Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 8603

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nam Sứ bước lên trước một bước, nàng ta mở lòng bàn tay, sáo ngọc trong tay chậm rãi bay ra, ngay sau đó, cây sáo ngọc kia hóa thành một tấm thuẫn màu xanh biếc, trên tấm thuẫn xanh là vô số gợn sóng, chập trùng dập dờn như sóng nước.  Lúc này, búa kia bay đến.  Uỳnh!  Tấm thuẫn xanh rung động kịch liệt, sau đó rạn nứt, nhưng cũng không vỡ, cây sáo ngọc bên trong tấm thuẫn xanh thì càng không hề hư hại, trái lại, trên lưỡi rìa Yêu Thần của Thần Hoang còn xuất hiện vài vết nứt.  Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Nam Sứ lóe vẻ kinh ngạc, nàng ta nhìn về phía Thần Hoang: “Thần Hoang điện chủ, búa Yêu Thần này của ngươi là hàng giả à?”  Sắc mặt Thần Hoang rất khó coi, ông ta không ngờ búa Yêu Thần của mình lại không thể phá kiếm kia!  Đó rốt cuộc là kiếm gì?  Nam Sứ mở lòng bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay nàng ta, nàng ta mỉm cười, đang định nói chuyện thì Diệp Huyên đột nhiên nói: “Nam Sứ cô nương, đánh nhau thì đừng phí lời, nhân lúc ông ta bệnh, mau lấy mạng ông ta!”  Nam Sứ đến gần Diệp Huyên, lộ vẻ bình tĩnh nói: “Chúng ta đánh không lại bọn họ! Đây là địa bàn của Yêu giáo, trên Thần Hoang này còn có một vị Thần Yêu, đối phương đang đứng trong bóng tối nhìn ra.”  Diệp Huyên nhíu mày: “Thần Yêu! Là giáo chủ của Yêu giáo này sao?”  Nam Sứ lắc đầu: “Không phải giáo chủ, là một yêu thú vô cùng bí ẩn, không lâu vừa rồi, nó đã đến nơi này!”  Diệp Huyên quét nhìn xung quanh, sau đó nói: “Vì sao ta không cảm nhận thấy?”  Nói xong, hắn nhìn về phía Nam Sứ.  Nam Sứ hơi do dự, sau đó nói: “Có ngại ta nói thật không?”  Diệp Huyên lập tức nói: “Không cần nói! Ta hiểu rồi!”  Nam Sứ: “…”  Diệp Huyên nói trong lòng: “Tiểu Tháp, ngươi có thể cảm nhận được đối phương không?”  Tiểu Tháp im lặng một lát, sau đó nói: “Có ngại ta nói thật không?”  Diệp Huyên: “…”  Nam Sứ bên cạnh Diệp Huyên lại nói: “Đây là Yêu giáo, chúng ta muốn giết ra khỏi nơi này là gần như không thể, chuyện bây giờ chúng ta phải làm là kéo dài thời gian, chờ viện binh đến!”  Lần này là truyền âm huyền khí, bởi vậy chỉ có Diệp Huyên nghe được!  Diệp Huyên trầm giọng nói: “Có viện binh à?”  Nam Sứ quay đầu nhìn Diệp Huyên, hỏi lại: “Ngươi không có à?”  Diệp Huyên quay đầu nhìn Huyền Âm bên cạnh: “Còn bao lâu nữa mới đến?”  Huyền Âm hơi do dự, sau đó nói: “Chắc nhanh thôi!”  Diệp Huyên đen mặt: “Chắc nhanh… ngươi cũng không chắc chắn sao?”  Huyền Âm cười ngượng ngập: “Cách nơi này rất xa! Cần chút thời gian!” 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nam Sứ bước lên trước một bước, nàng ta mở lòng bàn tay, sáo ngọc trong tay chậm rãi bay ra, ngay sau đó, cây sáo ngọc kia hóa thành một tấm thuẫn màu xanh biếc, trên tấm thuẫn xanh là vô số gợn sóng, chập trùng dập dờn như sóng nước.  Lúc này, búa kia bay đến.  Uỳnh!  Tấm thuẫn xanh rung động kịch liệt, sau đó rạn nứt, nhưng cũng không vỡ, cây sáo ngọc bên trong tấm thuẫn xanh thì càng không hề hư hại, trái lại, trên lưỡi rìa Yêu Thần của Thần Hoang còn xuất hiện vài vết nứt.  Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Nam Sứ lóe vẻ kinh ngạc, nàng ta nhìn về phía Thần Hoang: “Thần Hoang điện chủ, búa Yêu Thần này của ngươi là hàng giả à?”  Sắc mặt Thần Hoang rất khó coi, ông ta không ngờ búa Yêu Thần của mình lại không thể phá kiếm kia!  Đó rốt cuộc là kiếm gì?  Nam Sứ mở lòng bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay nàng ta, nàng ta mỉm cười, đang định nói chuyện thì Diệp Huyên đột nhiên nói: “Nam Sứ cô nương, đánh nhau thì đừng phí lời, nhân lúc ông ta bệnh, mau lấy mạng ông ta!”  Nam Sứ đến gần Diệp Huyên, lộ vẻ bình tĩnh nói: “Chúng ta đánh không lại bọn họ! Đây là địa bàn của Yêu giáo, trên Thần Hoang này còn có một vị Thần Yêu, đối phương đang đứng trong bóng tối nhìn ra.”  Diệp Huyên nhíu mày: “Thần Yêu! Là giáo chủ của Yêu giáo này sao?”  Nam Sứ lắc đầu: “Không phải giáo chủ, là một yêu thú vô cùng bí ẩn, không lâu vừa rồi, nó đã đến nơi này!”  Diệp Huyên quét nhìn xung quanh, sau đó nói: “Vì sao ta không cảm nhận thấy?”  Nói xong, hắn nhìn về phía Nam Sứ.  Nam Sứ hơi do dự, sau đó nói: “Có ngại ta nói thật không?”  Diệp Huyên lập tức nói: “Không cần nói! Ta hiểu rồi!”  Nam Sứ: “…”  Diệp Huyên nói trong lòng: “Tiểu Tháp, ngươi có thể cảm nhận được đối phương không?”  Tiểu Tháp im lặng một lát, sau đó nói: “Có ngại ta nói thật không?”  Diệp Huyên: “…”  Nam Sứ bên cạnh Diệp Huyên lại nói: “Đây là Yêu giáo, chúng ta muốn giết ra khỏi nơi này là gần như không thể, chuyện bây giờ chúng ta phải làm là kéo dài thời gian, chờ viện binh đến!”  Lần này là truyền âm huyền khí, bởi vậy chỉ có Diệp Huyên nghe được!  Diệp Huyên trầm giọng nói: “Có viện binh à?”  Nam Sứ quay đầu nhìn Diệp Huyên, hỏi lại: “Ngươi không có à?”  Diệp Huyên quay đầu nhìn Huyền Âm bên cạnh: “Còn bao lâu nữa mới đến?”  Huyền Âm hơi do dự, sau đó nói: “Chắc nhanh thôi!”  Diệp Huyên đen mặt: “Chắc nhanh… ngươi cũng không chắc chắn sao?”  Huyền Âm cười ngượng ngập: “Cách nơi này rất xa! Cần chút thời gian!” 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nam Sứ bước lên trước một bước, nàng ta mở lòng bàn tay, sáo ngọc trong tay chậm rãi bay ra, ngay sau đó, cây sáo ngọc kia hóa thành một tấm thuẫn màu xanh biếc, trên tấm thuẫn xanh là vô số gợn sóng, chập trùng dập dờn như sóng nước.  Lúc này, búa kia bay đến.  Uỳnh!  Tấm thuẫn xanh rung động kịch liệt, sau đó rạn nứt, nhưng cũng không vỡ, cây sáo ngọc bên trong tấm thuẫn xanh thì càng không hề hư hại, trái lại, trên lưỡi rìa Yêu Thần của Thần Hoang còn xuất hiện vài vết nứt.  Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Nam Sứ lóe vẻ kinh ngạc, nàng ta nhìn về phía Thần Hoang: “Thần Hoang điện chủ, búa Yêu Thần này của ngươi là hàng giả à?”  Sắc mặt Thần Hoang rất khó coi, ông ta không ngờ búa Yêu Thần của mình lại không thể phá kiếm kia!  Đó rốt cuộc là kiếm gì?  Nam Sứ mở lòng bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay nàng ta, nàng ta mỉm cười, đang định nói chuyện thì Diệp Huyên đột nhiên nói: “Nam Sứ cô nương, đánh nhau thì đừng phí lời, nhân lúc ông ta bệnh, mau lấy mạng ông ta!”  Nam Sứ đến gần Diệp Huyên, lộ vẻ bình tĩnh nói: “Chúng ta đánh không lại bọn họ! Đây là địa bàn của Yêu giáo, trên Thần Hoang này còn có một vị Thần Yêu, đối phương đang đứng trong bóng tối nhìn ra.”  Diệp Huyên nhíu mày: “Thần Yêu! Là giáo chủ của Yêu giáo này sao?”  Nam Sứ lắc đầu: “Không phải giáo chủ, là một yêu thú vô cùng bí ẩn, không lâu vừa rồi, nó đã đến nơi này!”  Diệp Huyên quét nhìn xung quanh, sau đó nói: “Vì sao ta không cảm nhận thấy?”  Nói xong, hắn nhìn về phía Nam Sứ.  Nam Sứ hơi do dự, sau đó nói: “Có ngại ta nói thật không?”  Diệp Huyên lập tức nói: “Không cần nói! Ta hiểu rồi!”  Nam Sứ: “…”  Diệp Huyên nói trong lòng: “Tiểu Tháp, ngươi có thể cảm nhận được đối phương không?”  Tiểu Tháp im lặng một lát, sau đó nói: “Có ngại ta nói thật không?”  Diệp Huyên: “…”  Nam Sứ bên cạnh Diệp Huyên lại nói: “Đây là Yêu giáo, chúng ta muốn giết ra khỏi nơi này là gần như không thể, chuyện bây giờ chúng ta phải làm là kéo dài thời gian, chờ viện binh đến!”  Lần này là truyền âm huyền khí, bởi vậy chỉ có Diệp Huyên nghe được!  Diệp Huyên trầm giọng nói: “Có viện binh à?”  Nam Sứ quay đầu nhìn Diệp Huyên, hỏi lại: “Ngươi không có à?”  Diệp Huyên quay đầu nhìn Huyền Âm bên cạnh: “Còn bao lâu nữa mới đến?”  Huyền Âm hơi do dự, sau đó nói: “Chắc nhanh thôi!”  Diệp Huyên đen mặt: “Chắc nhanh… ngươi cũng không chắc chắn sao?”  Huyền Âm cười ngượng ngập: “Cách nơi này rất xa! Cần chút thời gian!” 

Chương 8603