Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 8534
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Thần Chiêu im lặng giây lát rồi nói: “Liên Xích, chúng ta đấu đơn đi”. Ông lão tên Liên Xích lắc đầu: “Không cần! Lên!” Dứt lời, cường giả yêu thú phía sau Liên Xích lao thẳng về phía ba yêu thú Thần Chiêu. Nhìn thấy cảnh này, Phong Hồn Thú nổi giận đùng đùng: “Các ngươi dám đánh hội đồng!” Liên Xích mỉa mai: “Vốn là kẻ thù còn cần phải nói chuyện nhân nghĩ võ đức với các ngươi nữa à? Nực cười!” Phong Hồn Thú: “…” … Ở nơi khác, Diệp Huyên ngự kiếm rời đi. Tiểu Tháp chợt lên tiếng: “Thần Chiêu, người cứ vậy mặc kệ bọn chúng sao?” Diệp Huyên cười nói: “Nếu không thì sao?” Tiểu Tháp nói: “Hơi đáng tiếc!” Diệp Huyên lắc đầu: “Chẳng có gì phải tiếc cả! Tam quan của ta và chúng khác nhau, miễn cưỡng ở bên nhau, mọi người đều sẽ khó xử. Không như Tiểu Tháp ngươi, ngươi không cần thể diện, ta cũng không cần thể diện, chúng ta ở với nhau không có xích mích gì cả.” Tiểu Tháp: “…” Lúc này Diệp Huyên đột nhiên cau mày, hắn dừng bước, thời không cách hắn không xa trước mặt chợt nứt ra, giây tiếp theo một ông lão xuất hiện. Chính là Liên Xích kia! Phía sau Liên Xích còn có mười hai cường giả yêu thú, ngoài ra còn có một cái l ồng giam cực lớn, bên trong lồ ng là Thần Chiêu, Phong Hồn Thú và Thần Hầu. Bị bắt rồi? Diệp Huyên khẽ cau mày, mà lúc này kiếm Thanh Huyên trong tay hắn đã lặng lẽ biến mất. Liên Xích nhìn hắn: “Ngươi chính là Diệp Huyên?” Diệp Huyên gật đầu. Liên Xích quan sát hắn rồi bảo: “Huyết mạch đặc biệt!” Diệp Huyên cười nói: “Ông là người Thần Vương phái tới à?” Khoé miệng Liên Xích hiện lên vẻ châm chọc: “Ông ta có tài đức gì chứ?” Diệp Huyên im lặng. Liên Xích lại nói: “Ngươi tự đi theo ta hay là ta đưa ngươi đi?” Diệp Huyên cười khổ: “Ta đi theo các ông”. Vẻ mặt Liên Xích bình tĩnh: “Ngươi cũng thức thời đấy”.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Thần Chiêu im lặng giây lát rồi nói: “Liên Xích, chúng ta đấu đơn đi”. Ông lão tên Liên Xích lắc đầu: “Không cần! Lên!” Dứt lời, cường giả yêu thú phía sau Liên Xích lao thẳng về phía ba yêu thú Thần Chiêu. Nhìn thấy cảnh này, Phong Hồn Thú nổi giận đùng đùng: “Các ngươi dám đánh hội đồng!” Liên Xích mỉa mai: “Vốn là kẻ thù còn cần phải nói chuyện nhân nghĩ võ đức với các ngươi nữa à? Nực cười!” Phong Hồn Thú: “…” … Ở nơi khác, Diệp Huyên ngự kiếm rời đi. Tiểu Tháp chợt lên tiếng: “Thần Chiêu, người cứ vậy mặc kệ bọn chúng sao?” Diệp Huyên cười nói: “Nếu không thì sao?” Tiểu Tháp nói: “Hơi đáng tiếc!” Diệp Huyên lắc đầu: “Chẳng có gì phải tiếc cả! Tam quan của ta và chúng khác nhau, miễn cưỡng ở bên nhau, mọi người đều sẽ khó xử. Không như Tiểu Tháp ngươi, ngươi không cần thể diện, ta cũng không cần thể diện, chúng ta ở với nhau không có xích mích gì cả.” Tiểu Tháp: “…” Lúc này Diệp Huyên đột nhiên cau mày, hắn dừng bước, thời không cách hắn không xa trước mặt chợt nứt ra, giây tiếp theo một ông lão xuất hiện. Chính là Liên Xích kia! Phía sau Liên Xích còn có mười hai cường giả yêu thú, ngoài ra còn có một cái l ồng giam cực lớn, bên trong lồ ng là Thần Chiêu, Phong Hồn Thú và Thần Hầu. Bị bắt rồi? Diệp Huyên khẽ cau mày, mà lúc này kiếm Thanh Huyên trong tay hắn đã lặng lẽ biến mất. Liên Xích nhìn hắn: “Ngươi chính là Diệp Huyên?” Diệp Huyên gật đầu. Liên Xích quan sát hắn rồi bảo: “Huyết mạch đặc biệt!” Diệp Huyên cười nói: “Ông là người Thần Vương phái tới à?” Khoé miệng Liên Xích hiện lên vẻ châm chọc: “Ông ta có tài đức gì chứ?” Diệp Huyên im lặng. Liên Xích lại nói: “Ngươi tự đi theo ta hay là ta đưa ngươi đi?” Diệp Huyên cười khổ: “Ta đi theo các ông”. Vẻ mặt Liên Xích bình tĩnh: “Ngươi cũng thức thời đấy”.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Thần Chiêu im lặng giây lát rồi nói: “Liên Xích, chúng ta đấu đơn đi”. Ông lão tên Liên Xích lắc đầu: “Không cần! Lên!” Dứt lời, cường giả yêu thú phía sau Liên Xích lao thẳng về phía ba yêu thú Thần Chiêu. Nhìn thấy cảnh này, Phong Hồn Thú nổi giận đùng đùng: “Các ngươi dám đánh hội đồng!” Liên Xích mỉa mai: “Vốn là kẻ thù còn cần phải nói chuyện nhân nghĩ võ đức với các ngươi nữa à? Nực cười!” Phong Hồn Thú: “…” … Ở nơi khác, Diệp Huyên ngự kiếm rời đi. Tiểu Tháp chợt lên tiếng: “Thần Chiêu, người cứ vậy mặc kệ bọn chúng sao?” Diệp Huyên cười nói: “Nếu không thì sao?” Tiểu Tháp nói: “Hơi đáng tiếc!” Diệp Huyên lắc đầu: “Chẳng có gì phải tiếc cả! Tam quan của ta và chúng khác nhau, miễn cưỡng ở bên nhau, mọi người đều sẽ khó xử. Không như Tiểu Tháp ngươi, ngươi không cần thể diện, ta cũng không cần thể diện, chúng ta ở với nhau không có xích mích gì cả.” Tiểu Tháp: “…” Lúc này Diệp Huyên đột nhiên cau mày, hắn dừng bước, thời không cách hắn không xa trước mặt chợt nứt ra, giây tiếp theo một ông lão xuất hiện. Chính là Liên Xích kia! Phía sau Liên Xích còn có mười hai cường giả yêu thú, ngoài ra còn có một cái l ồng giam cực lớn, bên trong lồ ng là Thần Chiêu, Phong Hồn Thú và Thần Hầu. Bị bắt rồi? Diệp Huyên khẽ cau mày, mà lúc này kiếm Thanh Huyên trong tay hắn đã lặng lẽ biến mất. Liên Xích nhìn hắn: “Ngươi chính là Diệp Huyên?” Diệp Huyên gật đầu. Liên Xích quan sát hắn rồi bảo: “Huyết mạch đặc biệt!” Diệp Huyên cười nói: “Ông là người Thần Vương phái tới à?” Khoé miệng Liên Xích hiện lên vẻ châm chọc: “Ông ta có tài đức gì chứ?” Diệp Huyên im lặng. Liên Xích lại nói: “Ngươi tự đi theo ta hay là ta đưa ngươi đi?” Diệp Huyên cười khổ: “Ta đi theo các ông”. Vẻ mặt Liên Xích bình tĩnh: “Ngươi cũng thức thời đấy”.