Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 8620
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vừa dứt lời, máu huyết trong cơ thể hắn lập tức sôi sục. Thoáng chốc, cả người hắn lập tức biến thành người máu! Diệp Huyên rút mạnh kiếm chém ra. Trảm mệnh! Đối mặt với tình thế không lối thoát như vậy, hắn vẫn không chọn cách gọi người đến, đương nhiên là cũng do không có ai để gọi. Dù là Thanh Nhi hay là cha, hoặc đại ca, hắn cũng không thể cách nào liên lạc, vì vậy, hắn chỉ có thể lựa chọn dựa vào bản thân. Dùng hết sức có thể! Còn sống hay chết thì dựa vào ý trời vậy. Một kiếm kia của Diệp Huyên vừa quét ra, một vùng kiếm quang cuộn trào, nhưng chớp mắt đã bị nghiền nát thành tro vụn, sau đó, cả người Diệp Huyên bay thẳng ra ngoài, vừa bay đã thoát khỏi tầm nhìn của mọi người, không chỉ vậy, trong lúc bay đi, thân xác hắn giống như một trang giấy đang bốc cháy, mai một từng chút một. Kiếm Thanh Huyên cố gắng bảo vệ linh hồn Diệp Huyên, nếu không, linh hồn hắn cũng đã mất rồi! Sau khi dừng lại, linh hồn Diệp Huyên vô cùng hư ảo, tựa như một làn khói vậy, có thể tan biến bất cứ lúc nào. Suýt nữa đã bị tiêu diện linh hồn rồi! Thấy vậy, ánh mắt Thiếu Tư Quân chợt lóe lên vẻ hung tàn, sau đó, nàng ta đột nhiên lao về phía Diệp Huyên, một khoảng đao quang xé gió xuyên qua. Ở bên cạnh, vẻ mặt nhóm người Nam Sứ thay đổi, muốn đến ngăn lại, nhưng rất nhanh sau đó, một đám cao thủ yêu thú lập tức ngăn lại bọn họ. Không ai trợ giúp! Ở phía xa, Diệp Huyên nhắm hai mắt lại, linh hồn khẽ run rẩy. Lúc này, Tiểu Tháp run giọng nói: “Tiểu Tháp, thật sự không đánh được thì gọi người đi! Không mất mặt!” Gọi người! Diệp Huyên hung dữ nói: “Ta không gọi!” Nói rồi, tay hắn cầm kiếm Thanh Huyên bắt đầu thiêu đốt linh hồn! Thấy cảnh này, Tiểu Tháp lập tức nhảy lên: “Chết tiệt! Tiểu chủ, người đừng như vậy chứ! Chúng ta gọi người đi! Không mất mặt! Lúc trước chủ nhân cũng gọi người mà! Chết tiệt… Người mau dừng lại đi!” Diệp Huyên không dừng lại, linh hồn vẫn đang điên cuồng bốc cháy! Lúc này, Tiểu Hồn đột nhiên run giọng nói: “Tiểu Tháp, mau khuyên chủ nhân đi, ta sắp không giữ được linh hồn người rồi!” Tiểu Tháp run giọng: “Ta không khuyên được đây! Hôm nay tiểu chủ dâng trào tâm huyết rồi! Vậy mà lại không theo cách nào, dưới tình huống bình thường, có lẽ người đã muốn làm màu ra vẻ gọi người rồi… Không bình thường…”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vừa dứt lời, máu huyết trong cơ thể hắn lập tức sôi sục. Thoáng chốc, cả người hắn lập tức biến thành người máu! Diệp Huyên rút mạnh kiếm chém ra. Trảm mệnh! Đối mặt với tình thế không lối thoát như vậy, hắn vẫn không chọn cách gọi người đến, đương nhiên là cũng do không có ai để gọi. Dù là Thanh Nhi hay là cha, hoặc đại ca, hắn cũng không thể cách nào liên lạc, vì vậy, hắn chỉ có thể lựa chọn dựa vào bản thân. Dùng hết sức có thể! Còn sống hay chết thì dựa vào ý trời vậy. Một kiếm kia của Diệp Huyên vừa quét ra, một vùng kiếm quang cuộn trào, nhưng chớp mắt đã bị nghiền nát thành tro vụn, sau đó, cả người Diệp Huyên bay thẳng ra ngoài, vừa bay đã thoát khỏi tầm nhìn của mọi người, không chỉ vậy, trong lúc bay đi, thân xác hắn giống như một trang giấy đang bốc cháy, mai một từng chút một. Kiếm Thanh Huyên cố gắng bảo vệ linh hồn Diệp Huyên, nếu không, linh hồn hắn cũng đã mất rồi! Sau khi dừng lại, linh hồn Diệp Huyên vô cùng hư ảo, tựa như một làn khói vậy, có thể tan biến bất cứ lúc nào. Suýt nữa đã bị tiêu diện linh hồn rồi! Thấy vậy, ánh mắt Thiếu Tư Quân chợt lóe lên vẻ hung tàn, sau đó, nàng ta đột nhiên lao về phía Diệp Huyên, một khoảng đao quang xé gió xuyên qua. Ở bên cạnh, vẻ mặt nhóm người Nam Sứ thay đổi, muốn đến ngăn lại, nhưng rất nhanh sau đó, một đám cao thủ yêu thú lập tức ngăn lại bọn họ. Không ai trợ giúp! Ở phía xa, Diệp Huyên nhắm hai mắt lại, linh hồn khẽ run rẩy. Lúc này, Tiểu Tháp run giọng nói: “Tiểu Tháp, thật sự không đánh được thì gọi người đi! Không mất mặt!” Gọi người! Diệp Huyên hung dữ nói: “Ta không gọi!” Nói rồi, tay hắn cầm kiếm Thanh Huyên bắt đầu thiêu đốt linh hồn! Thấy cảnh này, Tiểu Tháp lập tức nhảy lên: “Chết tiệt! Tiểu chủ, người đừng như vậy chứ! Chúng ta gọi người đi! Không mất mặt! Lúc trước chủ nhân cũng gọi người mà! Chết tiệt… Người mau dừng lại đi!” Diệp Huyên không dừng lại, linh hồn vẫn đang điên cuồng bốc cháy! Lúc này, Tiểu Hồn đột nhiên run giọng nói: “Tiểu Tháp, mau khuyên chủ nhân đi, ta sắp không giữ được linh hồn người rồi!” Tiểu Tháp run giọng: “Ta không khuyên được đây! Hôm nay tiểu chủ dâng trào tâm huyết rồi! Vậy mà lại không theo cách nào, dưới tình huống bình thường, có lẽ người đã muốn làm màu ra vẻ gọi người rồi… Không bình thường…”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vừa dứt lời, máu huyết trong cơ thể hắn lập tức sôi sục. Thoáng chốc, cả người hắn lập tức biến thành người máu! Diệp Huyên rút mạnh kiếm chém ra. Trảm mệnh! Đối mặt với tình thế không lối thoát như vậy, hắn vẫn không chọn cách gọi người đến, đương nhiên là cũng do không có ai để gọi. Dù là Thanh Nhi hay là cha, hoặc đại ca, hắn cũng không thể cách nào liên lạc, vì vậy, hắn chỉ có thể lựa chọn dựa vào bản thân. Dùng hết sức có thể! Còn sống hay chết thì dựa vào ý trời vậy. Một kiếm kia của Diệp Huyên vừa quét ra, một vùng kiếm quang cuộn trào, nhưng chớp mắt đã bị nghiền nát thành tro vụn, sau đó, cả người Diệp Huyên bay thẳng ra ngoài, vừa bay đã thoát khỏi tầm nhìn của mọi người, không chỉ vậy, trong lúc bay đi, thân xác hắn giống như một trang giấy đang bốc cháy, mai một từng chút một. Kiếm Thanh Huyên cố gắng bảo vệ linh hồn Diệp Huyên, nếu không, linh hồn hắn cũng đã mất rồi! Sau khi dừng lại, linh hồn Diệp Huyên vô cùng hư ảo, tựa như một làn khói vậy, có thể tan biến bất cứ lúc nào. Suýt nữa đã bị tiêu diện linh hồn rồi! Thấy vậy, ánh mắt Thiếu Tư Quân chợt lóe lên vẻ hung tàn, sau đó, nàng ta đột nhiên lao về phía Diệp Huyên, một khoảng đao quang xé gió xuyên qua. Ở bên cạnh, vẻ mặt nhóm người Nam Sứ thay đổi, muốn đến ngăn lại, nhưng rất nhanh sau đó, một đám cao thủ yêu thú lập tức ngăn lại bọn họ. Không ai trợ giúp! Ở phía xa, Diệp Huyên nhắm hai mắt lại, linh hồn khẽ run rẩy. Lúc này, Tiểu Tháp run giọng nói: “Tiểu Tháp, thật sự không đánh được thì gọi người đi! Không mất mặt!” Gọi người! Diệp Huyên hung dữ nói: “Ta không gọi!” Nói rồi, tay hắn cầm kiếm Thanh Huyên bắt đầu thiêu đốt linh hồn! Thấy cảnh này, Tiểu Tháp lập tức nhảy lên: “Chết tiệt! Tiểu chủ, người đừng như vậy chứ! Chúng ta gọi người đi! Không mất mặt! Lúc trước chủ nhân cũng gọi người mà! Chết tiệt… Người mau dừng lại đi!” Diệp Huyên không dừng lại, linh hồn vẫn đang điên cuồng bốc cháy! Lúc này, Tiểu Hồn đột nhiên run giọng nói: “Tiểu Tháp, mau khuyên chủ nhân đi, ta sắp không giữ được linh hồn người rồi!” Tiểu Tháp run giọng: “Ta không khuyên được đây! Hôm nay tiểu chủ dâng trào tâm huyết rồi! Vậy mà lại không theo cách nào, dưới tình huống bình thường, có lẽ người đã muốn làm màu ra vẻ gọi người rồi… Không bình thường…”