Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 8768
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên mở lòng bàn tay, Tiểu Tháp xuất hiện trong tay hắn, lúc này, sức sống của nó vô cùng mỏng manh. Tiểu Tháp run rẩy nói: “Tiểu chủ, đã mấy trăm nghìn năm rồi ta không bị bắt nạt như thế…” Trong mắt Diệp Huyên lộ vẻ áy náy: “Ta xin lỗi!” Dứt lời, hắn bèn muốn cất Tiểu Tháp đi, nhưng nó lại nói: “Tiểu chủ, dù sao cũng phải chết, ta muốn đánh đến chết, liều mạng với bọn họ!” Diệp Huyên nghiêm túc hỏi: “Ngươi chắc chứ?” Tiểu Tháp thoáng do dự, sau đó nói: “Người đừng bán đứng ta là được!” Diệp Huyên: “…” Cô gái đeo giỏ trúc đột nhiên chậm rãi siết chặt tay phải, không gian đen nhánh xung quanh lập tức bốc cháy! Thấy thế, Diệp Huyên híp mắt nhìn về phía cô gái, trong mắt loé lên vẻ dữ tợn, hắn mở lòng bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn, một khắc sau, linh hồn của hắn lập tức bốc cháy. Liều mạng! Thế nào là liều mạng? Chính là không muốn sống nữa! Hắn biết rõ thực lực giữa hắn và nữ nhân này có sự chênh lệch rất lớn, nếu không liều mạng, thì một chút cơ hội cũng không có. Khi linh hồn bắt đầu bốc cháy, khí thế trên người Diệp Huyên không ngừng dâng cao, hắn nhìn về phía cô gái đeo giỏ trúc, sắc mặt nàng ta vô cùng bình tĩnh. Diệp Huyên chậm rãi nhắm mắt lại, kiếm Thanh Huyên trong tay hắn đột nhiên biến mất. Kiếm Trảm Tương Lai! Cô gái đeo giỏ trúc phía xa chậm rãi nhắm mắt lại, một khắc sau, nàng ta đột nhiên vung tay phải sang bên phải, khiến vách ngăn thời gian bị xé rách, bên trong vết rách đó có một thanh kiếm đang chém về phía nàng ta! Chính là kiếm Thanh Huyên! Nàng ta có thể nhìn thấy quỹ tích vận hành của tương lai! Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên hoảng hốt, hắn vội vàng động tâm niệm, thu hồi kiếm Thanh Huyên vốn đang muốn chém về phía nàng ta. Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Nàng nói đúng, hôm nay Tịch Huyền Đạo chỉ còn lại một mình ta! Nếu chỉ còn một mình ta, thì ta còn phải băn khoăn điều gì nữa?” Dứt lời, nàng ta chậm rãi siết chặt tay phải, sau đó lại đấm tới một phát nữa! Cú đấm đánh ra, vô số lực lượng thần bí đột nhiên cuộn trào về phía Diệp Huyên tựa như thuỷ triều, muốn nghiền nát hắn! Trong mắt Diệp Huyên lộ vẻ dữ tợn, lần này, hắn không chọn phòng thủ! Cách phòng thủ tốt nhất chính là tấn công! Diệp Huyên động tâm niệm, trong nháy mắt, xung quanh hắn xuất hiện mấy trăm nghìn thanh kiếm khí, sau đó, mấy trăm nghìn thanh kiếm khí kia bay đi khắp bốn phía. Vụt vụt vụt! Trong nháy mắt, tinh không liên tục vang lên âm thanh xé rách chói tai. Xung quanh Diệp Huyên đột nhiên bốc cháy. Chết!
Diệp Huyên mở lòng bàn tay, Tiểu Tháp xuất hiện trong tay hắn, lúc này, sức sống của nó vô cùng mỏng manh.
Tiểu Tháp run rẩy nói: “Tiểu chủ, đã mấy trăm nghìn năm rồi ta không bị bắt nạt như thế…”
Trong mắt Diệp Huyên lộ vẻ áy náy: “Ta xin lỗi!”
Dứt lời, hắn bèn muốn cất Tiểu Tháp đi, nhưng nó lại nói: “Tiểu chủ, dù sao cũng phải chết, ta muốn đánh đến chết, liều mạng với bọn họ!”
Diệp Huyên nghiêm túc hỏi: “Ngươi chắc chứ?”
Tiểu Tháp thoáng do dự, sau đó nói: “Người đừng bán đứng ta là được!”
Diệp Huyên: “…”
Cô gái đeo giỏ trúc đột nhiên chậm rãi siết chặt tay phải, không gian đen nhánh xung quanh lập tức bốc cháy!
Thấy thế, Diệp Huyên híp mắt nhìn về phía cô gái, trong mắt loé lên vẻ dữ tợn, hắn mở lòng bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn, một khắc sau, linh hồn của hắn lập tức bốc cháy.
Liều mạng!
Thế nào là liều mạng?
Chính là không muốn sống nữa!
Hắn biết rõ thực lực giữa hắn và nữ nhân này có sự chênh lệch rất lớn, nếu không liều mạng, thì một chút cơ hội cũng không có.
Khi linh hồn bắt đầu bốc cháy, khí thế trên người Diệp Huyên không ngừng dâng cao, hắn nhìn về phía cô gái đeo giỏ trúc, sắc mặt nàng ta vô cùng bình tĩnh.
Diệp Huyên chậm rãi nhắm mắt lại, kiếm Thanh Huyên trong tay hắn đột nhiên biến mất.
Kiếm Trảm Tương Lai!
Cô gái đeo giỏ trúc phía xa chậm rãi nhắm mắt lại, một khắc sau, nàng ta đột nhiên vung tay phải sang bên phải, khiến vách ngăn thời gian bị xé rách, bên trong vết rách đó có một thanh kiếm đang chém về phía nàng ta!
Chính là kiếm Thanh Huyên!
Nàng ta có thể nhìn thấy quỹ tích vận hành của tương lai!
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên hoảng hốt, hắn vội vàng động tâm niệm, thu hồi kiếm Thanh Huyên vốn đang muốn chém về phía nàng ta.
Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Nàng nói đúng, hôm nay Tịch Huyền Đạo chỉ còn lại một mình ta! Nếu chỉ còn một mình ta, thì ta còn phải băn khoăn điều gì nữa?”
Dứt lời, nàng ta chậm rãi siết chặt tay phải, sau đó lại đấm tới một phát nữa!
Cú đấm đánh ra, vô số lực lượng thần bí đột nhiên cuộn trào về phía Diệp Huyên tựa như thuỷ triều, muốn nghiền nát hắn!
Trong mắt Diệp Huyên lộ vẻ dữ tợn, lần này, hắn không chọn phòng thủ!
Cách phòng thủ tốt nhất chính là tấn công!
Diệp Huyên động tâm niệm, trong nháy mắt, xung quanh hắn xuất hiện mấy trăm nghìn thanh kiếm khí, sau đó, mấy trăm nghìn thanh kiếm khí kia bay đi khắp bốn phía.
Vụt vụt vụt!
Trong nháy mắt, tinh không liên tục vang lên âm thanh xé rách chói tai.
Xung quanh Diệp Huyên đột nhiên bốc cháy.
Chết!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên mở lòng bàn tay, Tiểu Tháp xuất hiện trong tay hắn, lúc này, sức sống của nó vô cùng mỏng manh. Tiểu Tháp run rẩy nói: “Tiểu chủ, đã mấy trăm nghìn năm rồi ta không bị bắt nạt như thế…” Trong mắt Diệp Huyên lộ vẻ áy náy: “Ta xin lỗi!” Dứt lời, hắn bèn muốn cất Tiểu Tháp đi, nhưng nó lại nói: “Tiểu chủ, dù sao cũng phải chết, ta muốn đánh đến chết, liều mạng với bọn họ!” Diệp Huyên nghiêm túc hỏi: “Ngươi chắc chứ?” Tiểu Tháp thoáng do dự, sau đó nói: “Người đừng bán đứng ta là được!” Diệp Huyên: “…” Cô gái đeo giỏ trúc đột nhiên chậm rãi siết chặt tay phải, không gian đen nhánh xung quanh lập tức bốc cháy! Thấy thế, Diệp Huyên híp mắt nhìn về phía cô gái, trong mắt loé lên vẻ dữ tợn, hắn mở lòng bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn, một khắc sau, linh hồn của hắn lập tức bốc cháy. Liều mạng! Thế nào là liều mạng? Chính là không muốn sống nữa! Hắn biết rõ thực lực giữa hắn và nữ nhân này có sự chênh lệch rất lớn, nếu không liều mạng, thì một chút cơ hội cũng không có. Khi linh hồn bắt đầu bốc cháy, khí thế trên người Diệp Huyên không ngừng dâng cao, hắn nhìn về phía cô gái đeo giỏ trúc, sắc mặt nàng ta vô cùng bình tĩnh. Diệp Huyên chậm rãi nhắm mắt lại, kiếm Thanh Huyên trong tay hắn đột nhiên biến mất. Kiếm Trảm Tương Lai! Cô gái đeo giỏ trúc phía xa chậm rãi nhắm mắt lại, một khắc sau, nàng ta đột nhiên vung tay phải sang bên phải, khiến vách ngăn thời gian bị xé rách, bên trong vết rách đó có một thanh kiếm đang chém về phía nàng ta! Chính là kiếm Thanh Huyên! Nàng ta có thể nhìn thấy quỹ tích vận hành của tương lai! Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên hoảng hốt, hắn vội vàng động tâm niệm, thu hồi kiếm Thanh Huyên vốn đang muốn chém về phía nàng ta. Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Nàng nói đúng, hôm nay Tịch Huyền Đạo chỉ còn lại một mình ta! Nếu chỉ còn một mình ta, thì ta còn phải băn khoăn điều gì nữa?” Dứt lời, nàng ta chậm rãi siết chặt tay phải, sau đó lại đấm tới một phát nữa! Cú đấm đánh ra, vô số lực lượng thần bí đột nhiên cuộn trào về phía Diệp Huyên tựa như thuỷ triều, muốn nghiền nát hắn! Trong mắt Diệp Huyên lộ vẻ dữ tợn, lần này, hắn không chọn phòng thủ! Cách phòng thủ tốt nhất chính là tấn công! Diệp Huyên động tâm niệm, trong nháy mắt, xung quanh hắn xuất hiện mấy trăm nghìn thanh kiếm khí, sau đó, mấy trăm nghìn thanh kiếm khí kia bay đi khắp bốn phía. Vụt vụt vụt! Trong nháy mắt, tinh không liên tục vang lên âm thanh xé rách chói tai. Xung quanh Diệp Huyên đột nhiên bốc cháy. Chết!