Nguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con…
Chương 2560
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 2560: “Vội làm gì, tôi còn chưa ăn no mà.” Tiêu Văn cũng nhìn ra Thẩm Lệ rất mệt mỏi, cố ý ăn chậm rãi. Lúc này Cố Tri Dân lên tiếng: “Anh hơi buồn ngủ, hương vị món ăn ở đây cũng không có gì đặc biệt, ngày mai về thành phố Thượng Hải sẽ đưa em đến Kim Hải ăn.” Tiêu Văn nghe vậy, đầu tiên là liếc Thẩm Lệ, nhưng trên mặt Thẩm Lệ không biểu lộ gì, cô ta không thể nhìn thấy biểu hiện ghen ghét mà mình muốn thấy cho nên trong lòng có chút không vui, nói: “Em cũng cảm thấy món ăn ở đây chẳng ra sao cả.” Cuối cùng thì Tiêu Văn cũng cùng Thẩm Lệ đi ra ngoài. Khi đến trước cửa, Tiêu Văn đột nhiên dừng lại, reo lên: “Đợi một chút.” Thẩm Lệ thiếu kiên nhẫn quay đầu nhìn Tiêu Văn , Cố Mãn Mãn không chút khách khí nói: “Chị lại muốn làm gì đây?” “Bên ngoài có phóng viên, các người muốn ra ngoài với bộ dạng này sao?” Tiêu Văn không để ý đến Cố Mãn Mãn, mắt nhìn thẳng về phía Thẩm Lệ. Thấy Thẩm Lệ không có phản ứng gì, Tiêu Văn không nhịn được nói: “Cô còn không mau lại đây.” Thẩm Lệ nhìn Tiêu Văn với đôi mắt ngơ ngác, sau đó cứ thế bước ra ngoài. Cô đã đồng ý với Cố Tri Dân cùng ăn bữa cơm này rồi, cùng bọn họ phối hợp, cũng chỉ là nể mặt của mẹ Cố mà thôi. Còn về phía Tiêu Văn , cô ta có tư cách gì bảo cô phối hợp cùng. “Cô….” Tiêu Văn thấy mình bị xem thường, tức giận lên phía trước chặn Thẩm Lệ lại. Nhưng Cố Mãn Mãn luôn chú ý đến mọi hành động của cô ta, nên khi cô bước lên phía trước, ngăn cô ta lại, cười không thiện ý: “Cô Tiêu, tôi cũng là người có liên quan đến chuyện này, chúng ta ra ngoài thân thiết như thế này, phóng viên sẽ chụp ảnh lại đấy!” Lúc này, Thẩm Lệ đã mở cửa. Cố Mãn Mãn nhân cơ hội này giữ lấy cánh tay Tiêu Văn, Tiêu Văn muốn rút tay ra, nhưng Cố Mãn Mãn sống chết giữ chặt, cô ta không thể rút ra được. Cố Mãn Mãn còn quay mặt lại nói với cô ta: “Tôi nhìn thấy phóng viên rồi.” Dù trong lòng Tiêu Văn vô cùng bất mãn, đều nén mọi thứ xuống, khóe môi cong lên nở nụ cười, thân thiết cùng Cố Mãn Mãn bước ra ngoài, giả vờ vừa đi vừa nói chuyện vô cùng thân mật. Nếu không nghe thấy những lời họ vừa nói, chắc hẳn ai cũng nghĩ rằng bọn họ là cặp chị em vô cùng thân thiết. “Cố Mãn Mãn, tôi thật sự đánh giá thấp cô rồi.” Dù trong lòng Tiêu Văn vô cùng bực bội, nhưng ngoài mặt vẫn luôn tươi cười. Cố Mãn Mãn kéo dài âm thanh: “Như nhau cả thôi.” Tiêu Văn ghé vào tai Cố Mãn Mãn, nghiến răng: “Cứ chờ mà xem!” Thẩm Lệ đi phía trước, nghe thấy hai người phía sau thì thầm to nhỏ, nở nụ cười, quay đầu hỏi: “Các người đang nói gì thế?” “Chúng tôi nói gì cô quan tâm làm gì?” Tiêu Văn nở nụ cười dịu dàng. Thẩm Lệ khẽ nhướn mày: “Ồ.” Tiêu Văn đã xuất viện, tất nhiên sẽ trở về khách sạn trước đây ở, cùng với Thẩm Lệ bọn họ ở cùng một khách sạn. Nhóm người trở về khách sạn trong trạng thái “nói nói cười cười”, chỉ sau khi vào thang máy, họ mới gỡ bỏ lớp ngụy trang.
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 2560: “Vội làm gì, tôi còn chưa ăn no mà.” Tiêu Văn cũng nhìn ra Thẩm Lệ rất mệt mỏi, cố ý ăn chậm rãi. Lúc này Cố Tri Dân lên tiếng: “Anh hơi buồn ngủ, hương vị món ăn ở đây cũng không có gì đặc biệt, ngày mai về thành phố Thượng Hải sẽ đưa em đến Kim Hải ăn.” Tiêu Văn nghe vậy, đầu tiên là liếc Thẩm Lệ, nhưng trên mặt Thẩm Lệ không biểu lộ gì, cô ta không thể nhìn thấy biểu hiện ghen ghét mà mình muốn thấy cho nên trong lòng có chút không vui, nói: “Em cũng cảm thấy món ăn ở đây chẳng ra sao cả.” Cuối cùng thì Tiêu Văn cũng cùng Thẩm Lệ đi ra ngoài. Khi đến trước cửa, Tiêu Văn đột nhiên dừng lại, reo lên: “Đợi một chút.” Thẩm Lệ thiếu kiên nhẫn quay đầu nhìn Tiêu Văn , Cố Mãn Mãn không chút khách khí nói: “Chị lại muốn làm gì đây?” “Bên ngoài có phóng viên, các người muốn ra ngoài với bộ dạng này sao?” Tiêu Văn không để ý đến Cố Mãn Mãn, mắt nhìn thẳng về phía Thẩm Lệ. Thấy Thẩm Lệ không có phản ứng gì, Tiêu Văn không nhịn được nói: “Cô còn không mau lại đây.” Thẩm Lệ nhìn Tiêu Văn với đôi mắt ngơ ngác, sau đó cứ thế bước ra ngoài. Cô đã đồng ý với Cố Tri Dân cùng ăn bữa cơm này rồi, cùng bọn họ phối hợp, cũng chỉ là nể mặt của mẹ Cố mà thôi. Còn về phía Tiêu Văn , cô ta có tư cách gì bảo cô phối hợp cùng. “Cô….” Tiêu Văn thấy mình bị xem thường, tức giận lên phía trước chặn Thẩm Lệ lại. Nhưng Cố Mãn Mãn luôn chú ý đến mọi hành động của cô ta, nên khi cô bước lên phía trước, ngăn cô ta lại, cười không thiện ý: “Cô Tiêu, tôi cũng là người có liên quan đến chuyện này, chúng ta ra ngoài thân thiết như thế này, phóng viên sẽ chụp ảnh lại đấy!” Lúc này, Thẩm Lệ đã mở cửa. Cố Mãn Mãn nhân cơ hội này giữ lấy cánh tay Tiêu Văn, Tiêu Văn muốn rút tay ra, nhưng Cố Mãn Mãn sống chết giữ chặt, cô ta không thể rút ra được. Cố Mãn Mãn còn quay mặt lại nói với cô ta: “Tôi nhìn thấy phóng viên rồi.” Dù trong lòng Tiêu Văn vô cùng bất mãn, đều nén mọi thứ xuống, khóe môi cong lên nở nụ cười, thân thiết cùng Cố Mãn Mãn bước ra ngoài, giả vờ vừa đi vừa nói chuyện vô cùng thân mật. Nếu không nghe thấy những lời họ vừa nói, chắc hẳn ai cũng nghĩ rằng bọn họ là cặp chị em vô cùng thân thiết. “Cố Mãn Mãn, tôi thật sự đánh giá thấp cô rồi.” Dù trong lòng Tiêu Văn vô cùng bực bội, nhưng ngoài mặt vẫn luôn tươi cười. Cố Mãn Mãn kéo dài âm thanh: “Như nhau cả thôi.” Tiêu Văn ghé vào tai Cố Mãn Mãn, nghiến răng: “Cứ chờ mà xem!” Thẩm Lệ đi phía trước, nghe thấy hai người phía sau thì thầm to nhỏ, nở nụ cười, quay đầu hỏi: “Các người đang nói gì thế?” “Chúng tôi nói gì cô quan tâm làm gì?” Tiêu Văn nở nụ cười dịu dàng. Thẩm Lệ khẽ nhướn mày: “Ồ.” Tiêu Văn đã xuất viện, tất nhiên sẽ trở về khách sạn trước đây ở, cùng với Thẩm Lệ bọn họ ở cùng một khách sạn. Nhóm người trở về khách sạn trong trạng thái “nói nói cười cười”, chỉ sau khi vào thang máy, họ mới gỡ bỏ lớp ngụy trang.
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 2560: “Vội làm gì, tôi còn chưa ăn no mà.” Tiêu Văn cũng nhìn ra Thẩm Lệ rất mệt mỏi, cố ý ăn chậm rãi. Lúc này Cố Tri Dân lên tiếng: “Anh hơi buồn ngủ, hương vị món ăn ở đây cũng không có gì đặc biệt, ngày mai về thành phố Thượng Hải sẽ đưa em đến Kim Hải ăn.” Tiêu Văn nghe vậy, đầu tiên là liếc Thẩm Lệ, nhưng trên mặt Thẩm Lệ không biểu lộ gì, cô ta không thể nhìn thấy biểu hiện ghen ghét mà mình muốn thấy cho nên trong lòng có chút không vui, nói: “Em cũng cảm thấy món ăn ở đây chẳng ra sao cả.” Cuối cùng thì Tiêu Văn cũng cùng Thẩm Lệ đi ra ngoài. Khi đến trước cửa, Tiêu Văn đột nhiên dừng lại, reo lên: “Đợi một chút.” Thẩm Lệ thiếu kiên nhẫn quay đầu nhìn Tiêu Văn , Cố Mãn Mãn không chút khách khí nói: “Chị lại muốn làm gì đây?” “Bên ngoài có phóng viên, các người muốn ra ngoài với bộ dạng này sao?” Tiêu Văn không để ý đến Cố Mãn Mãn, mắt nhìn thẳng về phía Thẩm Lệ. Thấy Thẩm Lệ không có phản ứng gì, Tiêu Văn không nhịn được nói: “Cô còn không mau lại đây.” Thẩm Lệ nhìn Tiêu Văn với đôi mắt ngơ ngác, sau đó cứ thế bước ra ngoài. Cô đã đồng ý với Cố Tri Dân cùng ăn bữa cơm này rồi, cùng bọn họ phối hợp, cũng chỉ là nể mặt của mẹ Cố mà thôi. Còn về phía Tiêu Văn , cô ta có tư cách gì bảo cô phối hợp cùng. “Cô….” Tiêu Văn thấy mình bị xem thường, tức giận lên phía trước chặn Thẩm Lệ lại. Nhưng Cố Mãn Mãn luôn chú ý đến mọi hành động của cô ta, nên khi cô bước lên phía trước, ngăn cô ta lại, cười không thiện ý: “Cô Tiêu, tôi cũng là người có liên quan đến chuyện này, chúng ta ra ngoài thân thiết như thế này, phóng viên sẽ chụp ảnh lại đấy!” Lúc này, Thẩm Lệ đã mở cửa. Cố Mãn Mãn nhân cơ hội này giữ lấy cánh tay Tiêu Văn, Tiêu Văn muốn rút tay ra, nhưng Cố Mãn Mãn sống chết giữ chặt, cô ta không thể rút ra được. Cố Mãn Mãn còn quay mặt lại nói với cô ta: “Tôi nhìn thấy phóng viên rồi.” Dù trong lòng Tiêu Văn vô cùng bất mãn, đều nén mọi thứ xuống, khóe môi cong lên nở nụ cười, thân thiết cùng Cố Mãn Mãn bước ra ngoài, giả vờ vừa đi vừa nói chuyện vô cùng thân mật. Nếu không nghe thấy những lời họ vừa nói, chắc hẳn ai cũng nghĩ rằng bọn họ là cặp chị em vô cùng thân thiết. “Cố Mãn Mãn, tôi thật sự đánh giá thấp cô rồi.” Dù trong lòng Tiêu Văn vô cùng bực bội, nhưng ngoài mặt vẫn luôn tươi cười. Cố Mãn Mãn kéo dài âm thanh: “Như nhau cả thôi.” Tiêu Văn ghé vào tai Cố Mãn Mãn, nghiến răng: “Cứ chờ mà xem!” Thẩm Lệ đi phía trước, nghe thấy hai người phía sau thì thầm to nhỏ, nở nụ cười, quay đầu hỏi: “Các người đang nói gì thế?” “Chúng tôi nói gì cô quan tâm làm gì?” Tiêu Văn nở nụ cười dịu dàng. Thẩm Lệ khẽ nhướn mày: “Ồ.” Tiêu Văn đã xuất viện, tất nhiên sẽ trở về khách sạn trước đây ở, cùng với Thẩm Lệ bọn họ ở cùng một khách sạn. Nhóm người trở về khách sạn trong trạng thái “nói nói cười cười”, chỉ sau khi vào thang máy, họ mới gỡ bỏ lớp ngụy trang.