dịu dàng. “Anh…” Nguyễn Tri Hạ vừa lên tiếng thì phát hiện ra mình hoàn toàn không phát ra được tiếng. Trong cổ họng cực kỳ khó chịu. Tư Mộ Hàn biết cô muốn nói nên chầm chậm buông lỏng tay ra để cô dần thích ứng với ánh sáng. Nguyễn Tri Hạ dần dần thích ứng được với ánh sáng, cô vừa quay đầu đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn đang ngồi trước giường bệnh, nhìn cô chăm chú. Tư Mộ Hàn thoạt trông vô cùng tiều tụy, nhưng mặt mũi lại rất gọn gàng sạch sẽ. Nguyễn Tri Hạ cất giọng rất nhỏ: “Em đã ngủ bao lâu?” Tư Mộ Hàn lúc nào cũng tỏ vẻ thờ ơ lạnh lùng nhưng lúc này lại rất diệu dàng: “Một tuần.” “Một tuần ư…” Nguyễn Tri Hạ than thở: “Thảo nào em đã mơ thấy một giấc mơ rất dài.” “Mơ thấy gì?” Tư Mộ Hàn khẽ khàng hỏi cô. Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ một lát nhưng không nói. Cô nhìn gương mặt của Tư Mộ Hàn rồi nhoẻn miệng cười: “Em nghĩ rằng sẽ nhìn thấy một Tư Mộ Hàn râu ria xồm xoàm.” Tư Mộ Hàn lừ mắt nhìn cô: “Đã làm em thất vọng rồi.” Anh nắm chặt tay Nguyễn Tri Hạ, ánh mắt không rời khỏi cô một giây một phút nào. Đúng lúc này, bác sĩ đẩy cửa đi vào. Đi cùng bác sĩ còn có cả Thời Dũng. Thời Dũng vừa ở bên ngoài, nghe thấy bên trong có tiếng động nên đã đi gọi bác sĩ. Tư Mộ Hàn ngồi canh bên giường bệnh lâu như vậy, nhất định sẽ quên luôn chuyện gọi bác sĩ, vì vậy anh ta chủ động đi gọi. “Cuối cùng bệnh nhân cũng tỉnh rồi.” Bác sĩ thấy rốt cuộc Nguyễn Tri Hạ cũng tỉnh nên mặt mày rạng rỡ hẳn lên. Nguyễn Tri Hạ quay sang nhìn bác sĩ thì bác sĩ liền nói: “Kiểm tra một chút nhé.” Nguyễn Tri Hạ gật đầu. * Bác sĩ tiến hành kiểm tra toàn diện cho Nguyễn Tri Hạ. Tư Mộ Hàn đi theo cô suốt cả quá trình. Kiểm tra xong thì Nguyễn Tri Hạ cũng trở lại bình thường và nhớ ra những chuyện đã xảy ra trước kia. Giấc mộng đó quá dài. Lại còn rất thật nữa. Cho nên khi vừa tỉnh lại, cô không thể xác định được là mình còn đang ở trong mơ hay đã tỉnh nữa. “Sức khỏe không có gì trở ngại cả, có điều phải nằmdưỡng bệnh một thời gian.” Bác sĩ nói xong liền quay đi chứ không nán lại lâu. Thời Dũng ra ngoài cùng bác sĩ, anh tiện tay đóng cửa lại. Khi xảy ra chuyện, cô đang ngồi trong xe của Khanh Tần, và giành lấy tay lái, cuối cùng xe tông mạnh vào vành đai bên vệ đường. Lúc đó, Nguyễn Tri Hạ lập tức mất đi nhận thức. Nguyễn Tri Hạ có rất nhiều nghi vấn trong lòng, cô nhìn Tư Mộ Hàn, hỏi: “Tại sao anh lại ở đây?”