Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 8726
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nó bay tít về sau. Diệp Huyên vươn tay, vừa chụp lại thì bản thân cũng lùi lại mấy trượng. Diệp Huyên nhìn xuống, thấy trên thân Tiểu Tháp đã xuất hiện vài vết rạn. Hắn nhíu mày nhìn đại điện. Thú vị rồi đây. Tiểu Tháp mở miệng: “Tiểu chủ...” Diệp Huyên: “Lần sau gặp Thanh Nhi, ta sẽ nhờ nàng giúp ngươi tăng sức mạnh lên”. Tiểu Tháp lập tức sửa miệng: “Ta sẵn sàng vì Tiểu chủ vượt qua dầu sôi lửa bỏng, nghĩa bất dung từ!"Diệp Huyên: “...” Dương Niệm Tuyết liếc nhìn Tiểu Tháp: “Nó ở với đệ lâu cũng lây thói làm màu rồi à?" Diệp Huyên: “...” Dương Niệm Tuyết: “Còn cách nào khác không?" Diệp Huyên cười: “Còn”. Dương Niệm Tuyết vội hỏi: “Là gì?" Diệp Huyên: “Đi vào”. Hắn cất bước đi về phía đại điện. Dương Niệm Tuyết vội kéo tay hắn lại, nghiêm túc hỏi: “Có chắc không?" Diệp Huyên gật đầu. Dương Niệm Tuyết chần chừ một hồi mới gật đầu: “Nhớ cẩn thận, nếu thấy nguy hiểm thì không cần vào. Dù sao phụ mẫu cũng có vô số gia sản để chúng ta thừa kế”. Tiểu Tháp: “...” Diệp Huyên ngần ngừ: “Nhiều gia sản lắm sao?" Dương Niệm Tuyết tròn mắt: “Đệ không biết hả?" Diệp Huyên đen mặt: “Biết chết liền!" Sắc mặt Dương Niệm Tuyết trở nên kỳ lạ. Diệp Huyên thở dài: “Nhà mình trọng nữ khinh nam dễ sợ”. Hắn nói xong thì đi về phía đại điện. Khi hắn đứng trước nó, lại có một tia sáng trắng bay ra. Diệp Huyên biến kiếm Thanh Huyên thành khiên kiếm ngăn lại trước mặt. Ầm! Khiên kiếm run lên bần bật nhưng vẫn gắng gượng đỡ hết đòn.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nó bay tít về sau. Diệp Huyên vươn tay, vừa chụp lại thì bản thân cũng lùi lại mấy trượng. Diệp Huyên nhìn xuống, thấy trên thân Tiểu Tháp đã xuất hiện vài vết rạn. Hắn nhíu mày nhìn đại điện. Thú vị rồi đây. Tiểu Tháp mở miệng: “Tiểu chủ...” Diệp Huyên: “Lần sau gặp Thanh Nhi, ta sẽ nhờ nàng giúp ngươi tăng sức mạnh lên”. Tiểu Tháp lập tức sửa miệng: “Ta sẵn sàng vì Tiểu chủ vượt qua dầu sôi lửa bỏng, nghĩa bất dung từ!"Diệp Huyên: “...” Dương Niệm Tuyết liếc nhìn Tiểu Tháp: “Nó ở với đệ lâu cũng lây thói làm màu rồi à?" Diệp Huyên: “...” Dương Niệm Tuyết: “Còn cách nào khác không?" Diệp Huyên cười: “Còn”. Dương Niệm Tuyết vội hỏi: “Là gì?" Diệp Huyên: “Đi vào”. Hắn cất bước đi về phía đại điện. Dương Niệm Tuyết vội kéo tay hắn lại, nghiêm túc hỏi: “Có chắc không?" Diệp Huyên gật đầu. Dương Niệm Tuyết chần chừ một hồi mới gật đầu: “Nhớ cẩn thận, nếu thấy nguy hiểm thì không cần vào. Dù sao phụ mẫu cũng có vô số gia sản để chúng ta thừa kế”. Tiểu Tháp: “...” Diệp Huyên ngần ngừ: “Nhiều gia sản lắm sao?" Dương Niệm Tuyết tròn mắt: “Đệ không biết hả?" Diệp Huyên đen mặt: “Biết chết liền!" Sắc mặt Dương Niệm Tuyết trở nên kỳ lạ. Diệp Huyên thở dài: “Nhà mình trọng nữ khinh nam dễ sợ”. Hắn nói xong thì đi về phía đại điện. Khi hắn đứng trước nó, lại có một tia sáng trắng bay ra. Diệp Huyên biến kiếm Thanh Huyên thành khiên kiếm ngăn lại trước mặt. Ầm! Khiên kiếm run lên bần bật nhưng vẫn gắng gượng đỡ hết đòn.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nó bay tít về sau. Diệp Huyên vươn tay, vừa chụp lại thì bản thân cũng lùi lại mấy trượng. Diệp Huyên nhìn xuống, thấy trên thân Tiểu Tháp đã xuất hiện vài vết rạn. Hắn nhíu mày nhìn đại điện. Thú vị rồi đây. Tiểu Tháp mở miệng: “Tiểu chủ...” Diệp Huyên: “Lần sau gặp Thanh Nhi, ta sẽ nhờ nàng giúp ngươi tăng sức mạnh lên”. Tiểu Tháp lập tức sửa miệng: “Ta sẵn sàng vì Tiểu chủ vượt qua dầu sôi lửa bỏng, nghĩa bất dung từ!"Diệp Huyên: “...” Dương Niệm Tuyết liếc nhìn Tiểu Tháp: “Nó ở với đệ lâu cũng lây thói làm màu rồi à?" Diệp Huyên: “...” Dương Niệm Tuyết: “Còn cách nào khác không?" Diệp Huyên cười: “Còn”. Dương Niệm Tuyết vội hỏi: “Là gì?" Diệp Huyên: “Đi vào”. Hắn cất bước đi về phía đại điện. Dương Niệm Tuyết vội kéo tay hắn lại, nghiêm túc hỏi: “Có chắc không?" Diệp Huyên gật đầu. Dương Niệm Tuyết chần chừ một hồi mới gật đầu: “Nhớ cẩn thận, nếu thấy nguy hiểm thì không cần vào. Dù sao phụ mẫu cũng có vô số gia sản để chúng ta thừa kế”. Tiểu Tháp: “...” Diệp Huyên ngần ngừ: “Nhiều gia sản lắm sao?" Dương Niệm Tuyết tròn mắt: “Đệ không biết hả?" Diệp Huyên đen mặt: “Biết chết liền!" Sắc mặt Dương Niệm Tuyết trở nên kỳ lạ. Diệp Huyên thở dài: “Nhà mình trọng nữ khinh nam dễ sợ”. Hắn nói xong thì đi về phía đại điện. Khi hắn đứng trước nó, lại có một tia sáng trắng bay ra. Diệp Huyên biến kiếm Thanh Huyên thành khiên kiếm ngăn lại trước mặt. Ầm! Khiên kiếm run lên bần bật nhưng vẫn gắng gượng đỡ hết đòn.