Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 8707
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Người đàn ông áo xanh cười to ha ha nói: “Tiến bộ nhanh đó”. Diệp Huyên do dự một lát, hỏi: “Con còn cách mọi người bao xa nữa?” Người đàn ông áo xanh chớp mắt: “Cũng không còn xa nữa, chỉ còn chút nữa thôi”. Một chút! Diệp Huyên nghe vậy thì liền thấy nhẹ nhõm trong lòng, mỉm cười, nói: “Con sẽ cố gắng”. Người đàn ông áo xanh gật đầu: “Cố gắng thì tốt”. Diệp Huyên hơi tò mò: “Cha, bây giờ cha và đại ca đang làm gì?” Người đàn ông áo xanh mỉm cười, nói: “Đi dạo khắp nơi”. Diệp Huyên do dự một lúc rồi nói: “Cha, cha phải cẩn thận! Con vẫn chưa tận hiếu, cha nhất định phải cẩn thận đó”. Người đàn ông áo xanh cười ha ha: “Con yên tâm, chỉ cần cha con không muốn chết thì không có ai trên thế giới này có thể gi3t chết ta. Ngược lại là con, con phải cẩn thận một chút, đừng để cha đây phải có ngày người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh”. Sắc mặt của mọi người đều trở nên kỳ lạ. Là hai cha con! Nhưng hai cha con này lại hơi “yêu thương” nhau. Diệp Huyên mỉm cười, đáp: “Con có Thanh Nhi nên chắc trong những tình huống thông thường sẽ không thể chết được”. Người đàn ông áo xanh nói với vẻ nghiêm túc: “Dựa vào người khác không tốt đâu, con nên học hỏi cha con đây, năm xưa cha con tự bươn chải hết”. Diệp Huyên hơi thắc mắc: “Tiểu Tháp nói năm xưa cha thường hay bị treo lên đánh, còn động một chút là đốt hồn, rất thê thảm”. Tiểu Tháp liền nhảy lên: “Á đệch… Tiểu chủ…” Người đàn ông áo xanh nheo hai mắt lại. Diệp Huyên vội nói: “Nó còn nói trước đây cha còn từng bị Thanh Nhi đánh…” Trong cơ thể Diệp Huyên, Tiểu Tháp bỗng nói với giọng run run: “Tiểu chủ, đồ ngốc này, người gây ra họa lớn rồi”. Trên trời, người đàn ông áo xanh đột ngột xòe bàn tay, một luồng kiếm khí liền chém ra. Mục tiêu chính là Diệp Huyên! Còn Diệp Huyên thì dường như đã sớm đoán trước được, nhếch nhẹ khóe miệng. Lúc gặp cha, cha nói hắn và họ chỉ còn cách một chút nữa thì hắn đã muốn đánh nhau một trận với cha rồi. Hắn không nắm chắc phần thắng khi đánh nhau với bản thể của cha nhưng khi đánh nhau với phân thân thì lại khá tự tin. Hôm nay Diệp Huyên hắn muốn giết cha. Đối mặt với người đàn ông áo xanh, dù chỉ là một phân thân nhỏ bé nhưng Diệp Huyên cũng không dám chủ quan, phải đấu hết sức mình. Vừa ra tay là chém tới! Không chỉ có vậy, lúc này, hắn cũng phải ra tay, để “mình” của tương lai chém tới, cả hai cùng hợp tác. Kiếm mạnh nhất của hắn!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Người đàn ông áo xanh cười to ha ha nói: “Tiến bộ nhanh đó”. Diệp Huyên do dự một lát, hỏi: “Con còn cách mọi người bao xa nữa?” Người đàn ông áo xanh chớp mắt: “Cũng không còn xa nữa, chỉ còn chút nữa thôi”. Một chút! Diệp Huyên nghe vậy thì liền thấy nhẹ nhõm trong lòng, mỉm cười, nói: “Con sẽ cố gắng”. Người đàn ông áo xanh gật đầu: “Cố gắng thì tốt”. Diệp Huyên hơi tò mò: “Cha, bây giờ cha và đại ca đang làm gì?” Người đàn ông áo xanh mỉm cười, nói: “Đi dạo khắp nơi”. Diệp Huyên do dự một lúc rồi nói: “Cha, cha phải cẩn thận! Con vẫn chưa tận hiếu, cha nhất định phải cẩn thận đó”. Người đàn ông áo xanh cười ha ha: “Con yên tâm, chỉ cần cha con không muốn chết thì không có ai trên thế giới này có thể gi3t chết ta. Ngược lại là con, con phải cẩn thận một chút, đừng để cha đây phải có ngày người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh”. Sắc mặt của mọi người đều trở nên kỳ lạ. Là hai cha con! Nhưng hai cha con này lại hơi “yêu thương” nhau. Diệp Huyên mỉm cười, đáp: “Con có Thanh Nhi nên chắc trong những tình huống thông thường sẽ không thể chết được”. Người đàn ông áo xanh nói với vẻ nghiêm túc: “Dựa vào người khác không tốt đâu, con nên học hỏi cha con đây, năm xưa cha con tự bươn chải hết”. Diệp Huyên hơi thắc mắc: “Tiểu Tháp nói năm xưa cha thường hay bị treo lên đánh, còn động một chút là đốt hồn, rất thê thảm”. Tiểu Tháp liền nhảy lên: “Á đệch… Tiểu chủ…” Người đàn ông áo xanh nheo hai mắt lại. Diệp Huyên vội nói: “Nó còn nói trước đây cha còn từng bị Thanh Nhi đánh…” Trong cơ thể Diệp Huyên, Tiểu Tháp bỗng nói với giọng run run: “Tiểu chủ, đồ ngốc này, người gây ra họa lớn rồi”. Trên trời, người đàn ông áo xanh đột ngột xòe bàn tay, một luồng kiếm khí liền chém ra. Mục tiêu chính là Diệp Huyên! Còn Diệp Huyên thì dường như đã sớm đoán trước được, nhếch nhẹ khóe miệng. Lúc gặp cha, cha nói hắn và họ chỉ còn cách một chút nữa thì hắn đã muốn đánh nhau một trận với cha rồi. Hắn không nắm chắc phần thắng khi đánh nhau với bản thể của cha nhưng khi đánh nhau với phân thân thì lại khá tự tin. Hôm nay Diệp Huyên hắn muốn giết cha. Đối mặt với người đàn ông áo xanh, dù chỉ là một phân thân nhỏ bé nhưng Diệp Huyên cũng không dám chủ quan, phải đấu hết sức mình. Vừa ra tay là chém tới! Không chỉ có vậy, lúc này, hắn cũng phải ra tay, để “mình” của tương lai chém tới, cả hai cùng hợp tác. Kiếm mạnh nhất của hắn!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Người đàn ông áo xanh cười to ha ha nói: “Tiến bộ nhanh đó”. Diệp Huyên do dự một lát, hỏi: “Con còn cách mọi người bao xa nữa?” Người đàn ông áo xanh chớp mắt: “Cũng không còn xa nữa, chỉ còn chút nữa thôi”. Một chút! Diệp Huyên nghe vậy thì liền thấy nhẹ nhõm trong lòng, mỉm cười, nói: “Con sẽ cố gắng”. Người đàn ông áo xanh gật đầu: “Cố gắng thì tốt”. Diệp Huyên hơi tò mò: “Cha, bây giờ cha và đại ca đang làm gì?” Người đàn ông áo xanh mỉm cười, nói: “Đi dạo khắp nơi”. Diệp Huyên do dự một lúc rồi nói: “Cha, cha phải cẩn thận! Con vẫn chưa tận hiếu, cha nhất định phải cẩn thận đó”. Người đàn ông áo xanh cười ha ha: “Con yên tâm, chỉ cần cha con không muốn chết thì không có ai trên thế giới này có thể gi3t chết ta. Ngược lại là con, con phải cẩn thận một chút, đừng để cha đây phải có ngày người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh”. Sắc mặt của mọi người đều trở nên kỳ lạ. Là hai cha con! Nhưng hai cha con này lại hơi “yêu thương” nhau. Diệp Huyên mỉm cười, đáp: “Con có Thanh Nhi nên chắc trong những tình huống thông thường sẽ không thể chết được”. Người đàn ông áo xanh nói với vẻ nghiêm túc: “Dựa vào người khác không tốt đâu, con nên học hỏi cha con đây, năm xưa cha con tự bươn chải hết”. Diệp Huyên hơi thắc mắc: “Tiểu Tháp nói năm xưa cha thường hay bị treo lên đánh, còn động một chút là đốt hồn, rất thê thảm”. Tiểu Tháp liền nhảy lên: “Á đệch… Tiểu chủ…” Người đàn ông áo xanh nheo hai mắt lại. Diệp Huyên vội nói: “Nó còn nói trước đây cha còn từng bị Thanh Nhi đánh…” Trong cơ thể Diệp Huyên, Tiểu Tháp bỗng nói với giọng run run: “Tiểu chủ, đồ ngốc này, người gây ra họa lớn rồi”. Trên trời, người đàn ông áo xanh đột ngột xòe bàn tay, một luồng kiếm khí liền chém ra. Mục tiêu chính là Diệp Huyên! Còn Diệp Huyên thì dường như đã sớm đoán trước được, nhếch nhẹ khóe miệng. Lúc gặp cha, cha nói hắn và họ chỉ còn cách một chút nữa thì hắn đã muốn đánh nhau một trận với cha rồi. Hắn không nắm chắc phần thắng khi đánh nhau với bản thể của cha nhưng khi đánh nhau với phân thân thì lại khá tự tin. Hôm nay Diệp Huyên hắn muốn giết cha. Đối mặt với người đàn ông áo xanh, dù chỉ là một phân thân nhỏ bé nhưng Diệp Huyên cũng không dám chủ quan, phải đấu hết sức mình. Vừa ra tay là chém tới! Không chỉ có vậy, lúc này, hắn cũng phải ra tay, để “mình” của tương lai chém tới, cả hai cùng hợp tác. Kiếm mạnh nhất của hắn!