Nguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con…
Chương 2795
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 2795: Cố Tri Dân đương nhiên không cho: “Anh ở trước mặt em, mà em chỉ muốn chơi điện thoại thôi.” Vẻ mặt Thẩm Lệ ghét bỏ: “Anh đâu có chơi vui bằng điện thoại.” Cố Tri Dân cạn lời: “…” “Mau đưa đây.” Sự thôi thúc của Thẩm Lệ không khác gì thêm dầu vào lửa. Cố Tri Dân trực tiếp cầm lấy điện thoại đi vào phòng, khoá lại. “Cố Tri Dân! Em muốn chia tay với anh!” Sau khi Cố Tri Dân khóa điện thoại xong rồi ra ngoài, Thẩm Lệ vẫn còn núp ở sofa tự kỷ. “Hồi nãy em nói gì?” Cố Tri Dân nhìn cô từ trên cao. Thẩm Lệ trợn trắng mắt một cái, quay đầu sang hướng khác không nhìn thấy anh. Cố Tri Dân tự mình nói: “Đừng có mà mơ.” Thẩm Lệ nằm trên ghế sofa, thanh âm cũng buồn bã. “Em muốn ra ngoài.” “Không được.” Cố Tri Dân từ chối cũng vô cùng dứt khoác. Thẩm Lệ tức giận ngồi thằng người dậy, đứng lên ghế sofa, hai tay chống nạnh, quát: “Điện thoại không cho chơi, cũng không cho em ra ngoài, bạn trai như anh, em còn cần anh làm gì!” Cô đứng trên ghế sofa, cũng không có cao hơn Cố Tri Dân bao nhiêu, nhưng cảm giác nhìn người khác từ trên cao cũng thật là sướng, cảm giác khí thế của mình mạnh hơn một chút rồi. Cố Tri Dân và cô nhìn nhau vài giây, đột nhiên cười một cái, bế cô lên: “Đừng làm loạn.” Anh đặt Thẩm Lệ lên ghế sofa lại: “Anh xem phim với em.” Phiền quá đi. Lại là chiêu này. Gái ôn nhu là mộ anh hùng, đàn ông mà ôn nhu lên, lực sát thương cũng rất mạnh. Cố Tri Dân để Thẩm Lệ chọn phim. Thẩm Lệ chọn một bộ phim thảm hoạ. Cố Tri Dân thật ra không muốn xem lắm, anh muốn xem chút phim tình cảm gì đó, tương đối phù hợp ý cảnh. Nhưng, là anh tự mình để Thẩm Lệ chọn phim. Phim tự mình chọn, cho dù là nhắm mắt, cũng phải xem hết. Phim thảm hoạ này tương đối chán, tình tiết không được chỉnh chu, trang điểm và làm tóc thô kệch đến mức không phù hợp với phong cách trang điểm của cảnh quay những năm 1980. Cho nên, hai người Thẩm Lệ và Cố Tri Dân xem không bao lâu thì đều ngủ thiếp đi. Thành công nhắm mắt xem hết một bộ phim. …
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 2795: Cố Tri Dân đương nhiên không cho: “Anh ở trước mặt em, mà em chỉ muốn chơi điện thoại thôi.” Vẻ mặt Thẩm Lệ ghét bỏ: “Anh đâu có chơi vui bằng điện thoại.” Cố Tri Dân cạn lời: “…” “Mau đưa đây.” Sự thôi thúc của Thẩm Lệ không khác gì thêm dầu vào lửa. Cố Tri Dân trực tiếp cầm lấy điện thoại đi vào phòng, khoá lại. “Cố Tri Dân! Em muốn chia tay với anh!” Sau khi Cố Tri Dân khóa điện thoại xong rồi ra ngoài, Thẩm Lệ vẫn còn núp ở sofa tự kỷ. “Hồi nãy em nói gì?” Cố Tri Dân nhìn cô từ trên cao. Thẩm Lệ trợn trắng mắt một cái, quay đầu sang hướng khác không nhìn thấy anh. Cố Tri Dân tự mình nói: “Đừng có mà mơ.” Thẩm Lệ nằm trên ghế sofa, thanh âm cũng buồn bã. “Em muốn ra ngoài.” “Không được.” Cố Tri Dân từ chối cũng vô cùng dứt khoác. Thẩm Lệ tức giận ngồi thằng người dậy, đứng lên ghế sofa, hai tay chống nạnh, quát: “Điện thoại không cho chơi, cũng không cho em ra ngoài, bạn trai như anh, em còn cần anh làm gì!” Cô đứng trên ghế sofa, cũng không có cao hơn Cố Tri Dân bao nhiêu, nhưng cảm giác nhìn người khác từ trên cao cũng thật là sướng, cảm giác khí thế của mình mạnh hơn một chút rồi. Cố Tri Dân và cô nhìn nhau vài giây, đột nhiên cười một cái, bế cô lên: “Đừng làm loạn.” Anh đặt Thẩm Lệ lên ghế sofa lại: “Anh xem phim với em.” Phiền quá đi. Lại là chiêu này. Gái ôn nhu là mộ anh hùng, đàn ông mà ôn nhu lên, lực sát thương cũng rất mạnh. Cố Tri Dân để Thẩm Lệ chọn phim. Thẩm Lệ chọn một bộ phim thảm hoạ. Cố Tri Dân thật ra không muốn xem lắm, anh muốn xem chút phim tình cảm gì đó, tương đối phù hợp ý cảnh. Nhưng, là anh tự mình để Thẩm Lệ chọn phim. Phim tự mình chọn, cho dù là nhắm mắt, cũng phải xem hết. Phim thảm hoạ này tương đối chán, tình tiết không được chỉnh chu, trang điểm và làm tóc thô kệch đến mức không phù hợp với phong cách trang điểm của cảnh quay những năm 1980. Cho nên, hai người Thẩm Lệ và Cố Tri Dân xem không bao lâu thì đều ngủ thiếp đi. Thành công nhắm mắt xem hết một bộ phim. …
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 2795: Cố Tri Dân đương nhiên không cho: “Anh ở trước mặt em, mà em chỉ muốn chơi điện thoại thôi.” Vẻ mặt Thẩm Lệ ghét bỏ: “Anh đâu có chơi vui bằng điện thoại.” Cố Tri Dân cạn lời: “…” “Mau đưa đây.” Sự thôi thúc của Thẩm Lệ không khác gì thêm dầu vào lửa. Cố Tri Dân trực tiếp cầm lấy điện thoại đi vào phòng, khoá lại. “Cố Tri Dân! Em muốn chia tay với anh!” Sau khi Cố Tri Dân khóa điện thoại xong rồi ra ngoài, Thẩm Lệ vẫn còn núp ở sofa tự kỷ. “Hồi nãy em nói gì?” Cố Tri Dân nhìn cô từ trên cao. Thẩm Lệ trợn trắng mắt một cái, quay đầu sang hướng khác không nhìn thấy anh. Cố Tri Dân tự mình nói: “Đừng có mà mơ.” Thẩm Lệ nằm trên ghế sofa, thanh âm cũng buồn bã. “Em muốn ra ngoài.” “Không được.” Cố Tri Dân từ chối cũng vô cùng dứt khoác. Thẩm Lệ tức giận ngồi thằng người dậy, đứng lên ghế sofa, hai tay chống nạnh, quát: “Điện thoại không cho chơi, cũng không cho em ra ngoài, bạn trai như anh, em còn cần anh làm gì!” Cô đứng trên ghế sofa, cũng không có cao hơn Cố Tri Dân bao nhiêu, nhưng cảm giác nhìn người khác từ trên cao cũng thật là sướng, cảm giác khí thế của mình mạnh hơn một chút rồi. Cố Tri Dân và cô nhìn nhau vài giây, đột nhiên cười một cái, bế cô lên: “Đừng làm loạn.” Anh đặt Thẩm Lệ lên ghế sofa lại: “Anh xem phim với em.” Phiền quá đi. Lại là chiêu này. Gái ôn nhu là mộ anh hùng, đàn ông mà ôn nhu lên, lực sát thương cũng rất mạnh. Cố Tri Dân để Thẩm Lệ chọn phim. Thẩm Lệ chọn một bộ phim thảm hoạ. Cố Tri Dân thật ra không muốn xem lắm, anh muốn xem chút phim tình cảm gì đó, tương đối phù hợp ý cảnh. Nhưng, là anh tự mình để Thẩm Lệ chọn phim. Phim tự mình chọn, cho dù là nhắm mắt, cũng phải xem hết. Phim thảm hoạ này tương đối chán, tình tiết không được chỉnh chu, trang điểm và làm tóc thô kệch đến mức không phù hợp với phong cách trang điểm của cảnh quay những năm 1980. Cho nên, hai người Thẩm Lệ và Cố Tri Dân xem không bao lâu thì đều ngủ thiếp đi. Thành công nhắm mắt xem hết một bộ phim. …