Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 8654
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên vội đi theo, phải nói là hắn khá tò mò và mong đợi, mẹ sẽ để lại gì có mình nhỉ? Diệp Huyên đi theo Tả Cảnh Tư đến một cung điện nhỏ, đi một hồi thì đến trước một cánh cửa đá. Tả Cảnh Tư khẽ hành lễ: “Thiếu chủ, người tự vào đi”. Diệp Huyên gật đầu: “Được”. Hắn nói xong thì tiến về trước hai bước, cánh cửa đá đột ngột tự động mở ra. Sau khi Diệp Huyên vào trong, cánh cửa đá tự động đóng lại, Diệp Huyên ngây ra. Xuất hiện trước mặt hắn là ba thanh kiếm. Ba thanh kiếm rất đỗi bình thường, chỉ đơn giản là những thanh kiếm sắt. Nhưng…. Trong ba thanh kiếm đó đều có một luồng kiếm khí mà hắn rất quen thuộc. Đấy là kiếm khí của cha hắn, hơn nữa, kiếm khí này không giống với những kiếm khí mà hắn có được trước đây, ba luồng kiếm khí này đều là khí tức có kiếm linh, trước đây tiểu yêu giáo chủ của Yêu Giáo hoàn toàn bó tay khi đối mặt với kiếm khí này. Ba luồng kiếm khí của cha. Diệp Huyên thấy ấm áp trong lòng, hắn biết nhất định đây là do mẹ đã nghĩ cách giành lấy cho hắn. Diệp Huyên lắc đầu mỉm cười, cất ba thanh kiếm vào rồi nhìn về phía gần đó, lúc nhìn thấy thứ đó thì đã ngây người ngay lập tức. Trước mặt hắn không xa có một chiếc áo giáp, áo giáp được làm bằng vảy, đen kịt một màu, toát lên vẻ buốt lạnh. Diệp Huyên nhìn thấy chiếc áo giáp thì lập tức phấn khích. Vảy của Nhị Nha. Là vảy của Nhị Nha. Diệp Huyên chạy vội qua, nhẹ nhàng sờ lên áo giáp, nhưng khi vừa mới chạm vào, chiếc áo giáp đó đã biến thành một luồng sáng đen rồi chui vào trong cơ thể hắn. Ầm! Cơ thể Diệp Huyên run lên, sau đó trên người hắn xuất hiện một lớp áo giáp mỏng. Áo giáp khoác lên người hắn như hợp làm một với cơ thể, hoàn toàn không có chút cảm giác gì. Diệp Huyên từ từ nắm chặt tay phải, một luồng sức mạnh cực lớn bỗng chốc ngưng tụ từ cánh tay phải của hắn với tốc độ rất nhanh. Diệp Huyên nhìn tay phải của mình, vẻ mặt bỗng biến sắc. Hắn không ngờ bây giờ tay phải của hắn đã có được sức mạnh vô tận. Sức mạnh của Nhị Nha sao? Diệp Huyên hơi ngây ra. Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Tiểu chủ, chiếc áo giáp này được làm từ vảy của Nhị Nha”.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên vội đi theo, phải nói là hắn khá tò mò và mong đợi, mẹ sẽ để lại gì có mình nhỉ? Diệp Huyên đi theo Tả Cảnh Tư đến một cung điện nhỏ, đi một hồi thì đến trước một cánh cửa đá. Tả Cảnh Tư khẽ hành lễ: “Thiếu chủ, người tự vào đi”. Diệp Huyên gật đầu: “Được”. Hắn nói xong thì tiến về trước hai bước, cánh cửa đá đột ngột tự động mở ra. Sau khi Diệp Huyên vào trong, cánh cửa đá tự động đóng lại, Diệp Huyên ngây ra. Xuất hiện trước mặt hắn là ba thanh kiếm. Ba thanh kiếm rất đỗi bình thường, chỉ đơn giản là những thanh kiếm sắt. Nhưng…. Trong ba thanh kiếm đó đều có một luồng kiếm khí mà hắn rất quen thuộc. Đấy là kiếm khí của cha hắn, hơn nữa, kiếm khí này không giống với những kiếm khí mà hắn có được trước đây, ba luồng kiếm khí này đều là khí tức có kiếm linh, trước đây tiểu yêu giáo chủ của Yêu Giáo hoàn toàn bó tay khi đối mặt với kiếm khí này. Ba luồng kiếm khí của cha. Diệp Huyên thấy ấm áp trong lòng, hắn biết nhất định đây là do mẹ đã nghĩ cách giành lấy cho hắn. Diệp Huyên lắc đầu mỉm cười, cất ba thanh kiếm vào rồi nhìn về phía gần đó, lúc nhìn thấy thứ đó thì đã ngây người ngay lập tức. Trước mặt hắn không xa có một chiếc áo giáp, áo giáp được làm bằng vảy, đen kịt một màu, toát lên vẻ buốt lạnh. Diệp Huyên nhìn thấy chiếc áo giáp thì lập tức phấn khích. Vảy của Nhị Nha. Là vảy của Nhị Nha. Diệp Huyên chạy vội qua, nhẹ nhàng sờ lên áo giáp, nhưng khi vừa mới chạm vào, chiếc áo giáp đó đã biến thành một luồng sáng đen rồi chui vào trong cơ thể hắn. Ầm! Cơ thể Diệp Huyên run lên, sau đó trên người hắn xuất hiện một lớp áo giáp mỏng. Áo giáp khoác lên người hắn như hợp làm một với cơ thể, hoàn toàn không có chút cảm giác gì. Diệp Huyên từ từ nắm chặt tay phải, một luồng sức mạnh cực lớn bỗng chốc ngưng tụ từ cánh tay phải của hắn với tốc độ rất nhanh. Diệp Huyên nhìn tay phải của mình, vẻ mặt bỗng biến sắc. Hắn không ngờ bây giờ tay phải của hắn đã có được sức mạnh vô tận. Sức mạnh của Nhị Nha sao? Diệp Huyên hơi ngây ra. Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Tiểu chủ, chiếc áo giáp này được làm từ vảy của Nhị Nha”.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên vội đi theo, phải nói là hắn khá tò mò và mong đợi, mẹ sẽ để lại gì có mình nhỉ? Diệp Huyên đi theo Tả Cảnh Tư đến một cung điện nhỏ, đi một hồi thì đến trước một cánh cửa đá. Tả Cảnh Tư khẽ hành lễ: “Thiếu chủ, người tự vào đi”. Diệp Huyên gật đầu: “Được”. Hắn nói xong thì tiến về trước hai bước, cánh cửa đá đột ngột tự động mở ra. Sau khi Diệp Huyên vào trong, cánh cửa đá tự động đóng lại, Diệp Huyên ngây ra. Xuất hiện trước mặt hắn là ba thanh kiếm. Ba thanh kiếm rất đỗi bình thường, chỉ đơn giản là những thanh kiếm sắt. Nhưng…. Trong ba thanh kiếm đó đều có một luồng kiếm khí mà hắn rất quen thuộc. Đấy là kiếm khí của cha hắn, hơn nữa, kiếm khí này không giống với những kiếm khí mà hắn có được trước đây, ba luồng kiếm khí này đều là khí tức có kiếm linh, trước đây tiểu yêu giáo chủ của Yêu Giáo hoàn toàn bó tay khi đối mặt với kiếm khí này. Ba luồng kiếm khí của cha. Diệp Huyên thấy ấm áp trong lòng, hắn biết nhất định đây là do mẹ đã nghĩ cách giành lấy cho hắn. Diệp Huyên lắc đầu mỉm cười, cất ba thanh kiếm vào rồi nhìn về phía gần đó, lúc nhìn thấy thứ đó thì đã ngây người ngay lập tức. Trước mặt hắn không xa có một chiếc áo giáp, áo giáp được làm bằng vảy, đen kịt một màu, toát lên vẻ buốt lạnh. Diệp Huyên nhìn thấy chiếc áo giáp thì lập tức phấn khích. Vảy của Nhị Nha. Là vảy của Nhị Nha. Diệp Huyên chạy vội qua, nhẹ nhàng sờ lên áo giáp, nhưng khi vừa mới chạm vào, chiếc áo giáp đó đã biến thành một luồng sáng đen rồi chui vào trong cơ thể hắn. Ầm! Cơ thể Diệp Huyên run lên, sau đó trên người hắn xuất hiện một lớp áo giáp mỏng. Áo giáp khoác lên người hắn như hợp làm một với cơ thể, hoàn toàn không có chút cảm giác gì. Diệp Huyên từ từ nắm chặt tay phải, một luồng sức mạnh cực lớn bỗng chốc ngưng tụ từ cánh tay phải của hắn với tốc độ rất nhanh. Diệp Huyên nhìn tay phải của mình, vẻ mặt bỗng biến sắc. Hắn không ngờ bây giờ tay phải của hắn đã có được sức mạnh vô tận. Sức mạnh của Nhị Nha sao? Diệp Huyên hơi ngây ra. Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Tiểu chủ, chiếc áo giáp này được làm từ vảy của Nhị Nha”.