Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 8650
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Giữa biển hoa, hai người ôm chặt lấy nhau. Diệp Huyên nhìn về những ngọn nắng phía chân trời xa tít rồi đưa tay phải vuốt nhẹ lên lưng của Tiểu Cửu. Cuối cùng thì bức tường ngăn cách giữa hắn và Tiểu Cửu cũng đã được dỡ bỏ. Lần này hắn đến là muốn mang cho người hắn yêu một lời hứa. Một lúc lâu sau, Diệp Huyên và Tiểu Cửu rời đi. Tiểu Cửu về nước Khương còn Diệp Huyên thì về học viện Thương Lan. Tại núi Thương Lan, Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Tiểu chủ, lúc nãy tiểu chủ mẫu Tiểu Cửu đã nói gì với người lúc chia tay thế? Sao lại khiến người cười có vẻ hừng hực vậy”. Diệp Huyên lạnh lùng đáp: “Liên quan đách gì đến ngươi”. Tiểu Tháp: “…” Diệp Huyên đến trước mặt Nam Li Thiên, Nam Li Thiên ngẩng đầu nhìn sang Diệp Huyên: “Ta đã biết sai rồi”. Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Đứng lên trước đi”. Nam Li Thiên do dự một lát rồi đứng dậy. Diệp Huyên quan sát Nam Li Thiên, nói: “Thích kiếm không?” Nam Li Thiên gật đầu, nói: “Thích”. Diệp Huyên suy nghĩ rồi nói: “Mục đích ngươi học kiếm là gì?” Nam Li Thiên nhìn thẳng vào Diệp Huyên, nói: “Người muốn ta có mục đích gì thì ta sẽ có mục đích đó”. Diệp Huyên sững người, hắn lắc đầu, mỉm cười, nói: “Thế này nhé, sau này ngươi sẽ là người bảo vệ học viện Thương Lan ta, được không?” Nam Li Thiên gật đầu: “Được”. Diệp Huyên búng ngón tay, một luồng sáng trắng bay vào trán Nam Li Thiên. Ầm! Cơ thể Nam Li Thiên hơi run lên, rất nhiều thông tin xuất hiện trong đầu. Diệp Huyên nói: “Đây là một truyền thừa kiếm đạo, bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ là người bảo vệ của học viện Thương Lan”. Hắn nói xong thì quay đầu bỏ đi. Trước cửa điện. Nam Li Thiên đứng lặng một hồi lâu rồi quay đi. Tiểu Tháp ở phía xa đột nhiên nói: “Tiểu chủ, người không sợ người phụ nữ đó nuốt lời sao?” Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Đợi sau khi nàng ta luyện kiếm đạo của ta thì nàng ta sẽ kính ta như thần”. Hắn nói xong thì biến mất, lúc hắn xuất hiện trở lại thì đã là ở hoàng cung của Thác Bạt Ngạn rồi. Ở cổng đại điện hoàng cung, Thác Bạt Ngạn mặc long bào đứng lặng im, vóc dáng thướt tha, khuôn mặt tuyệt sắc. Lúc này, Thác Bạt Ngạn quay sang nhìn Diệp Huyên, liếc hắn một cái rồi nói: “Ta còn tưởng chàng không về nữa chứ”. Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Sao có thể chứ?”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Giữa biển hoa, hai người ôm chặt lấy nhau. Diệp Huyên nhìn về những ngọn nắng phía chân trời xa tít rồi đưa tay phải vuốt nhẹ lên lưng của Tiểu Cửu. Cuối cùng thì bức tường ngăn cách giữa hắn và Tiểu Cửu cũng đã được dỡ bỏ. Lần này hắn đến là muốn mang cho người hắn yêu một lời hứa. Một lúc lâu sau, Diệp Huyên và Tiểu Cửu rời đi. Tiểu Cửu về nước Khương còn Diệp Huyên thì về học viện Thương Lan. Tại núi Thương Lan, Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Tiểu chủ, lúc nãy tiểu chủ mẫu Tiểu Cửu đã nói gì với người lúc chia tay thế? Sao lại khiến người cười có vẻ hừng hực vậy”. Diệp Huyên lạnh lùng đáp: “Liên quan đách gì đến ngươi”. Tiểu Tháp: “…” Diệp Huyên đến trước mặt Nam Li Thiên, Nam Li Thiên ngẩng đầu nhìn sang Diệp Huyên: “Ta đã biết sai rồi”. Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Đứng lên trước đi”. Nam Li Thiên do dự một lát rồi đứng dậy. Diệp Huyên quan sát Nam Li Thiên, nói: “Thích kiếm không?” Nam Li Thiên gật đầu, nói: “Thích”. Diệp Huyên suy nghĩ rồi nói: “Mục đích ngươi học kiếm là gì?” Nam Li Thiên nhìn thẳng vào Diệp Huyên, nói: “Người muốn ta có mục đích gì thì ta sẽ có mục đích đó”. Diệp Huyên sững người, hắn lắc đầu, mỉm cười, nói: “Thế này nhé, sau này ngươi sẽ là người bảo vệ học viện Thương Lan ta, được không?” Nam Li Thiên gật đầu: “Được”. Diệp Huyên búng ngón tay, một luồng sáng trắng bay vào trán Nam Li Thiên. Ầm! Cơ thể Nam Li Thiên hơi run lên, rất nhiều thông tin xuất hiện trong đầu. Diệp Huyên nói: “Đây là một truyền thừa kiếm đạo, bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ là người bảo vệ của học viện Thương Lan”. Hắn nói xong thì quay đầu bỏ đi. Trước cửa điện. Nam Li Thiên đứng lặng một hồi lâu rồi quay đi. Tiểu Tháp ở phía xa đột nhiên nói: “Tiểu chủ, người không sợ người phụ nữ đó nuốt lời sao?” Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Đợi sau khi nàng ta luyện kiếm đạo của ta thì nàng ta sẽ kính ta như thần”. Hắn nói xong thì biến mất, lúc hắn xuất hiện trở lại thì đã là ở hoàng cung của Thác Bạt Ngạn rồi. Ở cổng đại điện hoàng cung, Thác Bạt Ngạn mặc long bào đứng lặng im, vóc dáng thướt tha, khuôn mặt tuyệt sắc. Lúc này, Thác Bạt Ngạn quay sang nhìn Diệp Huyên, liếc hắn một cái rồi nói: “Ta còn tưởng chàng không về nữa chứ”. Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Sao có thể chứ?”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Giữa biển hoa, hai người ôm chặt lấy nhau. Diệp Huyên nhìn về những ngọn nắng phía chân trời xa tít rồi đưa tay phải vuốt nhẹ lên lưng của Tiểu Cửu. Cuối cùng thì bức tường ngăn cách giữa hắn và Tiểu Cửu cũng đã được dỡ bỏ. Lần này hắn đến là muốn mang cho người hắn yêu một lời hứa. Một lúc lâu sau, Diệp Huyên và Tiểu Cửu rời đi. Tiểu Cửu về nước Khương còn Diệp Huyên thì về học viện Thương Lan. Tại núi Thương Lan, Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Tiểu chủ, lúc nãy tiểu chủ mẫu Tiểu Cửu đã nói gì với người lúc chia tay thế? Sao lại khiến người cười có vẻ hừng hực vậy”. Diệp Huyên lạnh lùng đáp: “Liên quan đách gì đến ngươi”. Tiểu Tháp: “…” Diệp Huyên đến trước mặt Nam Li Thiên, Nam Li Thiên ngẩng đầu nhìn sang Diệp Huyên: “Ta đã biết sai rồi”. Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Đứng lên trước đi”. Nam Li Thiên do dự một lát rồi đứng dậy. Diệp Huyên quan sát Nam Li Thiên, nói: “Thích kiếm không?” Nam Li Thiên gật đầu, nói: “Thích”. Diệp Huyên suy nghĩ rồi nói: “Mục đích ngươi học kiếm là gì?” Nam Li Thiên nhìn thẳng vào Diệp Huyên, nói: “Người muốn ta có mục đích gì thì ta sẽ có mục đích đó”. Diệp Huyên sững người, hắn lắc đầu, mỉm cười, nói: “Thế này nhé, sau này ngươi sẽ là người bảo vệ học viện Thương Lan ta, được không?” Nam Li Thiên gật đầu: “Được”. Diệp Huyên búng ngón tay, một luồng sáng trắng bay vào trán Nam Li Thiên. Ầm! Cơ thể Nam Li Thiên hơi run lên, rất nhiều thông tin xuất hiện trong đầu. Diệp Huyên nói: “Đây là một truyền thừa kiếm đạo, bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ là người bảo vệ của học viện Thương Lan”. Hắn nói xong thì quay đầu bỏ đi. Trước cửa điện. Nam Li Thiên đứng lặng một hồi lâu rồi quay đi. Tiểu Tháp ở phía xa đột nhiên nói: “Tiểu chủ, người không sợ người phụ nữ đó nuốt lời sao?” Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Đợi sau khi nàng ta luyện kiếm đạo của ta thì nàng ta sẽ kính ta như thần”. Hắn nói xong thì biến mất, lúc hắn xuất hiện trở lại thì đã là ở hoàng cung của Thác Bạt Ngạn rồi. Ở cổng đại điện hoàng cung, Thác Bạt Ngạn mặc long bào đứng lặng im, vóc dáng thướt tha, khuôn mặt tuyệt sắc. Lúc này, Thác Bạt Ngạn quay sang nhìn Diệp Huyên, liếc hắn một cái rồi nói: “Ta còn tưởng chàng không về nữa chứ”. Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Sao có thể chứ?”