Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 8525
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Màu vừa vào họng, thân thể Phong Hồn Thú chấn động, trên mặt lộ rõ vẻ si mê. Diệp Huyên tò mò hỏi: “Tiểu Tháp, máu của ta có sức hấp dẫn với yêu thú lắm sao?" Tiểu Tháp: “Có hai nguyên nhân: thứ nhất, máu của người là huyết mạch Phong Ma rất mạnh; thứ nhì, người đã từng hấp thụ huyết mạch của Nhị Nha, vốn được Tiểu Bạch tăng cường... Hiểu rồi chứ?" Diệp Huyên cười: “Đã hiểu”. Hắn nói với Phong Hồn Thú: “Nếu chịu theo ta, sau này mỗi ngày ta sẽ cho một giọt máu”. Phong Hồn Thú do dự. Diệp Huyên: “Không chịu sao?" Phong Hồn Thú im lặng nhìn hắn một hồi rồi gật đầu. Diệp Huyên cau mày: “Gật là chịu hay không?" Phong Hồn Thú: “...” Diệp Huyên: “Biết nói tiếng người không?" Phong Hồn Thú lắc đầu, mở miệng kêu một tràng gừ gừ, nhưng Diệp Huyên nghe không hiểu gì cả. Hắn vội hỏi Tiểu Tháp: “Nó đang nói gì vậy?" Tiểu Tháp: “Nó nói hình như ngài bị đần”. Phong Hồn Thú: “...” Diệp Huyên đen mặt: “Ngươi chắc không đấy?" Tiểu Tháp nghiêm túc: “Ta cần gì phải mắng Tiểu chủ? Muốn thì đã mắng thẳng mặt rồi”. Diệp Huyên nhìn Phong Hồn Thú với vẻ mặt bất thiện, chỉ thấy nó nhìn lại đầy vô tội. Chuyện gì cơ? Tiểu Tháp nói: “Tiểu chủ có thể xem thử năng lực của nó”. Diệp Huyên gật đầu: “Phong Hồn Thú, cho ta xem thực lực của ngươi”. Hắn hất đầu về phía Tăng Vô: “Đánh ông ta cho ta”. Tăng Vô: “...” Phong Hồn Thú quay lại nhìn lão hòa thượng, một khắc sau đã biến mất tại chỗ, một ngọn gió ập đến trong nháy mắt. Tăng Vô ở xa biến sắc kịch liệt. Mẹ nó, thằng này không chơi theo võ đức! Ông ta chắp tay lại, lầm rầm niệm: “Bất Động Thần Uy!" Lời vừa ra, lập tức có một luồng sáng vàng bao bọc lấy ông ta. Ầm! Khi Phong Hồn Thú lao vào quầng sáng này, không gian bốn phía ầm ầm vụn vỡ, Tăng Vô bị tông vào một vực sâu thời không vô tận. Quầng sáng quanh ông ta cũng xuất hiện vô số vết nứt. Diệp Huyên đanh mặt lại khi chứng kiến cảnh này. Phong Hồn Thú này mạnh phết đấy! Thấy nó chuẩn bị tấn công lần nữa, Tăng Vô kêu lên: “Diệp công tử, lão tăng nhận thua! Nhận thua!" Diệp Huyên phẩy tay, Phong Hồn Thú dừng lại. Tăng Vô khẽ chắp tay thi lễ với hắn: “Diệp công tử, lão tăng không phải đối thủ của Phong Hồn Thú. Ta nhận thua, xin đừng đánh nữa”. Diệp Huyên cười: “Ta giỡn
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Màu vừa vào họng, thân thể Phong Hồn Thú chấn động, trên mặt lộ rõ vẻ si mê. Diệp Huyên tò mò hỏi: “Tiểu Tháp, máu của ta có sức hấp dẫn với yêu thú lắm sao?" Tiểu Tháp: “Có hai nguyên nhân: thứ nhất, máu của người là huyết mạch Phong Ma rất mạnh; thứ nhì, người đã từng hấp thụ huyết mạch của Nhị Nha, vốn được Tiểu Bạch tăng cường... Hiểu rồi chứ?" Diệp Huyên cười: “Đã hiểu”. Hắn nói với Phong Hồn Thú: “Nếu chịu theo ta, sau này mỗi ngày ta sẽ cho một giọt máu”. Phong Hồn Thú do dự. Diệp Huyên: “Không chịu sao?" Phong Hồn Thú im lặng nhìn hắn một hồi rồi gật đầu. Diệp Huyên cau mày: “Gật là chịu hay không?" Phong Hồn Thú: “...” Diệp Huyên: “Biết nói tiếng người không?" Phong Hồn Thú lắc đầu, mở miệng kêu một tràng gừ gừ, nhưng Diệp Huyên nghe không hiểu gì cả. Hắn vội hỏi Tiểu Tháp: “Nó đang nói gì vậy?" Tiểu Tháp: “Nó nói hình như ngài bị đần”. Phong Hồn Thú: “...” Diệp Huyên đen mặt: “Ngươi chắc không đấy?" Tiểu Tháp nghiêm túc: “Ta cần gì phải mắng Tiểu chủ? Muốn thì đã mắng thẳng mặt rồi”. Diệp Huyên nhìn Phong Hồn Thú với vẻ mặt bất thiện, chỉ thấy nó nhìn lại đầy vô tội. Chuyện gì cơ? Tiểu Tháp nói: “Tiểu chủ có thể xem thử năng lực của nó”. Diệp Huyên gật đầu: “Phong Hồn Thú, cho ta xem thực lực của ngươi”. Hắn hất đầu về phía Tăng Vô: “Đánh ông ta cho ta”. Tăng Vô: “...” Phong Hồn Thú quay lại nhìn lão hòa thượng, một khắc sau đã biến mất tại chỗ, một ngọn gió ập đến trong nháy mắt. Tăng Vô ở xa biến sắc kịch liệt. Mẹ nó, thằng này không chơi theo võ đức! Ông ta chắp tay lại, lầm rầm niệm: “Bất Động Thần Uy!" Lời vừa ra, lập tức có một luồng sáng vàng bao bọc lấy ông ta. Ầm! Khi Phong Hồn Thú lao vào quầng sáng này, không gian bốn phía ầm ầm vụn vỡ, Tăng Vô bị tông vào một vực sâu thời không vô tận. Quầng sáng quanh ông ta cũng xuất hiện vô số vết nứt. Diệp Huyên đanh mặt lại khi chứng kiến cảnh này. Phong Hồn Thú này mạnh phết đấy! Thấy nó chuẩn bị tấn công lần nữa, Tăng Vô kêu lên: “Diệp công tử, lão tăng nhận thua! Nhận thua!" Diệp Huyên phẩy tay, Phong Hồn Thú dừng lại. Tăng Vô khẽ chắp tay thi lễ với hắn: “Diệp công tử, lão tăng không phải đối thủ của Phong Hồn Thú. Ta nhận thua, xin đừng đánh nữa”. Diệp Huyên cười: “Ta giỡn
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Màu vừa vào họng, thân thể Phong Hồn Thú chấn động, trên mặt lộ rõ vẻ si mê. Diệp Huyên tò mò hỏi: “Tiểu Tháp, máu của ta có sức hấp dẫn với yêu thú lắm sao?" Tiểu Tháp: “Có hai nguyên nhân: thứ nhất, máu của người là huyết mạch Phong Ma rất mạnh; thứ nhì, người đã từng hấp thụ huyết mạch của Nhị Nha, vốn được Tiểu Bạch tăng cường... Hiểu rồi chứ?" Diệp Huyên cười: “Đã hiểu”. Hắn nói với Phong Hồn Thú: “Nếu chịu theo ta, sau này mỗi ngày ta sẽ cho một giọt máu”. Phong Hồn Thú do dự. Diệp Huyên: “Không chịu sao?" Phong Hồn Thú im lặng nhìn hắn một hồi rồi gật đầu. Diệp Huyên cau mày: “Gật là chịu hay không?" Phong Hồn Thú: “...” Diệp Huyên: “Biết nói tiếng người không?" Phong Hồn Thú lắc đầu, mở miệng kêu một tràng gừ gừ, nhưng Diệp Huyên nghe không hiểu gì cả. Hắn vội hỏi Tiểu Tháp: “Nó đang nói gì vậy?" Tiểu Tháp: “Nó nói hình như ngài bị đần”. Phong Hồn Thú: “...” Diệp Huyên đen mặt: “Ngươi chắc không đấy?" Tiểu Tháp nghiêm túc: “Ta cần gì phải mắng Tiểu chủ? Muốn thì đã mắng thẳng mặt rồi”. Diệp Huyên nhìn Phong Hồn Thú với vẻ mặt bất thiện, chỉ thấy nó nhìn lại đầy vô tội. Chuyện gì cơ? Tiểu Tháp nói: “Tiểu chủ có thể xem thử năng lực của nó”. Diệp Huyên gật đầu: “Phong Hồn Thú, cho ta xem thực lực của ngươi”. Hắn hất đầu về phía Tăng Vô: “Đánh ông ta cho ta”. Tăng Vô: “...” Phong Hồn Thú quay lại nhìn lão hòa thượng, một khắc sau đã biến mất tại chỗ, một ngọn gió ập đến trong nháy mắt. Tăng Vô ở xa biến sắc kịch liệt. Mẹ nó, thằng này không chơi theo võ đức! Ông ta chắp tay lại, lầm rầm niệm: “Bất Động Thần Uy!" Lời vừa ra, lập tức có một luồng sáng vàng bao bọc lấy ông ta. Ầm! Khi Phong Hồn Thú lao vào quầng sáng này, không gian bốn phía ầm ầm vụn vỡ, Tăng Vô bị tông vào một vực sâu thời không vô tận. Quầng sáng quanh ông ta cũng xuất hiện vô số vết nứt. Diệp Huyên đanh mặt lại khi chứng kiến cảnh này. Phong Hồn Thú này mạnh phết đấy! Thấy nó chuẩn bị tấn công lần nữa, Tăng Vô kêu lên: “Diệp công tử, lão tăng nhận thua! Nhận thua!" Diệp Huyên phẩy tay, Phong Hồn Thú dừng lại. Tăng Vô khẽ chắp tay thi lễ với hắn: “Diệp công tử, lão tăng không phải đối thủ của Phong Hồn Thú. Ta nhận thua, xin đừng đánh nữa”. Diệp Huyên cười: “Ta giỡn