Nguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con…
Chương 2107
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 2107: Mặc dù rất nhỏ, nhưng điều này đã đủ để làm Nguyễn Tri Hạ hạnh phúc. Nếu như Tư Mộ Hàn biết chân của cô có chút cảm giác, chắc chắn sẽ còn vui hơn cô. Sau đó, Nguyễn Tri Hạ được Tư Gia Thành đỡ ngồi lên ghế. Nguyễn Tri Hạ ngước nhìn Tư Gia Thành, nụ cười trên khuôn mặt cô lại mờ dần. Lúc này Tư Mộ Hàn có lẽ đang đi khắp nơi tìm cô. Tư Gia Thành đẩy thức ăn đến trước mặt cô, nói: “Ăn thôi.” Nguyễn Tri Hạ phát hiện chân của mình có chút cảm giác, nên tâm trạng thoải mái hơn trước một chút. Nếu như Tư Mộ Hàn tìm đến, giữa hai người chắc chắc sẽ ầm ĩ một trận. Mà bây giờ có lẽ cô cũng nên ăn uống tốt, Tư Mộ Hàn đến nếu thấy cô vẫn tốt, có thể sẽ không quá tức giận. Nghĩ như vậy, Nguyễn Tri Hạ cúi đầu bắt đầu ăn cơm. Tư Gia Thành thấy Nguyễn Tri Hạ yên tĩnh ăn cơm, vẻ mặt có chút phức tạp nói: “Chị Tri Hạ, chị không sợ em bỏ thuốc vào cơm sao?” Nguyễn Tri Hạ nuốt thức ăn xong mới ngẩng đầu lên nhìn cậu ta nói: “Không sợ.” Ánh mắt của cô rất chân thành, không có chút gì là nói dối. Trong lòng cô cũng nghĩ như vậy, cô tin Tư Gia Thành thật sự sẽ không làm tổn thương cô. Tư Gia Thành nghe thấy cô nói vậy, vẻ mặt càng phức tạp, dần dần vẻ mặt xuất hiện sự hối hận. Chỉ là Nguyễn Tri Hạ đã cúi đầu tiếp tục ăn cơm, nên không chú ý đến vẻ mặt của Tư Gia Thành. Tư Gia Thành mua toàn món ăn mà Nguyễn Tri Hạ thích, hương vị cũng không tồi, Nguyễn Tri Hạ cũng có chút đói, nên ăn không ít. Khi cô đã ăn no, chuẩn bị đặt đũa xuống, liền cảm thấy đầu mình có chút choáng. Nguyễn Tri Hạ giơ tay xoa xoa thái dương, thấy Tư Gia Thành vẫn đang ngồi nhưng không động vào những món ăn trước mặt, liền có chút nghi ngờ nhìn cậu ta. Cô hỏi Tư Gia Thành: “Sao cậu lại không ăn?” Tư Gia Thành mím môi, dường như không dám nhìn thẳng vào ánh mắt cô, thì thầm nói ba từ: “Em xin lỗi.” Lúc đầu Nguyễn Tri Hạ không hiểu tại sao đột nhiên Tư Gia Thành lại nói xin lỗi. Nhưng giây tiếp theo, cảm giác chóng mặt càng rõ ràng hơn. “Cậu, trong đồ ăn….” Nguyễn Tri Hạ choáng đến mức trước mắt xuất hiện ảo ảnh, cô ngục xuống bàn, nói hết nửa câu sau: “Có cái gì ?” “Anh họ chắc chắn sẽ đến rất nhanh, trước tiên chị phải chịu oan ức một chút.” Nguyễn Tri Hạ thật sự không nghĩ đến việc Tư Gia Thành sẽ cho thuốc vào trong đồ ăn Nhưng nghe câu nói đó của Tư Gia Thành, cô lại cảm thấy Tư Gia Thành nói rất đúng. Tư Mộ Hàn chắc chắc rất nhanh có thể tìm thấy Tư Gia Thành. Khả năng của Tư Gia Thành kém hơn rất nhiều Tư Mộ Hàn, Tư Mộ Hàn rất nhanh có thể tìm đến, nên, trước tiên Tư Gia Thành bỏ thuốc Nguyễn Tri Hạ sau đó sẽ có một sự xắp xếp khác. Đến mức sau khi bỏ thuốc, Tư Gia Thành đã chuyển Nguyễn Tri Hạ đến nơi nào, cô cũng không biết. Mí mắt Nguyễn Tri Hạ ngày càng nặng, đầu cũng ngày càng khó chịu.
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 2107: Mặc dù rất nhỏ, nhưng điều này đã đủ để làm Nguyễn Tri Hạ hạnh phúc. Nếu như Tư Mộ Hàn biết chân của cô có chút cảm giác, chắc chắn sẽ còn vui hơn cô. Sau đó, Nguyễn Tri Hạ được Tư Gia Thành đỡ ngồi lên ghế. Nguyễn Tri Hạ ngước nhìn Tư Gia Thành, nụ cười trên khuôn mặt cô lại mờ dần. Lúc này Tư Mộ Hàn có lẽ đang đi khắp nơi tìm cô. Tư Gia Thành đẩy thức ăn đến trước mặt cô, nói: “Ăn thôi.” Nguyễn Tri Hạ phát hiện chân của mình có chút cảm giác, nên tâm trạng thoải mái hơn trước một chút. Nếu như Tư Mộ Hàn tìm đến, giữa hai người chắc chắc sẽ ầm ĩ một trận. Mà bây giờ có lẽ cô cũng nên ăn uống tốt, Tư Mộ Hàn đến nếu thấy cô vẫn tốt, có thể sẽ không quá tức giận. Nghĩ như vậy, Nguyễn Tri Hạ cúi đầu bắt đầu ăn cơm. Tư Gia Thành thấy Nguyễn Tri Hạ yên tĩnh ăn cơm, vẻ mặt có chút phức tạp nói: “Chị Tri Hạ, chị không sợ em bỏ thuốc vào cơm sao?” Nguyễn Tri Hạ nuốt thức ăn xong mới ngẩng đầu lên nhìn cậu ta nói: “Không sợ.” Ánh mắt của cô rất chân thành, không có chút gì là nói dối. Trong lòng cô cũng nghĩ như vậy, cô tin Tư Gia Thành thật sự sẽ không làm tổn thương cô. Tư Gia Thành nghe thấy cô nói vậy, vẻ mặt càng phức tạp, dần dần vẻ mặt xuất hiện sự hối hận. Chỉ là Nguyễn Tri Hạ đã cúi đầu tiếp tục ăn cơm, nên không chú ý đến vẻ mặt của Tư Gia Thành. Tư Gia Thành mua toàn món ăn mà Nguyễn Tri Hạ thích, hương vị cũng không tồi, Nguyễn Tri Hạ cũng có chút đói, nên ăn không ít. Khi cô đã ăn no, chuẩn bị đặt đũa xuống, liền cảm thấy đầu mình có chút choáng. Nguyễn Tri Hạ giơ tay xoa xoa thái dương, thấy Tư Gia Thành vẫn đang ngồi nhưng không động vào những món ăn trước mặt, liền có chút nghi ngờ nhìn cậu ta. Cô hỏi Tư Gia Thành: “Sao cậu lại không ăn?” Tư Gia Thành mím môi, dường như không dám nhìn thẳng vào ánh mắt cô, thì thầm nói ba từ: “Em xin lỗi.” Lúc đầu Nguyễn Tri Hạ không hiểu tại sao đột nhiên Tư Gia Thành lại nói xin lỗi. Nhưng giây tiếp theo, cảm giác chóng mặt càng rõ ràng hơn. “Cậu, trong đồ ăn….” Nguyễn Tri Hạ choáng đến mức trước mắt xuất hiện ảo ảnh, cô ngục xuống bàn, nói hết nửa câu sau: “Có cái gì ?” “Anh họ chắc chắn sẽ đến rất nhanh, trước tiên chị phải chịu oan ức một chút.” Nguyễn Tri Hạ thật sự không nghĩ đến việc Tư Gia Thành sẽ cho thuốc vào trong đồ ăn Nhưng nghe câu nói đó của Tư Gia Thành, cô lại cảm thấy Tư Gia Thành nói rất đúng. Tư Mộ Hàn chắc chắc rất nhanh có thể tìm thấy Tư Gia Thành. Khả năng của Tư Gia Thành kém hơn rất nhiều Tư Mộ Hàn, Tư Mộ Hàn rất nhanh có thể tìm đến, nên, trước tiên Tư Gia Thành bỏ thuốc Nguyễn Tri Hạ sau đó sẽ có một sự xắp xếp khác. Đến mức sau khi bỏ thuốc, Tư Gia Thành đã chuyển Nguyễn Tri Hạ đến nơi nào, cô cũng không biết. Mí mắt Nguyễn Tri Hạ ngày càng nặng, đầu cũng ngày càng khó chịu.
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 2107: Mặc dù rất nhỏ, nhưng điều này đã đủ để làm Nguyễn Tri Hạ hạnh phúc. Nếu như Tư Mộ Hàn biết chân của cô có chút cảm giác, chắc chắn sẽ còn vui hơn cô. Sau đó, Nguyễn Tri Hạ được Tư Gia Thành đỡ ngồi lên ghế. Nguyễn Tri Hạ ngước nhìn Tư Gia Thành, nụ cười trên khuôn mặt cô lại mờ dần. Lúc này Tư Mộ Hàn có lẽ đang đi khắp nơi tìm cô. Tư Gia Thành đẩy thức ăn đến trước mặt cô, nói: “Ăn thôi.” Nguyễn Tri Hạ phát hiện chân của mình có chút cảm giác, nên tâm trạng thoải mái hơn trước một chút. Nếu như Tư Mộ Hàn tìm đến, giữa hai người chắc chắc sẽ ầm ĩ một trận. Mà bây giờ có lẽ cô cũng nên ăn uống tốt, Tư Mộ Hàn đến nếu thấy cô vẫn tốt, có thể sẽ không quá tức giận. Nghĩ như vậy, Nguyễn Tri Hạ cúi đầu bắt đầu ăn cơm. Tư Gia Thành thấy Nguyễn Tri Hạ yên tĩnh ăn cơm, vẻ mặt có chút phức tạp nói: “Chị Tri Hạ, chị không sợ em bỏ thuốc vào cơm sao?” Nguyễn Tri Hạ nuốt thức ăn xong mới ngẩng đầu lên nhìn cậu ta nói: “Không sợ.” Ánh mắt của cô rất chân thành, không có chút gì là nói dối. Trong lòng cô cũng nghĩ như vậy, cô tin Tư Gia Thành thật sự sẽ không làm tổn thương cô. Tư Gia Thành nghe thấy cô nói vậy, vẻ mặt càng phức tạp, dần dần vẻ mặt xuất hiện sự hối hận. Chỉ là Nguyễn Tri Hạ đã cúi đầu tiếp tục ăn cơm, nên không chú ý đến vẻ mặt của Tư Gia Thành. Tư Gia Thành mua toàn món ăn mà Nguyễn Tri Hạ thích, hương vị cũng không tồi, Nguyễn Tri Hạ cũng có chút đói, nên ăn không ít. Khi cô đã ăn no, chuẩn bị đặt đũa xuống, liền cảm thấy đầu mình có chút choáng. Nguyễn Tri Hạ giơ tay xoa xoa thái dương, thấy Tư Gia Thành vẫn đang ngồi nhưng không động vào những món ăn trước mặt, liền có chút nghi ngờ nhìn cậu ta. Cô hỏi Tư Gia Thành: “Sao cậu lại không ăn?” Tư Gia Thành mím môi, dường như không dám nhìn thẳng vào ánh mắt cô, thì thầm nói ba từ: “Em xin lỗi.” Lúc đầu Nguyễn Tri Hạ không hiểu tại sao đột nhiên Tư Gia Thành lại nói xin lỗi. Nhưng giây tiếp theo, cảm giác chóng mặt càng rõ ràng hơn. “Cậu, trong đồ ăn….” Nguyễn Tri Hạ choáng đến mức trước mắt xuất hiện ảo ảnh, cô ngục xuống bàn, nói hết nửa câu sau: “Có cái gì ?” “Anh họ chắc chắn sẽ đến rất nhanh, trước tiên chị phải chịu oan ức một chút.” Nguyễn Tri Hạ thật sự không nghĩ đến việc Tư Gia Thành sẽ cho thuốc vào trong đồ ăn Nhưng nghe câu nói đó của Tư Gia Thành, cô lại cảm thấy Tư Gia Thành nói rất đúng. Tư Mộ Hàn chắc chắc rất nhanh có thể tìm thấy Tư Gia Thành. Khả năng của Tư Gia Thành kém hơn rất nhiều Tư Mộ Hàn, Tư Mộ Hàn rất nhanh có thể tìm đến, nên, trước tiên Tư Gia Thành bỏ thuốc Nguyễn Tri Hạ sau đó sẽ có một sự xắp xếp khác. Đến mức sau khi bỏ thuốc, Tư Gia Thành đã chuyển Nguyễn Tri Hạ đến nơi nào, cô cũng không biết. Mí mắt Nguyễn Tri Hạ ngày càng nặng, đầu cũng ngày càng khó chịu.