Nguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con…
Chương 1948
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 1948: Tư Mộ Hàn đẩy bàn ăn tới trước giường bệnh của cô, anh ngồi phía bên kia ăn vừa khéo có thể quan sát Nguyễn Tri Hạ. Sau khi ngồi xuống, thấy Nguyễn Tri Hạ nhìn mình quái dị, anh liền giải thích: “Ăn một mình buồn lắm.” Cho nên mới đẩy vào phòng bệnh để cô chỉ có thể nhìn mà không thể ăn sao? Nguyễn Tri Hạ bĩu môi: “Mấy ngày trước khi em chưa tỉnh, anh đều đẩy bàn ăn đến bên giường bệnh của em để ăn sao?” Tư Mộ Hàn không nói lời nào chỉ cúi đầu ăn. Anh biết, chỉ cần anh mãi không trực tiếp trả lời câu hỏi của Nguyễn Tri Hạ thì cô sẽ xem sự im lặng của anh là đồng ý. Có đièu, Nguyễn Tri Hạ chỉ bị thương tay chân còn đầu óc cô vẫn còn tỉnh táo. Nguyễn Tri Hạ nằm ở trên giường bệnh, quay đầu nhìn anh rồi khẽ nói: “Mấy ngày trước, có phải anh cũng không ăn cơm không?” Tư Mộ Hàn hơi giật mình nhưng chẳng mấy chốc đã khôi phục lại sự tự nhiên: “Ăn rồi.” Dĩ nhiên Nguyễn Tri Hạ sẽ không tin. Cái khẽ giật mình vừa rồi của anh không qua được mắt cô. Tư Mộ Hàn trân trọng cô nhường nào, cô đều biết. Cô vẫn chưa tỉnh lại, anh làm sao mà nuốt trôi được. Đối với những chuyện Tư Mộ Hàn làm làm lúc trước, Nguyễn Tri Hạ vẫn còn hơi tức giận. Thế nhưng vừa nghĩ tới Tư Mộ Hàn đã khó khăn thế nào khi đưa ra những quyết định ấy, một người mà phải gánh vác nhiều chuyện như vậy, cô lại cảm thấy đau lòng. Nghĩ tới những điều đó, Nguyễn Tri Hạ không nói thêm gì nữa mà chỉ im lặng nhìn anh. * Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn ăn được một lúc thì ngủ thiếp đi. Nửa chừng tỉnh giấc liền cảm thấy có ai đó bên cạnh mình. Nguyễn Tri Hạ mơ mơ hồ hồ kêu một tiếng: “Tư Mộ Hàn?” Chỉ một giây sau, bên cạnh liền vang lên giọng nói quen thuộc: “Uhm, anh ở đây.” Giọng nói của Tư Mộ Hàn có chút khàn khàn, rõ ràng là anh cũng bị Nguyễn Tri Hạ đánh thức. Nguyễn Tri Hạ giật giật, cô cảm nhận được tay của mình bị Tư Mộ Hàn nắm chặt. Tư Mộ Hàn nắm tay cô rất chặt, khi cất tiếng lần nữa, giọng nóianhtỉnh táo hơn. Anh hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Sao lại thức rồi?” Anh đứng dậy, bậtđèn trên đầu giường lên. Ánh đèn vàng sángxua đi bóng tối của căn phòng. Nguyễn Tri Hạ hơi híp mắt, ngái ngủ nói: “Mấy giờ rồi?” Tư Mộ Hàn khẽ đưa tay vuốt tóc cô, tay còn lại cầm điện thoại đặt ở đầu giường lên xem: “Một giờ rưỡi, vẫn còn sớm.” Nguyễn Tri Hạ nhìn anh, nói: “Em nhớ Hạ Hạ.” Tư Mộ Hàn khẽ giật mình, anh đặt điện thoại di động xuống, nói: “Hạ Hạ đang ngủ, ngày mai con bé sẽ tới thăm em.” “Dạ.” Nguyễn Tri Hạ lên tiếng, rồi nhắm mặt lại. Cô thử động đậy chân của mình. Và nhận ra nó không có một chút phản ứng nào. Nhưng Tư Mộ Hàn nói là bởi vì cô nằm quá lâu cho nên chân mới bị tê. *
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 1948: Tư Mộ Hàn đẩy bàn ăn tới trước giường bệnh của cô, anh ngồi phía bên kia ăn vừa khéo có thể quan sát Nguyễn Tri Hạ. Sau khi ngồi xuống, thấy Nguyễn Tri Hạ nhìn mình quái dị, anh liền giải thích: “Ăn một mình buồn lắm.” Cho nên mới đẩy vào phòng bệnh để cô chỉ có thể nhìn mà không thể ăn sao? Nguyễn Tri Hạ bĩu môi: “Mấy ngày trước khi em chưa tỉnh, anh đều đẩy bàn ăn đến bên giường bệnh của em để ăn sao?” Tư Mộ Hàn không nói lời nào chỉ cúi đầu ăn. Anh biết, chỉ cần anh mãi không trực tiếp trả lời câu hỏi của Nguyễn Tri Hạ thì cô sẽ xem sự im lặng của anh là đồng ý. Có đièu, Nguyễn Tri Hạ chỉ bị thương tay chân còn đầu óc cô vẫn còn tỉnh táo. Nguyễn Tri Hạ nằm ở trên giường bệnh, quay đầu nhìn anh rồi khẽ nói: “Mấy ngày trước, có phải anh cũng không ăn cơm không?” Tư Mộ Hàn hơi giật mình nhưng chẳng mấy chốc đã khôi phục lại sự tự nhiên: “Ăn rồi.” Dĩ nhiên Nguyễn Tri Hạ sẽ không tin. Cái khẽ giật mình vừa rồi của anh không qua được mắt cô. Tư Mộ Hàn trân trọng cô nhường nào, cô đều biết. Cô vẫn chưa tỉnh lại, anh làm sao mà nuốt trôi được. Đối với những chuyện Tư Mộ Hàn làm làm lúc trước, Nguyễn Tri Hạ vẫn còn hơi tức giận. Thế nhưng vừa nghĩ tới Tư Mộ Hàn đã khó khăn thế nào khi đưa ra những quyết định ấy, một người mà phải gánh vác nhiều chuyện như vậy, cô lại cảm thấy đau lòng. Nghĩ tới những điều đó, Nguyễn Tri Hạ không nói thêm gì nữa mà chỉ im lặng nhìn anh. * Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn ăn được một lúc thì ngủ thiếp đi. Nửa chừng tỉnh giấc liền cảm thấy có ai đó bên cạnh mình. Nguyễn Tri Hạ mơ mơ hồ hồ kêu một tiếng: “Tư Mộ Hàn?” Chỉ một giây sau, bên cạnh liền vang lên giọng nói quen thuộc: “Uhm, anh ở đây.” Giọng nói của Tư Mộ Hàn có chút khàn khàn, rõ ràng là anh cũng bị Nguyễn Tri Hạ đánh thức. Nguyễn Tri Hạ giật giật, cô cảm nhận được tay của mình bị Tư Mộ Hàn nắm chặt. Tư Mộ Hàn nắm tay cô rất chặt, khi cất tiếng lần nữa, giọng nóianhtỉnh táo hơn. Anh hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Sao lại thức rồi?” Anh đứng dậy, bậtđèn trên đầu giường lên. Ánh đèn vàng sángxua đi bóng tối của căn phòng. Nguyễn Tri Hạ hơi híp mắt, ngái ngủ nói: “Mấy giờ rồi?” Tư Mộ Hàn khẽ đưa tay vuốt tóc cô, tay còn lại cầm điện thoại đặt ở đầu giường lên xem: “Một giờ rưỡi, vẫn còn sớm.” Nguyễn Tri Hạ nhìn anh, nói: “Em nhớ Hạ Hạ.” Tư Mộ Hàn khẽ giật mình, anh đặt điện thoại di động xuống, nói: “Hạ Hạ đang ngủ, ngày mai con bé sẽ tới thăm em.” “Dạ.” Nguyễn Tri Hạ lên tiếng, rồi nhắm mặt lại. Cô thử động đậy chân của mình. Và nhận ra nó không có một chút phản ứng nào. Nhưng Tư Mộ Hàn nói là bởi vì cô nằm quá lâu cho nên chân mới bị tê. *
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 1948: Tư Mộ Hàn đẩy bàn ăn tới trước giường bệnh của cô, anh ngồi phía bên kia ăn vừa khéo có thể quan sát Nguyễn Tri Hạ. Sau khi ngồi xuống, thấy Nguyễn Tri Hạ nhìn mình quái dị, anh liền giải thích: “Ăn một mình buồn lắm.” Cho nên mới đẩy vào phòng bệnh để cô chỉ có thể nhìn mà không thể ăn sao? Nguyễn Tri Hạ bĩu môi: “Mấy ngày trước khi em chưa tỉnh, anh đều đẩy bàn ăn đến bên giường bệnh của em để ăn sao?” Tư Mộ Hàn không nói lời nào chỉ cúi đầu ăn. Anh biết, chỉ cần anh mãi không trực tiếp trả lời câu hỏi của Nguyễn Tri Hạ thì cô sẽ xem sự im lặng của anh là đồng ý. Có đièu, Nguyễn Tri Hạ chỉ bị thương tay chân còn đầu óc cô vẫn còn tỉnh táo. Nguyễn Tri Hạ nằm ở trên giường bệnh, quay đầu nhìn anh rồi khẽ nói: “Mấy ngày trước, có phải anh cũng không ăn cơm không?” Tư Mộ Hàn hơi giật mình nhưng chẳng mấy chốc đã khôi phục lại sự tự nhiên: “Ăn rồi.” Dĩ nhiên Nguyễn Tri Hạ sẽ không tin. Cái khẽ giật mình vừa rồi của anh không qua được mắt cô. Tư Mộ Hàn trân trọng cô nhường nào, cô đều biết. Cô vẫn chưa tỉnh lại, anh làm sao mà nuốt trôi được. Đối với những chuyện Tư Mộ Hàn làm làm lúc trước, Nguyễn Tri Hạ vẫn còn hơi tức giận. Thế nhưng vừa nghĩ tới Tư Mộ Hàn đã khó khăn thế nào khi đưa ra những quyết định ấy, một người mà phải gánh vác nhiều chuyện như vậy, cô lại cảm thấy đau lòng. Nghĩ tới những điều đó, Nguyễn Tri Hạ không nói thêm gì nữa mà chỉ im lặng nhìn anh. * Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn ăn được một lúc thì ngủ thiếp đi. Nửa chừng tỉnh giấc liền cảm thấy có ai đó bên cạnh mình. Nguyễn Tri Hạ mơ mơ hồ hồ kêu một tiếng: “Tư Mộ Hàn?” Chỉ một giây sau, bên cạnh liền vang lên giọng nói quen thuộc: “Uhm, anh ở đây.” Giọng nói của Tư Mộ Hàn có chút khàn khàn, rõ ràng là anh cũng bị Nguyễn Tri Hạ đánh thức. Nguyễn Tri Hạ giật giật, cô cảm nhận được tay của mình bị Tư Mộ Hàn nắm chặt. Tư Mộ Hàn nắm tay cô rất chặt, khi cất tiếng lần nữa, giọng nóianhtỉnh táo hơn. Anh hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Sao lại thức rồi?” Anh đứng dậy, bậtđèn trên đầu giường lên. Ánh đèn vàng sángxua đi bóng tối của căn phòng. Nguyễn Tri Hạ hơi híp mắt, ngái ngủ nói: “Mấy giờ rồi?” Tư Mộ Hàn khẽ đưa tay vuốt tóc cô, tay còn lại cầm điện thoại đặt ở đầu giường lên xem: “Một giờ rưỡi, vẫn còn sớm.” Nguyễn Tri Hạ nhìn anh, nói: “Em nhớ Hạ Hạ.” Tư Mộ Hàn khẽ giật mình, anh đặt điện thoại di động xuống, nói: “Hạ Hạ đang ngủ, ngày mai con bé sẽ tới thăm em.” “Dạ.” Nguyễn Tri Hạ lên tiếng, rồi nhắm mặt lại. Cô thử động đậy chân của mình. Và nhận ra nó không có một chút phản ứng nào. Nhưng Tư Mộ Hàn nói là bởi vì cô nằm quá lâu cho nên chân mới bị tê. *