Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 8711
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Người đàn ông áo xanh bỗng lắc đầu: "Ta không cần con cảm thấy, ta chỉ cần mình cảm thấy!" Vẻ mặt Diệp Huyên cứng lại, trông hết sức khó coi. Người đàn ông áo xanh chớp chớp mắt: "Trông vẻ mặt đó của con hình như hơi không phục thì phải! Nếu không phục thì đánh ta nè! Diệt được luồng phân thân này thì mọi việc đều do con!" Diệp Huyên: "..." Người đàn ông áo xanh đang định mở miệng, Diệp Huyên lại bỗng nói: "Con đi!" Người đàn ông áo xanh hơi giật mình rồi cười hỏi: "Nghĩ kỹ chưa?" Diệp Huyên gật đầu: "Nghĩ kỹ rồi! Vô địch trong đây thì có gì thú vị chứ? Con muốn khiêu chiến! Khiêu chiến người mạnh hơn mình!" Người đàn ông áo xanh gật đầu: "Nghĩ vậy mới đúng chứ!" Diệp Huyên lại chợt hỏi: "Có điều, cha à, con có thể trễ mấy tháng nữa mới đi được không?" Người đàn ông áo xanh liếc Diệp Huyên: "Không được!" Diệp Huyên vội nói: "Mấy tháng nữa thì con chắc chắn sẽ đi..." Người đàn ông áo xanh cười: "Con đừng nói những điều ấy với ta vì ông đây không tin ba cái chuyện xàm xí của con! Con cũng đừng giở mấy cái trò vặt đó ra, chúng đều là đống cặn mà khi xưa ông đây chơi chán rồi!" Diệp Huyên: "..." Tiểu Tháp bên cạnh bỗng run rẩy nói: "Chủ nhân, hai ta còn chưa có vô địch đã..." Người đàn ông áo xanh liếc Tiểu Tháp, mặt mày lạnh nhạt: "Có phải ta nên gọi ngươi một tiếng Tháp gia?" Tiểu Tháp: "..." Người đàn ông áo xanh cười nói: "Tiểu Tháp, sau khi ngươi đi theo thằng nhóc này, ta phát hiện tính cách của ngươi thay đổi hơi bị nhiều đó!" Tiểu Tháp chần chờ rồi đáp: "Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng thôi!" Diệp Huyên: "..." Người đàn ông áo xanh lắc đầu: "Tiểu Tháp, ngươi có muốn đi theo ta không?" Diệp Huyên nghe vậy lập tức biến sắc, Tiểu Tháp này là thần khí tu luyện của hắn đó! Hắn vừa định nói chuyện thì Tiểu Tháp bên cạnh đã bảo: "Chủ nhân, ta vẫn nên đi theo tiểu chủ thôi! Giờ tiểu chủ còn trẻ, một mình hắn ở bên ngoài thì người chắc chắn cũng không yên tâm. Ta đi theo hắn nhiều ít cũng có thể chăm sóc lẫn nhau!" Diệp Huyên nghe vậy lập tức hơi cảm động! Vào lúc quan trọng, Tiểu Tháp kia vẫn là rất có tình có nghĩa! Thực ra, Tiểu Tháp cũng có toan tính của mình, đi theo Diệp Huyên thì sau này còn sẽ được Thiên Mệnh cải tạo tiếp... Người đàn ông áo xanh gật đầu: "Vậy ngươi đi theo nó đi!" Y nói xong bèn nhìn về phía Diệp Huyên: "Ba ngày, ba ngày sau, con phải đi đến Táng Thiên Thần Vực. Lần này đi không phải để con đến đó làm màu, hình như chị con đã gây ra rắc rối gì ở đó, con đến giải quyết cho nàng đi!" Dương Niệm Tuyết! Diệp Huyên nghe vậy lập tức đen mặt! Mẹ nó!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Người đàn ông áo xanh bỗng lắc đầu: "Ta không cần con cảm thấy, ta chỉ cần mình cảm thấy!" Vẻ mặt Diệp Huyên cứng lại, trông hết sức khó coi. Người đàn ông áo xanh chớp chớp mắt: "Trông vẻ mặt đó của con hình như hơi không phục thì phải! Nếu không phục thì đánh ta nè! Diệt được luồng phân thân này thì mọi việc đều do con!" Diệp Huyên: "..." Người đàn ông áo xanh đang định mở miệng, Diệp Huyên lại bỗng nói: "Con đi!" Người đàn ông áo xanh hơi giật mình rồi cười hỏi: "Nghĩ kỹ chưa?" Diệp Huyên gật đầu: "Nghĩ kỹ rồi! Vô địch trong đây thì có gì thú vị chứ? Con muốn khiêu chiến! Khiêu chiến người mạnh hơn mình!" Người đàn ông áo xanh gật đầu: "Nghĩ vậy mới đúng chứ!" Diệp Huyên lại chợt hỏi: "Có điều, cha à, con có thể trễ mấy tháng nữa mới đi được không?" Người đàn ông áo xanh liếc Diệp Huyên: "Không được!" Diệp Huyên vội nói: "Mấy tháng nữa thì con chắc chắn sẽ đi..." Người đàn ông áo xanh cười: "Con đừng nói những điều ấy với ta vì ông đây không tin ba cái chuyện xàm xí của con! Con cũng đừng giở mấy cái trò vặt đó ra, chúng đều là đống cặn mà khi xưa ông đây chơi chán rồi!" Diệp Huyên: "..." Tiểu Tháp bên cạnh bỗng run rẩy nói: "Chủ nhân, hai ta còn chưa có vô địch đã..." Người đàn ông áo xanh liếc Tiểu Tháp, mặt mày lạnh nhạt: "Có phải ta nên gọi ngươi một tiếng Tháp gia?" Tiểu Tháp: "..." Người đàn ông áo xanh cười nói: "Tiểu Tháp, sau khi ngươi đi theo thằng nhóc này, ta phát hiện tính cách của ngươi thay đổi hơi bị nhiều đó!" Tiểu Tháp chần chờ rồi đáp: "Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng thôi!" Diệp Huyên: "..." Người đàn ông áo xanh lắc đầu: "Tiểu Tháp, ngươi có muốn đi theo ta không?" Diệp Huyên nghe vậy lập tức biến sắc, Tiểu Tháp này là thần khí tu luyện của hắn đó! Hắn vừa định nói chuyện thì Tiểu Tháp bên cạnh đã bảo: "Chủ nhân, ta vẫn nên đi theo tiểu chủ thôi! Giờ tiểu chủ còn trẻ, một mình hắn ở bên ngoài thì người chắc chắn cũng không yên tâm. Ta đi theo hắn nhiều ít cũng có thể chăm sóc lẫn nhau!" Diệp Huyên nghe vậy lập tức hơi cảm động! Vào lúc quan trọng, Tiểu Tháp kia vẫn là rất có tình có nghĩa! Thực ra, Tiểu Tháp cũng có toan tính của mình, đi theo Diệp Huyên thì sau này còn sẽ được Thiên Mệnh cải tạo tiếp... Người đàn ông áo xanh gật đầu: "Vậy ngươi đi theo nó đi!" Y nói xong bèn nhìn về phía Diệp Huyên: "Ba ngày, ba ngày sau, con phải đi đến Táng Thiên Thần Vực. Lần này đi không phải để con đến đó làm màu, hình như chị con đã gây ra rắc rối gì ở đó, con đến giải quyết cho nàng đi!" Dương Niệm Tuyết! Diệp Huyên nghe vậy lập tức đen mặt! Mẹ nó!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Người đàn ông áo xanh bỗng lắc đầu: "Ta không cần con cảm thấy, ta chỉ cần mình cảm thấy!" Vẻ mặt Diệp Huyên cứng lại, trông hết sức khó coi. Người đàn ông áo xanh chớp chớp mắt: "Trông vẻ mặt đó của con hình như hơi không phục thì phải! Nếu không phục thì đánh ta nè! Diệt được luồng phân thân này thì mọi việc đều do con!" Diệp Huyên: "..." Người đàn ông áo xanh đang định mở miệng, Diệp Huyên lại bỗng nói: "Con đi!" Người đàn ông áo xanh hơi giật mình rồi cười hỏi: "Nghĩ kỹ chưa?" Diệp Huyên gật đầu: "Nghĩ kỹ rồi! Vô địch trong đây thì có gì thú vị chứ? Con muốn khiêu chiến! Khiêu chiến người mạnh hơn mình!" Người đàn ông áo xanh gật đầu: "Nghĩ vậy mới đúng chứ!" Diệp Huyên lại chợt hỏi: "Có điều, cha à, con có thể trễ mấy tháng nữa mới đi được không?" Người đàn ông áo xanh liếc Diệp Huyên: "Không được!" Diệp Huyên vội nói: "Mấy tháng nữa thì con chắc chắn sẽ đi..." Người đàn ông áo xanh cười: "Con đừng nói những điều ấy với ta vì ông đây không tin ba cái chuyện xàm xí của con! Con cũng đừng giở mấy cái trò vặt đó ra, chúng đều là đống cặn mà khi xưa ông đây chơi chán rồi!" Diệp Huyên: "..." Tiểu Tháp bên cạnh bỗng run rẩy nói: "Chủ nhân, hai ta còn chưa có vô địch đã..." Người đàn ông áo xanh liếc Tiểu Tháp, mặt mày lạnh nhạt: "Có phải ta nên gọi ngươi một tiếng Tháp gia?" Tiểu Tháp: "..." Người đàn ông áo xanh cười nói: "Tiểu Tháp, sau khi ngươi đi theo thằng nhóc này, ta phát hiện tính cách của ngươi thay đổi hơi bị nhiều đó!" Tiểu Tháp chần chờ rồi đáp: "Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng thôi!" Diệp Huyên: "..." Người đàn ông áo xanh lắc đầu: "Tiểu Tháp, ngươi có muốn đi theo ta không?" Diệp Huyên nghe vậy lập tức biến sắc, Tiểu Tháp này là thần khí tu luyện của hắn đó! Hắn vừa định nói chuyện thì Tiểu Tháp bên cạnh đã bảo: "Chủ nhân, ta vẫn nên đi theo tiểu chủ thôi! Giờ tiểu chủ còn trẻ, một mình hắn ở bên ngoài thì người chắc chắn cũng không yên tâm. Ta đi theo hắn nhiều ít cũng có thể chăm sóc lẫn nhau!" Diệp Huyên nghe vậy lập tức hơi cảm động! Vào lúc quan trọng, Tiểu Tháp kia vẫn là rất có tình có nghĩa! Thực ra, Tiểu Tháp cũng có toan tính của mình, đi theo Diệp Huyên thì sau này còn sẽ được Thiên Mệnh cải tạo tiếp... Người đàn ông áo xanh gật đầu: "Vậy ngươi đi theo nó đi!" Y nói xong bèn nhìn về phía Diệp Huyên: "Ba ngày, ba ngày sau, con phải đi đến Táng Thiên Thần Vực. Lần này đi không phải để con đến đó làm màu, hình như chị con đã gây ra rắc rối gì ở đó, con đến giải quyết cho nàng đi!" Dương Niệm Tuyết! Diệp Huyên nghe vậy lập tức đen mặt! Mẹ nó!