Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 8796

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nhìn Diệp Huyên hấp thu thiên tài địa bảo như đang gặm cải trắng, nói nàng không xót là sai, nhưng lại nghĩ đây là đệ đệ mình... bèn không thèm quan tâm nữa.  Đệ đệ ruột!  Thời gian chung đụng của tỷ đệ bọn họ không dài. Họ từ nhỏ đã không ở bên nhau, nói tình sâu nghĩa nặng là giả, nhưng cuối cùng vẫn là một giọt máu đào hơn ao nước lã.  Hơn nữa, Dương Niệm Tuyết vẫn luôn có một chút áy náy với Diệp Huyên.  Bởi vì người đàn ông áo xanh áp dụng phương pháp nuôi thả với hắn, còn với nàng là nuôi trong nhung lụa, từ bé đến lớn chưa từng chịu cực khổ.  Một hồi sau, Dương Niệm Tuyết thu hồi suy nghĩ, nhìn Diệp Huyên đang chậm rãi lột xác trước mặt, thì thầm: “Cố lên, đệ đệ”.  Thời gian từng chút qua đi, thân xác Diệp Huyên đã hoàn toàn thay đổi, một lần nữa đạt đến Bất Hủ. Nhưng bấy nhiêu vẫn chưa kết thúc, hắn vẫn không ngừng ép buộc nó đạt đến giới hạn tối cao của con người.  Giới hạn của bản thân.  Hay đúng hơn là giới hạn của thân xác Bất Hủ Cảnh.  Đây là một quá trình đau đớn ngay từ ban đầu, bởi máu của Nhị Nha không phải chuyện giỡn chơi, cho dù có lõi cây của Sinh Mệnh Thần Thụ trấn áp nhưng hắn vẫn cảm giác như mình bị ngâm trong dung nham nóng rực.  Nhưng bấy nhiêu đau đớn ấy vẫn chưa là gì.  Bỗng nhiên, thân xác Diệp Huyên bị xé ra.  Dương Niệm Tuyết cau mày: “Chuyện gì vậy?"  Thân xác hắn bị xé rách, nhanh chóng khép liền rồi lại bị xé ra, cứ thế lặp đi lặp lại.  Dương Niệm Tuyết thì thầm: “Biến chất”.  Biến chất.  Sau khi một lần nữa đạt đến Bất Hủ Cảnh, thân xác Diệp Huyên lại biến chất.  Mà trên Nhục Thân Bất Hủ là gì?  Dương Niệm Tuyết không biết.  Bởi nàng không tu nhục thân.  Bỗng dưng nàng biến sắc, lập tức rời khỏi Tiểu Tháp, trở lại tầng chín.  Có tiếng bước chân truyền đến từ ngoài cửa.  Có người tới!

Nhìn Diệp Huyên hấp thu thiên tài địa bảo như đang gặm cải trắng, nói nàng không xót là sai, nhưng lại nghĩ đây là đệ đệ mình... bèn không thèm quan tâm nữa.  

Đệ đệ ruột!  

Thời gian chung đụng của tỷ đệ bọn họ không dài. Họ từ nhỏ đã không ở bên nhau, nói tình sâu nghĩa nặng là giả, nhưng cuối cùng vẫn là một giọt máu đào hơn ao nước lã.  

Hơn nữa, Dương Niệm Tuyết vẫn luôn có một chút áy náy với Diệp Huyên.  

Bởi vì người đàn ông áo xanh áp dụng phương pháp nuôi thả với hắn, còn với nàng là nuôi trong nhung lụa, từ bé đến lớn chưa từng chịu cực khổ.  

Một hồi sau, Dương Niệm Tuyết thu hồi suy nghĩ, nhìn Diệp Huyên đang chậm rãi lột xác trước mặt, thì thầm: “Cố lên, đệ đệ”.  

Thời gian từng chút qua đi, thân xác Diệp Huyên đã hoàn toàn thay đổi, một lần nữa đạt đến Bất Hủ. Nhưng bấy nhiêu vẫn chưa kết thúc, hắn vẫn không ngừng ép buộc nó đạt đến giới hạn tối cao của con người.  

Giới hạn của bản thân.  

Hay đúng hơn là giới hạn của thân xác Bất Hủ Cảnh.  

Đây là một quá trình đau đớn ngay từ ban đầu, bởi máu của Nhị Nha không phải chuyện giỡn chơi, cho dù có lõi cây của Sinh Mệnh Thần Thụ trấn áp nhưng hắn vẫn cảm giác như mình bị ngâm trong dung nham nóng rực.  

Nhưng bấy nhiêu đau đớn ấy vẫn chưa là gì.  

Bỗng nhiên, thân xác Diệp Huyên bị xé ra.  

Dương Niệm Tuyết cau mày: “Chuyện gì vậy?"  

Thân xác hắn bị xé rách, nhanh chóng khép liền rồi lại bị xé ra, cứ thế lặp đi lặp lại.  

Dương Niệm Tuyết thì thầm: “Biến chất”.  

Biến chất.  

Sau khi một lần nữa đạt đến Bất Hủ Cảnh, thân xác Diệp Huyên lại biến chất.  

Mà trên Nhục Thân Bất Hủ là gì?  

Dương Niệm Tuyết không biết.  

Bởi nàng không tu nhục thân.  

Bỗng dưng nàng biến sắc, lập tức rời khỏi Tiểu Tháp, trở lại tầng chín.  

Có tiếng bước chân truyền đến từ ngoài cửa.  

Có người tới!

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nhìn Diệp Huyên hấp thu thiên tài địa bảo như đang gặm cải trắng, nói nàng không xót là sai, nhưng lại nghĩ đây là đệ đệ mình... bèn không thèm quan tâm nữa.  Đệ đệ ruột!  Thời gian chung đụng của tỷ đệ bọn họ không dài. Họ từ nhỏ đã không ở bên nhau, nói tình sâu nghĩa nặng là giả, nhưng cuối cùng vẫn là một giọt máu đào hơn ao nước lã.  Hơn nữa, Dương Niệm Tuyết vẫn luôn có một chút áy náy với Diệp Huyên.  Bởi vì người đàn ông áo xanh áp dụng phương pháp nuôi thả với hắn, còn với nàng là nuôi trong nhung lụa, từ bé đến lớn chưa từng chịu cực khổ.  Một hồi sau, Dương Niệm Tuyết thu hồi suy nghĩ, nhìn Diệp Huyên đang chậm rãi lột xác trước mặt, thì thầm: “Cố lên, đệ đệ”.  Thời gian từng chút qua đi, thân xác Diệp Huyên đã hoàn toàn thay đổi, một lần nữa đạt đến Bất Hủ. Nhưng bấy nhiêu vẫn chưa kết thúc, hắn vẫn không ngừng ép buộc nó đạt đến giới hạn tối cao của con người.  Giới hạn của bản thân.  Hay đúng hơn là giới hạn của thân xác Bất Hủ Cảnh.  Đây là một quá trình đau đớn ngay từ ban đầu, bởi máu của Nhị Nha không phải chuyện giỡn chơi, cho dù có lõi cây của Sinh Mệnh Thần Thụ trấn áp nhưng hắn vẫn cảm giác như mình bị ngâm trong dung nham nóng rực.  Nhưng bấy nhiêu đau đớn ấy vẫn chưa là gì.  Bỗng nhiên, thân xác Diệp Huyên bị xé ra.  Dương Niệm Tuyết cau mày: “Chuyện gì vậy?"  Thân xác hắn bị xé rách, nhanh chóng khép liền rồi lại bị xé ra, cứ thế lặp đi lặp lại.  Dương Niệm Tuyết thì thầm: “Biến chất”.  Biến chất.  Sau khi một lần nữa đạt đến Bất Hủ Cảnh, thân xác Diệp Huyên lại biến chất.  Mà trên Nhục Thân Bất Hủ là gì?  Dương Niệm Tuyết không biết.  Bởi nàng không tu nhục thân.  Bỗng dưng nàng biến sắc, lập tức rời khỏi Tiểu Tháp, trở lại tầng chín.  Có tiếng bước chân truyền đến từ ngoài cửa.  Có người tới!

Chương 8796