Nguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con…
Chương 2481
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 2481: Không chỉ có cơ hội, mà còn đã gặp, và còn thường xuyên gặp nữa. Lúc Thẩm Lệ vào phòng dọn dẹp hành lí, Cố Mãn Mãn nhận được điện thoại của Cố Tri Dân. “Anh họ?” “Mãn Mãn, gần đây em thế nào?” Cố Tri Dân giọng nói đầy lo lắng, Cố Mãn Mãn nghe vậy hết sức cảm động: “Ngoại trừ có chút cô đơn, thì đều rất tốt. Nhưng bây giờ thì không cô đơn nữa rồi. Chị Tiểu Lệ chuyển tới ở cùng em rồi.” Cố Tri Dân hỏi xác nhận: “Thẩm Lệ?” “Đúng vậy, chị Tiểu Lệ nói nhà chị ý giờ có một con chó không thích hợp ở người, cho nên mới chuyển tới ở cùng em. Chó của chị Tiểu Lệ rất thông minh, không chỉ biết tự dùng bồn cầu đi vệ sinh, mà còn tự dắt mình đi dạo được nữa…” Cố Tri Dân không nghe nổi nữa, ngắt lời: “Cố Mãn Mãn, tiền sinh hoạt phí của em tháng nay không có.” Nhà họ Cố là một đại gia đình, có gốc gác căn bản, đông anh chị em, tình cảm sâu nặng, đoàn kết. Cố Tri Dân cũng thuộc thế hệ đàn anh, đàn em cứ có chuyện là đến tìm anh ta. Việc Cố Mãn Mãn giấu gia đình huỷ hôn cũng nhờ Cố Tri Dân giúp đỡ, chút tiền lương ít ỏi của cô còn chưa đủ tiền thuê nhà. “Anh! Anh là anh ruột của em! Anh đừng như vậy, Em làm gì không đúng anh cứ nói thẳng…” “Tút…” Đáp lại Cố Mãn Mãn lại là âm thanh bận của điện thoại bị cúp máy. Cố Mãn Mãn như sắp khóc. Lơ đãng vừa quay đầu lại, phát hiện Thẩm Lệ đang vịn cửa cười không ra hơi, nhưng lại nhịn để không phát ra tiếng. Cố Mãn Mãn méo miệng: “Chị Tiểu Lệ chị cười gì vậy, chị không nhìn thấy em buồn vậy sao…” “Chị xin lỗi… Hì hì…” Thẩm Lệ đứng lên, đàng hoàng xin lỗi, nhưng lại không nhịn được khom người cười ra tiếng. Cô đã nghe thấy hết những gì Cố Mãn Mãn vừa nói. Nghĩ đến bộ dạng tức giận nhảy dựng lên của Cố Tri Dân, cô không nhịn được… “Anh họ nói không cho em sinh hoạt phí, chị còn cười vui vẻ như vậy…” Cố Mãn Mãn đau khổ, thực sự không cười nổi: “ Tiền lương của em còn chưa đủ để thuê nhà, em không muốn ngủ ngoài đường xó chợ, em không muốn về nhà kết hôn, hu hu hu…” Cố Mãn Mãn càng nghĩ càng buồn, buồn đến mức khóc oà lên. Cố Mãn Mãn còn nhỏ tuổi, vừa chừng hai mươi, cũng không coi Thẩm Lệ là người ngoài, lúc khóc trông giống một đứa trẻ, còn đáng yêu. Thẩm Lệ đột nhiên phát hiện Cố Mãn Mãn cô bé này hoàn toàn là huyệt cười của cô, cô chỉ cần nhìn Cố Mãn Mãn là lại muốn cười. Nhưng lúc này người ta đang khóc đến thương tâm như vậy mà cô vẫn cười, thì đúng là không có lương tâm. Thẩm Lệ miễn cưỡng nhịn cười, cầm khăn tay đưa cho Cố Mãn Mãn lau nước mắt: “Haizz, được rồi, đừng khóc nữa. Không phải là tiền sinh hoạt phí thôi sao, chị bao em hết. Chị bây giờ ở nhà em, chị ăn cái gì em ăn cái đó, không được kén chọn.”
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 2481: Không chỉ có cơ hội, mà còn đã gặp, và còn thường xuyên gặp nữa. Lúc Thẩm Lệ vào phòng dọn dẹp hành lí, Cố Mãn Mãn nhận được điện thoại của Cố Tri Dân. “Anh họ?” “Mãn Mãn, gần đây em thế nào?” Cố Tri Dân giọng nói đầy lo lắng, Cố Mãn Mãn nghe vậy hết sức cảm động: “Ngoại trừ có chút cô đơn, thì đều rất tốt. Nhưng bây giờ thì không cô đơn nữa rồi. Chị Tiểu Lệ chuyển tới ở cùng em rồi.” Cố Tri Dân hỏi xác nhận: “Thẩm Lệ?” “Đúng vậy, chị Tiểu Lệ nói nhà chị ý giờ có một con chó không thích hợp ở người, cho nên mới chuyển tới ở cùng em. Chó của chị Tiểu Lệ rất thông minh, không chỉ biết tự dùng bồn cầu đi vệ sinh, mà còn tự dắt mình đi dạo được nữa…” Cố Tri Dân không nghe nổi nữa, ngắt lời: “Cố Mãn Mãn, tiền sinh hoạt phí của em tháng nay không có.” Nhà họ Cố là một đại gia đình, có gốc gác căn bản, đông anh chị em, tình cảm sâu nặng, đoàn kết. Cố Tri Dân cũng thuộc thế hệ đàn anh, đàn em cứ có chuyện là đến tìm anh ta. Việc Cố Mãn Mãn giấu gia đình huỷ hôn cũng nhờ Cố Tri Dân giúp đỡ, chút tiền lương ít ỏi của cô còn chưa đủ tiền thuê nhà. “Anh! Anh là anh ruột của em! Anh đừng như vậy, Em làm gì không đúng anh cứ nói thẳng…” “Tút…” Đáp lại Cố Mãn Mãn lại là âm thanh bận của điện thoại bị cúp máy. Cố Mãn Mãn như sắp khóc. Lơ đãng vừa quay đầu lại, phát hiện Thẩm Lệ đang vịn cửa cười không ra hơi, nhưng lại nhịn để không phát ra tiếng. Cố Mãn Mãn méo miệng: “Chị Tiểu Lệ chị cười gì vậy, chị không nhìn thấy em buồn vậy sao…” “Chị xin lỗi… Hì hì…” Thẩm Lệ đứng lên, đàng hoàng xin lỗi, nhưng lại không nhịn được khom người cười ra tiếng. Cô đã nghe thấy hết những gì Cố Mãn Mãn vừa nói. Nghĩ đến bộ dạng tức giận nhảy dựng lên của Cố Tri Dân, cô không nhịn được… “Anh họ nói không cho em sinh hoạt phí, chị còn cười vui vẻ như vậy…” Cố Mãn Mãn đau khổ, thực sự không cười nổi: “ Tiền lương của em còn chưa đủ để thuê nhà, em không muốn ngủ ngoài đường xó chợ, em không muốn về nhà kết hôn, hu hu hu…” Cố Mãn Mãn càng nghĩ càng buồn, buồn đến mức khóc oà lên. Cố Mãn Mãn còn nhỏ tuổi, vừa chừng hai mươi, cũng không coi Thẩm Lệ là người ngoài, lúc khóc trông giống một đứa trẻ, còn đáng yêu. Thẩm Lệ đột nhiên phát hiện Cố Mãn Mãn cô bé này hoàn toàn là huyệt cười của cô, cô chỉ cần nhìn Cố Mãn Mãn là lại muốn cười. Nhưng lúc này người ta đang khóc đến thương tâm như vậy mà cô vẫn cười, thì đúng là không có lương tâm. Thẩm Lệ miễn cưỡng nhịn cười, cầm khăn tay đưa cho Cố Mãn Mãn lau nước mắt: “Haizz, được rồi, đừng khóc nữa. Không phải là tiền sinh hoạt phí thôi sao, chị bao em hết. Chị bây giờ ở nhà em, chị ăn cái gì em ăn cái đó, không được kén chọn.”
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 2481: Không chỉ có cơ hội, mà còn đã gặp, và còn thường xuyên gặp nữa. Lúc Thẩm Lệ vào phòng dọn dẹp hành lí, Cố Mãn Mãn nhận được điện thoại của Cố Tri Dân. “Anh họ?” “Mãn Mãn, gần đây em thế nào?” Cố Tri Dân giọng nói đầy lo lắng, Cố Mãn Mãn nghe vậy hết sức cảm động: “Ngoại trừ có chút cô đơn, thì đều rất tốt. Nhưng bây giờ thì không cô đơn nữa rồi. Chị Tiểu Lệ chuyển tới ở cùng em rồi.” Cố Tri Dân hỏi xác nhận: “Thẩm Lệ?” “Đúng vậy, chị Tiểu Lệ nói nhà chị ý giờ có một con chó không thích hợp ở người, cho nên mới chuyển tới ở cùng em. Chó của chị Tiểu Lệ rất thông minh, không chỉ biết tự dùng bồn cầu đi vệ sinh, mà còn tự dắt mình đi dạo được nữa…” Cố Tri Dân không nghe nổi nữa, ngắt lời: “Cố Mãn Mãn, tiền sinh hoạt phí của em tháng nay không có.” Nhà họ Cố là một đại gia đình, có gốc gác căn bản, đông anh chị em, tình cảm sâu nặng, đoàn kết. Cố Tri Dân cũng thuộc thế hệ đàn anh, đàn em cứ có chuyện là đến tìm anh ta. Việc Cố Mãn Mãn giấu gia đình huỷ hôn cũng nhờ Cố Tri Dân giúp đỡ, chút tiền lương ít ỏi của cô còn chưa đủ tiền thuê nhà. “Anh! Anh là anh ruột của em! Anh đừng như vậy, Em làm gì không đúng anh cứ nói thẳng…” “Tút…” Đáp lại Cố Mãn Mãn lại là âm thanh bận của điện thoại bị cúp máy. Cố Mãn Mãn như sắp khóc. Lơ đãng vừa quay đầu lại, phát hiện Thẩm Lệ đang vịn cửa cười không ra hơi, nhưng lại nhịn để không phát ra tiếng. Cố Mãn Mãn méo miệng: “Chị Tiểu Lệ chị cười gì vậy, chị không nhìn thấy em buồn vậy sao…” “Chị xin lỗi… Hì hì…” Thẩm Lệ đứng lên, đàng hoàng xin lỗi, nhưng lại không nhịn được khom người cười ra tiếng. Cô đã nghe thấy hết những gì Cố Mãn Mãn vừa nói. Nghĩ đến bộ dạng tức giận nhảy dựng lên của Cố Tri Dân, cô không nhịn được… “Anh họ nói không cho em sinh hoạt phí, chị còn cười vui vẻ như vậy…” Cố Mãn Mãn đau khổ, thực sự không cười nổi: “ Tiền lương của em còn chưa đủ để thuê nhà, em không muốn ngủ ngoài đường xó chợ, em không muốn về nhà kết hôn, hu hu hu…” Cố Mãn Mãn càng nghĩ càng buồn, buồn đến mức khóc oà lên. Cố Mãn Mãn còn nhỏ tuổi, vừa chừng hai mươi, cũng không coi Thẩm Lệ là người ngoài, lúc khóc trông giống một đứa trẻ, còn đáng yêu. Thẩm Lệ đột nhiên phát hiện Cố Mãn Mãn cô bé này hoàn toàn là huyệt cười của cô, cô chỉ cần nhìn Cố Mãn Mãn là lại muốn cười. Nhưng lúc này người ta đang khóc đến thương tâm như vậy mà cô vẫn cười, thì đúng là không có lương tâm. Thẩm Lệ miễn cưỡng nhịn cười, cầm khăn tay đưa cho Cố Mãn Mãn lau nước mắt: “Haizz, được rồi, đừng khóc nữa. Không phải là tiền sinh hoạt phí thôi sao, chị bao em hết. Chị bây giờ ở nhà em, chị ăn cái gì em ăn cái đó, không được kén chọn.”