Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 8530
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên nhìn nó một hồi, hỏi: “Đây là gì?" Tăng Vô vội đáp: “Phi Liêm, một trong tứ đại cổ thú”. Phi Liêm! Diệp Huyên đang muốn mở miệng thì thấy Thần Chiêu xuất hiện trước mặt Phi Liêm, thì thầm vài câu với nó rồi quay sang hắn: “Bốn chúng ta sẽ cùng theo ngươi, chống lại một kẻ địch chung: Yêu Giáo”. Diệp Huyên: “Cô nói về một chút về nó được không?" Thần Chiêu im lặng một hồi mới nói: “Đó là một thế lực rất kh ủng bố do Yêu tộc liên minh tạo thành, chuyên điên cuồng thu thập người và yêu thú có huyết mạch đặc biệt ở nhiều thế giới”. Nàng ta liếc hắn: “Một khi bọn chúng biết về huyết mạch của ngươi thì ngươi xong đời”. Yêu Giáo! Diệp Huyên cau mày: “Vì sao chúng lại nhốt các người lại?" Thần Chiêu nhàn nhạt đáp: “Mục tiêu của chúng là khiến những yêu thú có năng lực ở các thế giới phải thần phục chúng, nhưng bọn ta không muốn, bèn bị chúng nhốt ở đây đến khi nào chịu cúi đầu mới thôi”. Diệp Huyên cười: “Ngang ngược gớm!" Thần Chiêu: “Sẽ còn ngang ngược hơn”. Diệp Huyên đang muốn mở miệng thì thấy chân trời ở nơi xa chấn động kịch liệt. Một khắc sau, có một luồng khí tức k hủng bố ập đến. Thần Chiêu cũng nhìn sang hướng đó, ánh mắt trở nên nặng nề: “Đến rồi”. Kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Huyên bỗng biến mất. Thần Chiêu thấy vậy thì lại nhìn hắn chằm chằm, vẻ kiêng kỵ càng sâu thêm. Chỉ có một cách duy nhất để đối phó Diệp Huyên, đó chính là giết hắn ngay sau khi hắn vừa rút kiếm. Lúc này, một gã đàn ông trung niên xuất hiện ở chân trời. Vừa nhìn thấy Diệp Huyên, trong mắt gã hiện lên vẻ hưng phấn và kích động: “Quả nhiên là huyết mạch đặc thù!" Huyết mạch đặc thù! Diệp Huyên liếc gã một cái, đang muốn nói thì thấy gã vươn tay ra làm động tác tóm lấy. Lập tức có một luồng sức mạnh cuồn cuộn ập xuống. Tăng Vô biến sắc kịch liệt khi nhận ra Gã đàn ông không chỉ nhằm vào Diệp Huyên mà đang nhằm vào tất cả mọi người. Ông ta kêu lên: “Diệp công tử, lão tăng còn có việc, xin cáo từ!" Nói xong đã biến mất ở chân trời. Người phụ nữ bị Diệp Huyên dùng kiếm đóng đinh thì không nhúc nhích, vẫn cứ quắc mắt nhìn hắn.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên nhìn nó một hồi, hỏi: “Đây là gì?" Tăng Vô vội đáp: “Phi Liêm, một trong tứ đại cổ thú”. Phi Liêm! Diệp Huyên đang muốn mở miệng thì thấy Thần Chiêu xuất hiện trước mặt Phi Liêm, thì thầm vài câu với nó rồi quay sang hắn: “Bốn chúng ta sẽ cùng theo ngươi, chống lại một kẻ địch chung: Yêu Giáo”. Diệp Huyên: “Cô nói về một chút về nó được không?" Thần Chiêu im lặng một hồi mới nói: “Đó là một thế lực rất kh ủng bố do Yêu tộc liên minh tạo thành, chuyên điên cuồng thu thập người và yêu thú có huyết mạch đặc biệt ở nhiều thế giới”. Nàng ta liếc hắn: “Một khi bọn chúng biết về huyết mạch của ngươi thì ngươi xong đời”. Yêu Giáo! Diệp Huyên cau mày: “Vì sao chúng lại nhốt các người lại?" Thần Chiêu nhàn nhạt đáp: “Mục tiêu của chúng là khiến những yêu thú có năng lực ở các thế giới phải thần phục chúng, nhưng bọn ta không muốn, bèn bị chúng nhốt ở đây đến khi nào chịu cúi đầu mới thôi”. Diệp Huyên cười: “Ngang ngược gớm!" Thần Chiêu: “Sẽ còn ngang ngược hơn”. Diệp Huyên đang muốn mở miệng thì thấy chân trời ở nơi xa chấn động kịch liệt. Một khắc sau, có một luồng khí tức k hủng bố ập đến. Thần Chiêu cũng nhìn sang hướng đó, ánh mắt trở nên nặng nề: “Đến rồi”. Kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Huyên bỗng biến mất. Thần Chiêu thấy vậy thì lại nhìn hắn chằm chằm, vẻ kiêng kỵ càng sâu thêm. Chỉ có một cách duy nhất để đối phó Diệp Huyên, đó chính là giết hắn ngay sau khi hắn vừa rút kiếm. Lúc này, một gã đàn ông trung niên xuất hiện ở chân trời. Vừa nhìn thấy Diệp Huyên, trong mắt gã hiện lên vẻ hưng phấn và kích động: “Quả nhiên là huyết mạch đặc thù!" Huyết mạch đặc thù! Diệp Huyên liếc gã một cái, đang muốn nói thì thấy gã vươn tay ra làm động tác tóm lấy. Lập tức có một luồng sức mạnh cuồn cuộn ập xuống. Tăng Vô biến sắc kịch liệt khi nhận ra Gã đàn ông không chỉ nhằm vào Diệp Huyên mà đang nhằm vào tất cả mọi người. Ông ta kêu lên: “Diệp công tử, lão tăng còn có việc, xin cáo từ!" Nói xong đã biến mất ở chân trời. Người phụ nữ bị Diệp Huyên dùng kiếm đóng đinh thì không nhúc nhích, vẫn cứ quắc mắt nhìn hắn.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên nhìn nó một hồi, hỏi: “Đây là gì?" Tăng Vô vội đáp: “Phi Liêm, một trong tứ đại cổ thú”. Phi Liêm! Diệp Huyên đang muốn mở miệng thì thấy Thần Chiêu xuất hiện trước mặt Phi Liêm, thì thầm vài câu với nó rồi quay sang hắn: “Bốn chúng ta sẽ cùng theo ngươi, chống lại một kẻ địch chung: Yêu Giáo”. Diệp Huyên: “Cô nói về một chút về nó được không?" Thần Chiêu im lặng một hồi mới nói: “Đó là một thế lực rất kh ủng bố do Yêu tộc liên minh tạo thành, chuyên điên cuồng thu thập người và yêu thú có huyết mạch đặc biệt ở nhiều thế giới”. Nàng ta liếc hắn: “Một khi bọn chúng biết về huyết mạch của ngươi thì ngươi xong đời”. Yêu Giáo! Diệp Huyên cau mày: “Vì sao chúng lại nhốt các người lại?" Thần Chiêu nhàn nhạt đáp: “Mục tiêu của chúng là khiến những yêu thú có năng lực ở các thế giới phải thần phục chúng, nhưng bọn ta không muốn, bèn bị chúng nhốt ở đây đến khi nào chịu cúi đầu mới thôi”. Diệp Huyên cười: “Ngang ngược gớm!" Thần Chiêu: “Sẽ còn ngang ngược hơn”. Diệp Huyên đang muốn mở miệng thì thấy chân trời ở nơi xa chấn động kịch liệt. Một khắc sau, có một luồng khí tức k hủng bố ập đến. Thần Chiêu cũng nhìn sang hướng đó, ánh mắt trở nên nặng nề: “Đến rồi”. Kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Huyên bỗng biến mất. Thần Chiêu thấy vậy thì lại nhìn hắn chằm chằm, vẻ kiêng kỵ càng sâu thêm. Chỉ có một cách duy nhất để đối phó Diệp Huyên, đó chính là giết hắn ngay sau khi hắn vừa rút kiếm. Lúc này, một gã đàn ông trung niên xuất hiện ở chân trời. Vừa nhìn thấy Diệp Huyên, trong mắt gã hiện lên vẻ hưng phấn và kích động: “Quả nhiên là huyết mạch đặc thù!" Huyết mạch đặc thù! Diệp Huyên liếc gã một cái, đang muốn nói thì thấy gã vươn tay ra làm động tác tóm lấy. Lập tức có một luồng sức mạnh cuồn cuộn ập xuống. Tăng Vô biến sắc kịch liệt khi nhận ra Gã đàn ông không chỉ nhằm vào Diệp Huyên mà đang nhằm vào tất cả mọi người. Ông ta kêu lên: “Diệp công tử, lão tăng còn có việc, xin cáo từ!" Nói xong đã biến mất ở chân trời. Người phụ nữ bị Diệp Huyên dùng kiếm đóng đinh thì không nhúc nhích, vẫn cứ quắc mắt nhìn hắn.