Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 8683
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Kiếm Thanh Huyên chạy thẳng vào cơ thể Tiên Thương, chỉ trong tích tắc, Tiên Thương đã bị kiếm Thanh Huyên hấp thụ triệt để. Tiêu diệt chỉ trong chớp mắt. Đám cao thủ Tiên Đạo Quan nhìn thấy cảnh đó thì đều kinh hãi. Quan chủ bị giết đơn giản vậy sao? Vậy thì còn đánh gì nữa? Lúc này, một luồng khí tức cực kỳ đáng sợ từ sâu trong Tiên Đạo Quan đột ngột phóng ra. Diệp Huyên nheo hai mắt lại. Khí tức của cao thủ Thánh Tâm Cảnh. Đúng là Tiên Đạo Quan này có Thánh Tâm Cảnh thật. Diệp Huyên nhìn về phía xa, ở cách đó không xa, một ông già từ từ bước đến, ông già ăn mặc đơn giản, khuôn mặt già nua, nhìn vẻ ngoài không hề giống với người có Thánh Tâm Cảnh mà giống với một ông lão sắp chết hơn. Ông lão từ từ bước đến gần trước mặt Diệp Huyên, nhìn Diệp Huyên, nói: “Ngươi là Thánh Tâm Cảnh sao?” Diệp Huyên lắc đầu: “Không phải”. Ông già khẽ cười, nói: “Khiêm tốn rồi”. Diệp Huyên mỉm cười: “Chuyện đã đến nước này rồi, các hạ thấy sao?” Ông già nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Hòa giải đã là chuyện không thể nào rồi”. Diệp Huyên mỉm cười: “Đúng vậy”. Hắn nói xong thì quay sang nhìn mấy người Đồ Trần: “Mọi người hãy cố gắng một chút, nhớ kỹ, không bỏ qua cho Tiên Đạo Quan, dù chỉ là một con gà hay một con chó”. Không tha một ai. Đám Đồ Trần nghe thấy thì càng ra sức hơn. Trước mặt Diệp Huyên, ông già mỉm cười: “Lớn giọng đấy”. Ông ta vừa dứt lời thì đột ngột đấm một đấm về phía Diệp Huyên. Lúc này, Diệp Huyên bỗng vứt Tiểu Tháp trong tay về phía ông ta. Tiểu Tháp: “…” Ầm. Một tiếng nổ lớn vang lên, cả tháp và người cũng lùi về sau, sau khi ông gia đó dừng lại, ông ta nhìn lên tay phải của mình, không ngờ nắm tay của ông ta đã xuất hiện vô số vết rách. Ông già thấy thế thì chau chặt mày. Diệp Huyên ở bên cạnh cũng thấy hơi kinh ngạc. Không ngờ Tiểu Tháp có thể làm bị thương cả cao thủ Thánh Tâm Cảnh. Khá mạnh đấy. Lúc này, ông già đó nhìn về Tiểu Tháp, đang định ra tay thì đột nhiên có tiếng kêu la thảm thiết vang lên từ bốn phía. Ông gia quay đầu nhìn lại thì sắc mặt lập tức thay đổi, vì ông ta phát hiện các cao thủ Huyền giới đang điên cuồng đồ sát cao thủ của Tiên Đạo Tông. Đồ sát! Vẻ mặt của ông già vô cùng khó con, vì ông ta không ngờ sức chiến đấu của hai bên lại có sự chênh lệch lớn đến thế.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Kiếm Thanh Huyên chạy thẳng vào cơ thể Tiên Thương, chỉ trong tích tắc, Tiên Thương đã bị kiếm Thanh Huyên hấp thụ triệt để. Tiêu diệt chỉ trong chớp mắt. Đám cao thủ Tiên Đạo Quan nhìn thấy cảnh đó thì đều kinh hãi. Quan chủ bị giết đơn giản vậy sao? Vậy thì còn đánh gì nữa? Lúc này, một luồng khí tức cực kỳ đáng sợ từ sâu trong Tiên Đạo Quan đột ngột phóng ra. Diệp Huyên nheo hai mắt lại. Khí tức của cao thủ Thánh Tâm Cảnh. Đúng là Tiên Đạo Quan này có Thánh Tâm Cảnh thật. Diệp Huyên nhìn về phía xa, ở cách đó không xa, một ông già từ từ bước đến, ông già ăn mặc đơn giản, khuôn mặt già nua, nhìn vẻ ngoài không hề giống với người có Thánh Tâm Cảnh mà giống với một ông lão sắp chết hơn. Ông lão từ từ bước đến gần trước mặt Diệp Huyên, nhìn Diệp Huyên, nói: “Ngươi là Thánh Tâm Cảnh sao?” Diệp Huyên lắc đầu: “Không phải”. Ông già khẽ cười, nói: “Khiêm tốn rồi”. Diệp Huyên mỉm cười: “Chuyện đã đến nước này rồi, các hạ thấy sao?” Ông già nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Hòa giải đã là chuyện không thể nào rồi”. Diệp Huyên mỉm cười: “Đúng vậy”. Hắn nói xong thì quay sang nhìn mấy người Đồ Trần: “Mọi người hãy cố gắng một chút, nhớ kỹ, không bỏ qua cho Tiên Đạo Quan, dù chỉ là một con gà hay một con chó”. Không tha một ai. Đám Đồ Trần nghe thấy thì càng ra sức hơn. Trước mặt Diệp Huyên, ông già mỉm cười: “Lớn giọng đấy”. Ông ta vừa dứt lời thì đột ngột đấm một đấm về phía Diệp Huyên. Lúc này, Diệp Huyên bỗng vứt Tiểu Tháp trong tay về phía ông ta. Tiểu Tháp: “…” Ầm. Một tiếng nổ lớn vang lên, cả tháp và người cũng lùi về sau, sau khi ông gia đó dừng lại, ông ta nhìn lên tay phải của mình, không ngờ nắm tay của ông ta đã xuất hiện vô số vết rách. Ông già thấy thế thì chau chặt mày. Diệp Huyên ở bên cạnh cũng thấy hơi kinh ngạc. Không ngờ Tiểu Tháp có thể làm bị thương cả cao thủ Thánh Tâm Cảnh. Khá mạnh đấy. Lúc này, ông già đó nhìn về Tiểu Tháp, đang định ra tay thì đột nhiên có tiếng kêu la thảm thiết vang lên từ bốn phía. Ông gia quay đầu nhìn lại thì sắc mặt lập tức thay đổi, vì ông ta phát hiện các cao thủ Huyền giới đang điên cuồng đồ sát cao thủ của Tiên Đạo Tông. Đồ sát! Vẻ mặt của ông già vô cùng khó con, vì ông ta không ngờ sức chiến đấu của hai bên lại có sự chênh lệch lớn đến thế.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Kiếm Thanh Huyên chạy thẳng vào cơ thể Tiên Thương, chỉ trong tích tắc, Tiên Thương đã bị kiếm Thanh Huyên hấp thụ triệt để. Tiêu diệt chỉ trong chớp mắt. Đám cao thủ Tiên Đạo Quan nhìn thấy cảnh đó thì đều kinh hãi. Quan chủ bị giết đơn giản vậy sao? Vậy thì còn đánh gì nữa? Lúc này, một luồng khí tức cực kỳ đáng sợ từ sâu trong Tiên Đạo Quan đột ngột phóng ra. Diệp Huyên nheo hai mắt lại. Khí tức của cao thủ Thánh Tâm Cảnh. Đúng là Tiên Đạo Quan này có Thánh Tâm Cảnh thật. Diệp Huyên nhìn về phía xa, ở cách đó không xa, một ông già từ từ bước đến, ông già ăn mặc đơn giản, khuôn mặt già nua, nhìn vẻ ngoài không hề giống với người có Thánh Tâm Cảnh mà giống với một ông lão sắp chết hơn. Ông lão từ từ bước đến gần trước mặt Diệp Huyên, nhìn Diệp Huyên, nói: “Ngươi là Thánh Tâm Cảnh sao?” Diệp Huyên lắc đầu: “Không phải”. Ông già khẽ cười, nói: “Khiêm tốn rồi”. Diệp Huyên mỉm cười: “Chuyện đã đến nước này rồi, các hạ thấy sao?” Ông già nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Hòa giải đã là chuyện không thể nào rồi”. Diệp Huyên mỉm cười: “Đúng vậy”. Hắn nói xong thì quay sang nhìn mấy người Đồ Trần: “Mọi người hãy cố gắng một chút, nhớ kỹ, không bỏ qua cho Tiên Đạo Quan, dù chỉ là một con gà hay một con chó”. Không tha một ai. Đám Đồ Trần nghe thấy thì càng ra sức hơn. Trước mặt Diệp Huyên, ông già mỉm cười: “Lớn giọng đấy”. Ông ta vừa dứt lời thì đột ngột đấm một đấm về phía Diệp Huyên. Lúc này, Diệp Huyên bỗng vứt Tiểu Tháp trong tay về phía ông ta. Tiểu Tháp: “…” Ầm. Một tiếng nổ lớn vang lên, cả tháp và người cũng lùi về sau, sau khi ông gia đó dừng lại, ông ta nhìn lên tay phải của mình, không ngờ nắm tay của ông ta đã xuất hiện vô số vết rách. Ông già thấy thế thì chau chặt mày. Diệp Huyên ở bên cạnh cũng thấy hơi kinh ngạc. Không ngờ Tiểu Tháp có thể làm bị thương cả cao thủ Thánh Tâm Cảnh. Khá mạnh đấy. Lúc này, ông già đó nhìn về Tiểu Tháp, đang định ra tay thì đột nhiên có tiếng kêu la thảm thiết vang lên từ bốn phía. Ông gia quay đầu nhìn lại thì sắc mặt lập tức thay đổi, vì ông ta phát hiện các cao thủ Huyền giới đang điên cuồng đồ sát cao thủ của Tiên Đạo Tông. Đồ sát! Vẻ mặt của ông già vô cùng khó con, vì ông ta không ngờ sức chiến đấu của hai bên lại có sự chênh lệch lớn đến thế.