Nguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con…
Chương 2832
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 2832: Có lẽ sau khi quay xong kịch bản trinh thám ‘Thành phố bị mất’ nên cô luôn cảm thấy mọi chuyện đều kỳ lạ. Thẩm Lệ nghĩ như vậy thì bình thường trở lại. “Anh chọn phim gì vậy.” Thẩm Lệ quay lại phòng khách ngồi trên sô pha, sau đó đưa điện thoại cho Cố Tri Dân: “Của anh này.” Cố Tri Dân nhỏ giọng nói: “Chuyện gì mà phải gọi điện thoại vào lúc này chứ, nếu không phải biết Tri Hạ là phụ nữ, còn là phụ nữ đã có gia đình thì anh…” “Anh cái gì?” Thẩm Lệ thính tai nghe thấy Cố Tri Dân nói. Cố Tri Dân mỉm cười: “Không có gì.” Bên kia, Nguyễn Tri Hạ cúp điện thoại nhưng vẫn luôn suy nghĩ chuyện Thẩm Lệ nói. Trước đó cô họp ở đoàn phim ‘Thành phố bị mất’ nên có quen biết với anh ta, cô luôn cảm thấy Kha Trật không phải là loại người bất nhân bất nghĩa. Tư Mộ Hàn lơ đãng ngẩng đầu nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ ngồi ở đó giống như đang suy nghĩ chuyện gì. “Suy nghĩ gì vậy?” Anh lên tiếng hỏi. Nguyễn Tri Hạ đứng dậy đi qua bên Tư Mộ Hàn. Đến khi cô tới trước mặt Tư Mộ Hàn thì Tư Mộ Hàn đưa tay kéo cô ôm vào lòng, một tay anh ôm Nguyễn Tri Hạ, một tay khác cầm sách, ánh mắt dừng trên trang sách nghiêm túc đọc sách. Một công đôi việc. Nguyễn Tri Hạ cố ý nghiêng đầu ngăn cản tầm mắt của anh, không cho anh đọc sách. Cánh tay Tư Mộ Hàn cầm sách xoay qua một bên, chọn một góc độ khác tiếp tục đọc sách. Nguyễn Tri Hạ lại nghiêng người ngăn cản. Tư Mộ Hàn không tức giận, cười khẽ, anh đặt sách lên bàn hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Có chuyện gì?” “Không có gì, em chỉ muốn quấy rầy anh đọc sách.” Nguyễn Tri Hạ ngửa đầu, đùa dai nhìn anh. Gần đây cô phát hiện Tư Mộ Hàn không hề tức giận, nhiều lúc cô cố ý chọc anh nhưng anh cũng không tức giận. Tư Mộ Hàn chỉ vào mặt cô. “Hả?” Nguyễn Tri Hạ sờ mặt mình: “Trên mặt em có gì sao?” Ngón tay Tư Mộ Hàn gõ nhẹ lên mặt cô mấy cái: “Trên mặt này viết em có tâm sự.” “Không có.” Nguyễn Tri Hạ nói, sau đó đứng dậy: “Em không có tâm sự gì cả.” Cô cảm thấy mình không tính là nói dối, cô thật sự không có tâm sự, chỉ cảm thấy có chuyện không nghĩ ra mà thôi. Cô mới đứng lên thì Tư Mộ Hàn kéo cô lại. “Anh làm gì vậy, em đã nói không có tâm sự…” “Vậy em đọc sách với anh một lát.” “Nóng.”
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 2832: Có lẽ sau khi quay xong kịch bản trinh thám ‘Thành phố bị mất’ nên cô luôn cảm thấy mọi chuyện đều kỳ lạ. Thẩm Lệ nghĩ như vậy thì bình thường trở lại. “Anh chọn phim gì vậy.” Thẩm Lệ quay lại phòng khách ngồi trên sô pha, sau đó đưa điện thoại cho Cố Tri Dân: “Của anh này.” Cố Tri Dân nhỏ giọng nói: “Chuyện gì mà phải gọi điện thoại vào lúc này chứ, nếu không phải biết Tri Hạ là phụ nữ, còn là phụ nữ đã có gia đình thì anh…” “Anh cái gì?” Thẩm Lệ thính tai nghe thấy Cố Tri Dân nói. Cố Tri Dân mỉm cười: “Không có gì.” Bên kia, Nguyễn Tri Hạ cúp điện thoại nhưng vẫn luôn suy nghĩ chuyện Thẩm Lệ nói. Trước đó cô họp ở đoàn phim ‘Thành phố bị mất’ nên có quen biết với anh ta, cô luôn cảm thấy Kha Trật không phải là loại người bất nhân bất nghĩa. Tư Mộ Hàn lơ đãng ngẩng đầu nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ ngồi ở đó giống như đang suy nghĩ chuyện gì. “Suy nghĩ gì vậy?” Anh lên tiếng hỏi. Nguyễn Tri Hạ đứng dậy đi qua bên Tư Mộ Hàn. Đến khi cô tới trước mặt Tư Mộ Hàn thì Tư Mộ Hàn đưa tay kéo cô ôm vào lòng, một tay anh ôm Nguyễn Tri Hạ, một tay khác cầm sách, ánh mắt dừng trên trang sách nghiêm túc đọc sách. Một công đôi việc. Nguyễn Tri Hạ cố ý nghiêng đầu ngăn cản tầm mắt của anh, không cho anh đọc sách. Cánh tay Tư Mộ Hàn cầm sách xoay qua một bên, chọn một góc độ khác tiếp tục đọc sách. Nguyễn Tri Hạ lại nghiêng người ngăn cản. Tư Mộ Hàn không tức giận, cười khẽ, anh đặt sách lên bàn hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Có chuyện gì?” “Không có gì, em chỉ muốn quấy rầy anh đọc sách.” Nguyễn Tri Hạ ngửa đầu, đùa dai nhìn anh. Gần đây cô phát hiện Tư Mộ Hàn không hề tức giận, nhiều lúc cô cố ý chọc anh nhưng anh cũng không tức giận. Tư Mộ Hàn chỉ vào mặt cô. “Hả?” Nguyễn Tri Hạ sờ mặt mình: “Trên mặt em có gì sao?” Ngón tay Tư Mộ Hàn gõ nhẹ lên mặt cô mấy cái: “Trên mặt này viết em có tâm sự.” “Không có.” Nguyễn Tri Hạ nói, sau đó đứng dậy: “Em không có tâm sự gì cả.” Cô cảm thấy mình không tính là nói dối, cô thật sự không có tâm sự, chỉ cảm thấy có chuyện không nghĩ ra mà thôi. Cô mới đứng lên thì Tư Mộ Hàn kéo cô lại. “Anh làm gì vậy, em đã nói không có tâm sự…” “Vậy em đọc sách với anh một lát.” “Nóng.”
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 2832: Có lẽ sau khi quay xong kịch bản trinh thám ‘Thành phố bị mất’ nên cô luôn cảm thấy mọi chuyện đều kỳ lạ. Thẩm Lệ nghĩ như vậy thì bình thường trở lại. “Anh chọn phim gì vậy.” Thẩm Lệ quay lại phòng khách ngồi trên sô pha, sau đó đưa điện thoại cho Cố Tri Dân: “Của anh này.” Cố Tri Dân nhỏ giọng nói: “Chuyện gì mà phải gọi điện thoại vào lúc này chứ, nếu không phải biết Tri Hạ là phụ nữ, còn là phụ nữ đã có gia đình thì anh…” “Anh cái gì?” Thẩm Lệ thính tai nghe thấy Cố Tri Dân nói. Cố Tri Dân mỉm cười: “Không có gì.” Bên kia, Nguyễn Tri Hạ cúp điện thoại nhưng vẫn luôn suy nghĩ chuyện Thẩm Lệ nói. Trước đó cô họp ở đoàn phim ‘Thành phố bị mất’ nên có quen biết với anh ta, cô luôn cảm thấy Kha Trật không phải là loại người bất nhân bất nghĩa. Tư Mộ Hàn lơ đãng ngẩng đầu nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ ngồi ở đó giống như đang suy nghĩ chuyện gì. “Suy nghĩ gì vậy?” Anh lên tiếng hỏi. Nguyễn Tri Hạ đứng dậy đi qua bên Tư Mộ Hàn. Đến khi cô tới trước mặt Tư Mộ Hàn thì Tư Mộ Hàn đưa tay kéo cô ôm vào lòng, một tay anh ôm Nguyễn Tri Hạ, một tay khác cầm sách, ánh mắt dừng trên trang sách nghiêm túc đọc sách. Một công đôi việc. Nguyễn Tri Hạ cố ý nghiêng đầu ngăn cản tầm mắt của anh, không cho anh đọc sách. Cánh tay Tư Mộ Hàn cầm sách xoay qua một bên, chọn một góc độ khác tiếp tục đọc sách. Nguyễn Tri Hạ lại nghiêng người ngăn cản. Tư Mộ Hàn không tức giận, cười khẽ, anh đặt sách lên bàn hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Có chuyện gì?” “Không có gì, em chỉ muốn quấy rầy anh đọc sách.” Nguyễn Tri Hạ ngửa đầu, đùa dai nhìn anh. Gần đây cô phát hiện Tư Mộ Hàn không hề tức giận, nhiều lúc cô cố ý chọc anh nhưng anh cũng không tức giận. Tư Mộ Hàn chỉ vào mặt cô. “Hả?” Nguyễn Tri Hạ sờ mặt mình: “Trên mặt em có gì sao?” Ngón tay Tư Mộ Hàn gõ nhẹ lên mặt cô mấy cái: “Trên mặt này viết em có tâm sự.” “Không có.” Nguyễn Tri Hạ nói, sau đó đứng dậy: “Em không có tâm sự gì cả.” Cô cảm thấy mình không tính là nói dối, cô thật sự không có tâm sự, chỉ cảm thấy có chuyện không nghĩ ra mà thôi. Cô mới đứng lên thì Tư Mộ Hàn kéo cô lại. “Anh làm gì vậy, em đã nói không có tâm sự…” “Vậy em đọc sách với anh một lát.” “Nóng.”